Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 28




Buổi sáng lúc tỉnh dậy, đã là 9 giờ, mặt trời lên cao, ánh sáng từ khe hở bức màn  chiếu vào, vừa lúc chiếu vào cuối giường, Kiều Mạch lười biếng trở mình, có điểm không quá muốn nhúc nhích.

Anh cũng không cần đi làm, cũng không cần đi Duyệt Đại, càng không có chuẩn bị gì đặc biệt, bỗng nhiên rảnh rỗi, anh cảm thấy có phần nhàm chán.

Đã quen với nhịp điệu của cuộc sống đô thị, thói quen của anh như vậy, rất khó thay đổi.

Tối hôm qua cùng cảnh sát Lý nói chuyện rất lâu, cũng may chất lượng giấc ngủ không tồi, tâm tình anh mới thả lỏng không ít, lại không có áp lực, tự nhiên cũng không cảm thấy khó ngủ. Nhưng, khiến anh cảm thấy có chút kỳ quái chính là, cảnh sát Lý có phải đối với mọi thứ bên người anh quá tò mò hay không.

Nếu không phải bởi vì cảnh sát Lý là cảnh sát, Kiều Mạch còn nghĩ rằng đối phương có ý đồ khác.

Ăn cơm sáng xong, Kiều Mạch nhìn thời tiết bên ngoài, vô cùng sáng sủa, còn có gió thổi, nhiệt độ có chút cao, nhưng đi ra ngoài chơi cũng không tồi. Từ sau chuyện của Trác Tuấn Vũ xảy ra, Kiều Mạch chưa bao giờ thả lỏng, đặc biệt là sau lúc tiến hành tâm lý trị liệu nửa năm, anh càng là không thể thả lỏng.

Hiện tại Nguyễn Thanh tuy rằng cũng là một uy hiếp, nhưng là cũng không ở mãi bên người mình được, chuyện mình từ chức cũng coi như là rời xa khỏi nguy hiểm. Cho nên đối phương gây cho anh áp lực cũng không tính là lớn.

Ngày hôm qua cũng chỉ nhắn có một tin nhắn.

Kiều Mạch cười cười, anh có thể đưa đối phương vào đó một lần thì cũng có thể đưa vào đó hai lần, cứ cho Nguyễn Thanh có thể ra một lần lại một lần nữa được ra, nhưng sẽ có một lần, gã sẽ l té ngã.

Buổi chiều với sắc trời hơi ám, Kiều Mạch chuản bị, ra cửa.

Thái dương còn chưa xuống núi, bên ngoài một trận nóng ập tới, Kiều Mạch không chút để ý đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện ra cái gì theo dõi hoặc là rình coi mình, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nói thật, anh còn rất lo lắng Nguyễn Thanh nhịn không được phải theo đuôi.

Kiều Mạch hôm nay chuẩn bị đi xem phim, để mình thả lỏng một thời gian.

Cũng không đi rạp chiếu phim lớn, Kiều Mạch đi phương tiện giao thông công cộng đến một rạp chiếu phim nhỏ ở phụ cận, tùy tiện mua vé của một bộ phim, đi vào.

Rạp chiếu phim xác thật rất nhỏ, không biết có phải bởi vì đây là nơi ít phim hay không, tóm lại bên trong có rất ít người, vào cửa, là một vài đôi tình lữ, Kiều Mạch đưa mắt nhìn lại, không phát hiện một người độc thân nào, anh một mình cầm bắp rang cũng cảm thấy tâm mệt mỏi.

Được rồi, trước tìm chỗ ngồi xuống.

Phim còn chưa mở màn, bên trong mặc dù có phần tối tăm, nhưng việc tìm chỗ ngồi vẫn không tốn sức lực, ngồi vào chỗ, Kiều Mạch điều điện thoại di động về chế độ im lặng, bỏ vào túi tiền, chờ phim mở màn.

Qua hai phút, rạp chiếu phim chợt đen, màn ảnh lớn lộ ra ánh sáng.

Phim bắt đầu chiếu

Phần đầu mới chiếu, bên cạnh vang lên thanh âm sột soạt, ngay sau đó một bóng người sờ soạng lại gần.

Trong lòng Kiều Mạch cảnh giác, nơi này chỗ ngồi nhiều như vậy, hoàn toàn có thể tùy tiện chọn một chỗ, không cần thiết phải di chuyển sờ soạng linh tinh. Nhưng người kia xác thật thật sự an vị tại bên phải Kiều Mạch, không nói một lời ngồi ổn chính mình thân mình.

Đưa mắt liếc đối phương một cái, Kiều Mạch phát hiện có phần quen thuộc.

“Kiều Mạch.” Người nọ đè thấp tiếng nói.

Nguyễn Thanh?

Kiều Mạch: “…… Anh như thế nào ở đây?”

Nguyễn Thanh thấp giọng nói: “Ra ngoài đi dạo, thì nhìn thấy anh, cho nên vào đây gặp anh.”

Kiều Mạch:…… Tùy ý đi dạo thì nhìn thấy anh, sau đó còn tùy ý mua một phiếu, tùy ý tìm được vị trí anh ngồi, tùy ý ngồi xuống bên cạnh, thật đúng là xảo.

“Gặp rồi thì anh có thể lăn.”

Nguyễn Thanh làm bộ không nghe thấy, đưa tay bốc một nắm bắp rang bỏ vào miệng: “Phim khá hay ha.”

Kiều Mạch:……

Được rồi, anh không đi thì tôi đi, hai người không có gì để nói, Kiều Mạch chuẩn bị chuồn.

Ai biết lúc này bên trái lại truyền đến thanh âm sột soạt, một hắc ảnh mò mẫm đến đây, Kiều Mạch thiếu chút nữa đâm đầu vào.

Ôi mẹ nó! Đây lại là ai a?

“Kiều Mạch.” Một thanh âm trầm thấp bình tĩnh truyền đến.

“Cảnh sát Lý?”

“Ừ, là tôi.” Cảnh sát Lý gật gật đầu, sau khi ngồi, theo bản năng nhìn Kiều Mạch, cùng với Nguyễn Thanh ở bên người anh.

“Anh như thế nào lại ở đây?” Kiều Mạch ngây người.

“Tôi hôm nay có nửa ngày nghỉ, tùy ý đi dạo, thì nhìn thấy anh, cho nên vào đây gặp anh.”

Kiều Mạch: “…… Ha hả, thật đúng là xảo.”

Hai vị này đều lấy cớ giống nhau như đúc, giống như trước đó đã thương lượng với nhau, chỉ chờ đi vào rồi gặp. 

“Kiều Mạch.” Cảnh sát Lý đầu tiên mở miệng đánh vỡ sự yên lặng, “Tôi đã xin chỉ thị, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tôi sẽ tiến hành bảo vệ cá nhân cho anh.” Nói đến đây, cảnh sát Lý nhịn không được nhìn lướt qua Nguyễn Thanh, ý vị thâm trường, “Đến lúc đó anh sẽ không cần phải sợ một vài người vô vị dây dưa vào.”

Sắc mặt Nguyễn Thanh âm trầm xuống: “Ý của anh là gì?”

Thanh âm của cảnh sát Lý khinh miệt: “Ý gì gì cũng không hiểu, quả nhiên là thiểu năng trí tuệ.”

Nguyễn Thanh: “…… Thiểu năng trí tuệ cũng là từ để anh có thể nói? Chỉ có Kiều Mạch mới có thể nói.”

Kiều Mạch day day trán, anh thật sự không nghĩ cả hai người lại cãi nhau ngốc như thế, nhưng hai người nếu muốn chơi, anh thật đúng không có ý đụng vào, đang nghĩ ngợi, di động trong túi rung lên.

Cố Nhan Tân gọi điện.

Kiều Mạch bình tĩnh bắt máy. 

“Có việc?”

Cố Nhan Tân bình tĩnh nói: “Nhớ ra hôm nay chưa gọi điện thoại cho cậu.”

“…… Tôi vô cùng cám ơn anh.” Lúc gọi điện thoại sẽ chọn thời cơ, hai người bên cạnh còn như hổ rình mồi.

“Vậy, cúp máy.” Cố Nhan Tân nói xong liền cúp điện thoại.

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch cảm thấy tay mình lại ngứa rồi.

“Cảnh sát Lý, tôi muốn đi ra ngoài.” Kiều Mạch quay đầu nói với cảnh sát Lý.

Cảnh sát Lý gật đầu, đứng lên, đi ra ngoài, Kiều Mạch cũng theo đứng lên, ai biết Nguyễn Thanh lại bắt lấy cổ tay anh, ngửa mặt nhìn anh.

“Quay lại công ty đi.”

“Nguyễn tiên sinh, giữa chúng ta đã không có chuyện gì để nói với nhau.” Kiều Mạch dùng sức tránh thoát tay đối phương, nơi này vẫn là rạp chiếu phim, thanh âm anh vẫn ép xuống rất thấp, “Mong anh tôn trọng một chút.”

Nguyễn Thanh cười tùy ý: “Em không buông tay.”

Kiều Mạch không chút khách khí đối chọi gay gắt: “Không phải do anh.”

“Chỗ dựa của anh là gì, cảnh sát Lý, hay lại là Cố Nhan Tân còn đang ở bệnh viện?” Nguyễn Thanh vẫn ngửa mặt nhìn anh, “Bọn họ thật sự có thể thành công đánh bại em sao?”

Kiều Mạch thật muốn tung cho đối phương một quyền, nhưng anh vẫn nhịn xuống, thanh âm thập phần bình tĩnh: “Tôi biết anh có ý chọc giận tôi, nhưng tôi nói rồi, tôi sẽ làm được.”

Kiều Mạch cúi xuống đưa tay nắm cằm gã, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không bao giờ cho anh sự đau đớn nữa. Vĩnh viễn.”

Nguyễn Thanh không cầm lòng run cả người, nhưng biểu cảm trên mặt lại không chút biến hóa: “Thật không, em đây rửa mắt mong chờ.”

Rời khỏi rạp chiếu phim, Kiều Mạch thấy cảnh sát Lý mặc một thân thường phục đang ở bên ngoài chờ anh.

“Thế nào?” Cảnh sát Lý hỏi anh.

Kiều Mạch nói: “Không có việc gì, tôi chuẩn bị về nhà.”

“Được.” Cảnh sát Lý nhìn nói, tựa hồ như đang muốn nói gì đó, “Tôi đây đưa anh về?”

“Không cần, tôi đi xe bus là được rồi.”

Từ biệt cảnh sát Lý, về đến nhà Kiều Mạch nhịn không được thu liễm lại.

Anh ngồi ở trên sô pha, một tay nâng cằm mình, một tay đặt trên đầu gối.

Anh vẫn cảm thấy có chút không quá phù hợp.

Nhưng việc anh không nghĩ ra, không biết đến tột cùng có chỗ nào không thích hợp.

Lúc này đây, Kiều Mạch vô cùng tin tưởng trực giác mình.

Bởi vì ngày xưa mỗi một lần cảm giác được mình không thích hợp, thường thường sẽ thật sự xảy ra một vài chuyện không tốt lắm.

Nhất định là người chung quanh.

Là Nguyễn Thanh? Cố Nhan Tân? Bác sĩ Lý? Hay là cảnh sát Lý? Cũng có thể là cảnh sát Tôn?

Đây đều là người gần đây tiếp xúc với anh, như vậy điểm không phù hợp là gì?

Trừ Nguyễn Thanh và Cố Nhan Tân đã biết với tinh thần không quá bình thường, ba người khác cũng đang che dấu…… Người tâm thần sao?

Kiều Mạch xoa xoa ấn đường, cảm thấy mình có phải bị ôm rồi hay không. 

Thở phào nhẹ nhõm, Kiều Mạch lại bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Nguyễn Thanh nếu bị phát hiện, như vậy cái acc Weibo kia của gã có phải còn có hay không?

Nghĩ đến đây, Kiều Mạch vội vàng lấy di động, cố nhớ lại cái ID kia, quả nhiên tìm ra.

Tên như cũ là Kẻ Đi Săn Sung Sướng, lượt follow đều là 0, mà post Weibo cũng chỉ có ba bài thôi.

Bài thứ nhất là [ Cuộc đi săn sẽ không bao giờ kết thúc, trừ phi có một bên tử vong ], phía dưới có một bình luận, Kiều Mạch click mở ra đọc.

Một acc là Kẻ Vô Tình đã bình luận: Nếu như một bên chết trước, không bằng xem thợ săn thống khổ tru lên.

Không biết vì sao, ánh mắt Kiều Mạch đầu tiên nhìn thấy lời này nhịn không được rùng mình một cái, giữa những hàng chữ để lộ ra một loại bình tĩnh và hương vị máu tanh, làm anh cảm thấy chán ghét.

Người bình luận trên bài đăng Weibo Nguyễn Thanh là ai?

Là người anh quen sao? Sẽ là ai?

Kiều Mạch tạm thời không biết, anh đưa ánh mắt chuyển qua phần trên, một trạng thái mới nhất vừa post là [ một con chó mà cũng dám đi theo ta, lá gan không nhỏ ]

Chó?

Nghĩ mình là con chó sao?

Những người này nói chuyện luôn hàm hàm hồ hồ, nói không rõ là ai. 

Kiều Mạch có chút bực bội, anh xem bài Nguyễn Thanh một lúc, ném điện thoại di động qua một bên, đổ chén nước cho mình. 

Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Kiều Mạch tự nấu ăn cho mình, rửa mặt rồi ôm máy tính lên giường.

Anh ở nhà một mình từ trước đến nay đều tùy ý, cứ sống một cách thoả mái nhất. 

Nhưng trước khi ngủ, di động Kiều Mạch bỗng nhiên vang lên. 

Anh có một tin nhắn.

【 chú ý xung quanh, ngủ ngon:-d】

Phía sau lưng Kiều Mạch lập tức tê rần lên.

Những người xung quanh, dường như đang chồng chất lên nhau.