Người Yêu Tôi Đã Ra Đi Mãi Mãi

Chương 9




Mấy ngày sau đó chúng tôi vẫn cùng nhau như vậy, mỗi ngày ăn ba bữa, lúc rảnh rỗi sẽ nằm đọc sách, nghe nhạc. Thích nhất là buổi ban trưa ngồi ôm em ở bên khung cửa sổ, ánh mặt trời của mùa đông tuy yếu ớt nhưng vẫn ấm áp, lười biếng trải lên người.

Thỉnh thoảng em còn hát cho tôi nghe. Ở em ngoại trừ sức khỏe không tốt, thứ gì tôi cũng thấy tuyệt. Lúc em cất giọng hát, chất giọng hơi khàn mang theo tia trầm ấm, có thể sánh với bất kì một ca sĩ nào.

Qua mấy ngày, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Ba em khi nào về?"

"Yên tâm, bọn họ còn muốn tới Mã Thái, chúng ta lúc đó quay lại trường rồi, cũng sẽ không chạm mặt."

Tôi gật đầu, lại hỏi: "Em có nơi nào thường hay đến không? Dẫn anh đi xem một chút đi."

Em suy nghĩ một chút, bảo "Nơi thường đến cũng chỉ có bar, ngày trước nhà em ở khu khác, nhưng mà cũng chẳng có gì thú vị."

"Sao cơ?" Đột nhiên thấy hứng thú. "Là nơi em ở ngày còn bé sao?"

Em gật đầu. "Ừ, em từ nhỏ lớn lên ở đó, lên trung học mới chuyển tới đây. Khi còn bé thường một mình chạy đến công viên trong khu chơi, nhưng bây giờ không biết có còn công viên ấy hay không, em chưa quay lại lần nào."

Biết Tôn Dập sợ lạnh nên tôi chẳng bao giờ chủ động bảo em ra ngoài cả, nhưng vì đó là nơi em lớn lên, cho nên thực sự muốn nhìn thấy một lần. Thế rồi cứ năn nỉ em mãi, hai chúng tôi lên xe buýt tìm về nơi đó.

Ngồi xe chừng nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi đến một thị trấn nhỏ. Nhà cửa, phố xá, khoảng trời, tất cả đều mang một màu xám nhạt, cũng không có gì đặc biệt. Tôn Dập nhìn nhìn xung quanh, buồn buồn nói:"Nhìn xem, thực sự không có gì thú vị mà."

Lại tiếp tục lầm bầm "Cũng đã nhiều năm như vậy, vẫn là như cũ, một chút tân tiến cũng không có..."

Trên đường rất ít người, có chút hoang vắng, tôi đi theo em một hồi là đến. Như lời em nói, thị trấn này thật sự nhỏ, cho nên công viên kia lại càng nhỏ hơn.

Ngoài cổng là một con hươu bằng đá đã bị bẻ gãy mất sừng. Ở giữa công viên có một mái vòm để ngồi chơi, lúc này dĩ nhiên không có người. Dọc theo lối đi dải đá cuội đi về phía trước, tới một góc nhỏ trong công viên, nơi đó có một hồ nước mà bây giờ cũng đã đóng băng toàn bộ bề mặt. Chúng tôi đi vòng qua đó, tới bên kia hồ. Dừng lại dưới một góc cây khô lớn, em gạt lớp tuyết bám trên băng ghế dài, kéo tôi ngồi xuống.

"Đây là chỗ ngày bé em hay tới," Em nhìn chằm chằm hồ nước trước mặt. "Em không thích cùng người khác chơi đùa, người khác cũng nhân lúc không có mẹ em ở đây mà bắt nạt em. Em hay ngồi ở đây lắm, mặc dù mùa đông không có tới bởi vì quá lạnh."

Tôi thở dài, trong lòng có chút đau nhói khó hình dung. Quay đầu sang nhìn đôi gò má em, vì ở ngoài trời lạnh mà đã tái nhợt một màu, một chút hồng hào cũng không có. Trên môi em dường như còn đọng lại sương tuyết, tiều tụy.

Lại trầm mặc hồi lâu, em lên tiếng, thanh âm so với bình thường còn thấp hơn. "Hạo Nhiên, anh biết không, em bị bệnh rất hiếm thấy, mẹ...cũng như vậy mà mất..."

Trong lòng cả kinh, nhìn em không rời, em vẫn như cũ nhìn về phía trước, nét mặt không thay đổi, nói tiếp: "Mắc phải loại bệnh này, người sẽ rất cao mà còn gầy, hơn nữa, xương cũng khác người thường. Sau khi mẹ mất, xương em bắt đầu biến dạng, ba đưa đi Mỹ giải phẫu hai lần, dùng kim loại cố định mới không phát triển thành hình thù quái dị. Bình thường cũng không dễ nhận thấy, nhưng là bị chèn ép bên trong, cho nên rất dễ gặp rắc rối, mô bị rách là rất nguy hiểm, khiến cho em hơi một chút lại phải đi phẫu thuật. Mà điểm chí mạng chính là, buồng tim rất yếu, dễ bị ngạt chết."

Em nói rất chậm, giọng nói thong thả, tựa như đang kể một câu chuyện nào đó không liên quan đến mình. Tôi chết sững nghe từng lời em nói, nhìn em không chớp mắt, không chịu tin...

"Anh biết không, em trước kia một chút cũng không sợ, còn hi vọng mình mau chết một chút. Sống, sẽ phải phẫu thuật suốt, thực sự rất đau." Đôi mi em chớp động, đôi mắt rũ xuống. "Nhưng là...phát hiện mình thích anh, rồi cực kì sợ, không muốn chết, không muốn ông trời đột nhiên mang em đi, chúng ta chỉ vừa mới theo kịp hạnh phúc, muốn cùng anh ở một chỗ..."

Giọng nói của em có chút nghẹn ngào, mà tôi, thực sự run rẩy...

"Hạo Nhiên." Em quay sang nhìn tôi. "Em bây giờ đã cảm thấy buồng tim không tốt, hàng năm vẫn kiểm tra đều đặn, bác sĩ nói nó đang từ từ yếu đi."

"Sẽ chữa được đúng không?" Tôi nghe không vào tai nữa, ngắt lời em. "Bây giờ y học phát triển như vậy, chúng ta tìm chuyên gia giỏi, nhất định không để em giống mẹ em, không giống..."...chết đi. Lời ấy tôi không thể nào nói ra được, ngay cả nghĩ đến cũng thấy sợ.

Em sẽ chết? Đừng đùa như thế. Em đi rồi, tôi sẽ thế nào?

Ngày đó, chúng tôi ngồi thật lâu, ở cái nơi em một mình trải qua tuổi thơ đầy đơn độc...

Cuối cùng mắt tôi đỏ hoe, bảo em rằng "Sẽ ổn thôi!"

Em nhìn tôi thật lâu, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừ, em sẽ ổn."

Chúng tôi cứ như vậy ngây ngốc nhìn nhau, an ủi nhau, lừa dối nhau, lại lừa dối cả chính mình.

Sau khi quay lại trường học, tôi từng bảo em cho tôi xem giấy khám bệnh, khi đó đơn giấy xét nghiệm không chi tiết, rõ ràng như bây giờ, tôi thật vất vả mới tìm được chút thông tin, nói cho em biết, đó là bệnh di truyền.

Tôi nhớ mình từng xem trên mạng thông tin về nó, thực sự đây liên quan đến một bệnh ít gặp cho nên thông tin cũng chỉ có rất ít. "Căn bệnh phụ thuộc nhiều vào tác nhân bên ngoài, người bệnh di truyền từ người thân trong gia đình, có buồng tim khác thường, huyết quản khác thường. Theo góc độ y khoa mà nói là phát sinh ngay từ khi còn trong bụng mẹ. Từng có minh *** nổi tiếng người Mỹ, nữ tuyển thủ trượt băng nghệ thuật người Nga mắc phải căn bệnh này và được phát hiện sau khi giải phẫu tử thi. Hai người họ đều mất vì căn bệnh quái ác này, cũng có rất nhiều người khác kể cả nam giới cũng ra đi vì nó. Theo một tài liệu nghiên cứu của Anh, căn bệnh có tên là Marfan"s syndrome, có tính di truyền trong gia đình. Biểu hiện chính của bệnh là các vấn đề về xương cốt và huyết quản. Tâm huyết quản rất yếu, không có tính đàn hồi khiến cho động mạch chủ khuếch trương và tới một giới hạn nhất định sẽ vỡ, gây tử vong."

Đọc những thông tin ấy, tôi run rẩy đi tìm phương pháp chữa trị, chuyên gia giỏi,..v.v..nhưng cuối cùng chỉ nhận được bốn chữ "Bệnh không thể chữa."

Tôi đi từng bệnh viện lớn nhỏ ở Thượng Hải, mỗi lần đi vào đều mang theo một niềm hi vọng, cuối cùng luôn là thất vọng ra về. Không ai cứu được em, thậm chí có nhiều người còn chưa nghe qua căn bệnh ấy...

Có một bác sĩ nói cho tôi biết, có một người nghiên cứu loại bệnh này đã mấy chục năm, tôi dùng mọi cách có thể xin được địa chỉ của người đó, gửi thư cho người đó.

Vị bác sĩ kia hồi thư cho tôi rất nhanh, nét chữ rất đẹp, nhưng là nội dung khiến tôi vô cùng tuyêtj vọng. Còn nhớ có vài câu thế này..."Vào nghề được 3 năm tôi liền gặp một người mắc bệnh này, dáng vẻ đau đớn của người đó khiến tôi quyết tâm nghiên cứu. Nhưng thật xấu hổ, nhiều năm như vậy không hề có tiến triển, biện pháp duy nhất để người bệnh kéo dài sự sống chính là phẩu thuật. Tôi chỉ hi vọng người cậu yêu thực sự không phải mắc căn bệnh này..."

Lén lút đứng một góc đọc hết thư, tôi tức giận đến mức xé nát.

Mỗi lần nhìn thấy em tôi lại không kiềm được thấy lòng đau xót. Tôi từng rất thích nghịch những ngón tay của em, vừa thon dài vừa trắng mềm, giống như nhân vật trong manga vậy. Sau này tôi mới biết đó là do bệnh. Tôi thường cùng em tới bệnh viện, Tôn Dập cao gầy, chân rất dài, bắp thịt vô lực, em còn bị cận, đều là bởi căn bệnh tai ác này mà ra...

Mà tôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị bệnh hành hạ, không biết nên làm gì.