Người Yêu Tin Đồn

Chương 7




Editor: Truly

Hai người đang đối mặt nhìn nhau thì bị cắt ngang.

Vừa rồi có vài bạn nữ vây xung quanh Tần Úc Tuyệt hỏi thăm vài tin đồn, thấy Tạ Yếm Trì đến, tất cả đều dời mắt, mừng rỡ tiến lên nói chuyện với anh ta.

Một đám con gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy vây quanh anh ta, giọng nói đầy hưng phấn tìm hắn nói chuyện phiếm, đẩy lớp trưởng ra khỏi vòng tròn.

Lớp trưởng tức giận lùi ra sau, vỗ vỗ cánh tay không chứa hạt bụi nào, sờ gáy, lúng túng cười nói với Tần Úc Tuyệt: "Đám nữ sinh này thời cấp ba đều là thế, hoàn toàn không để cho bọn con trai chúng tôi một con đường sống."

Tần Úc Tuyệt thản nhiên nhìn lướt qua hướng Tạ Yếm Trì.

Anh ta trông có vẻ rất có kiên nhẫn, giơ tay xoa cổ, vừa lười biếng, tùy ý nhếch môi cười khẽ, thỉnh thoảng cùng người khác nói mấy câu. Vừa đủ chừng mực, lại chọc cho đám con gái đó đỏ mặt.

Đúng tiêu chuẩn của một con hồ ly tinh đực.

Nhưng Tần Úc Tuyệt không muốn khiến bản thân gặp phiền toái.

Cô dời tầm mắt, xoay người, chuẩn bị tìm một vị trí cách vị thương nhân bụng dạ đen tối kia ra xa một chút.

Chỉ cần bảo đảm cả buổi không nói chuyện, thì ví của cô có thể được bảo vệ rồi.

Nhưng vừa tiến về phía trước vài bước, đột nhiên cảm nhận phía sau có người đến gần.

"Này."

Còn chưa kịp phản ứng, có một cánh tay buông lỏng đặt lên bả vai cô, ngay sau đó cả người nặng xuống. Giọng nói có chút côn đồ, mang theo ý cười khẽ khẽ vang lên bên tai cô.

"Chạy cái gì." Tạ Yếm Trì hỏi.

Phía sau cách đó không xa truyền đến một tràng âm thanh thảng thốt.

Từ góc nhìn của đám người kia, giống như Tạ Yếm Trì đang đưa tay ôm Tần Úc Tuyệt vào lòng.

Cảm xúc trong lòng Tần Úc Tuyệt khó có thể nói hết, cô vỗ nhẹ cánh tay đặt trên vai mình, đưa sang ánh mắt cảnh cáo: "Buông tay."

Tạ Yếm Trì sờ mũi, cười nói: "Diễn viên như cô không đủ năng lực rồi. Nghĩ mà xem, hôm nay chúng ta ở trước mặt đám bạn học cũ này giả vờ là người lạ, mấy ngày sau lại lên show tống nghệ diễn vai đôi tình nhân yêu nhau nóng bỏng, chẳng phải sẽ lộ sao?"

Nghe có vẻ rất hợp lý.

Tần Úc Tuyệt quay đầu, nhìn đáy mắt của Tạ Yếm Trì mang theo chút đen tối, cắn răng sau đó, quyết định ra giá trước: "Nhiều nhất là 1000."

Cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng có thể đoán được Tạ Yếm Trì lập tức sẽ dựa vào "Hôm nay còn chưa phải thời gian trong hợp đồng" để tăng giá trên trời cho mình.

Không chỉ vậy, hắn còn dùng lý do "Tôi đã bắt đầu diễn làm sao còn có thể rút lại" để tiến hành ép giá.

Vì vậy, cô quyết định đưa báo giá trước để giảm thiểu thiệt hại.

"À? Thật ra lần này tôi không chuẩn bị thu tiền, ngày hôm trước tôi đã nói chuyện với Hạ Hoài Tình rồi, không phải là cần phối hợp với cô chuẩn bị cho chương trình trước sao? Việc hôm nay cũng tính."

Tạ Yếm Trì khẽ cười, đứng thẳng vỗ vỗ vai cô: "Dẫu sao tôi cũng là đàn ông, cũng không thể phụ lòng tốt của một cô gái như cô."

Tần Úc Tuyệt cứng lên: "... Không, anh hãy phụ lòng tốt của tôi đi."

Tạ Yếm Trì ngáp một cái, buông tay đi về phía trước, thản nhiên bỏ lại một câu: "1000 cũng là tình cảm, tính sổ đi."

"......"

Đây rốt cuộc là loại tổng giám đốc bá đạo gì?

Nhìn thấy Tạ Yếm Trì và một nhóm bạn nam đi vào bệnh viện, vừa nãy trong đám đó có một cô gái lặng lẽ đến gần Tần Úc Tuyệt, nhỏ giọng hỏi: "Ô, Úc Tuyệt, cô và Tạ Yếm Trì có quen biết à?"

Tần Úc Tuyệt quay đầu nhìn.

Cô gái này có chút quen mắt, vừa rồi nghe người khác gọi cô là Chu Khả Hân, chắc là trước kia cùng lớp, nhưng không qua lại nhiều.

Tần Úc Tuyệt suy nghĩ một chút, gật đầu, tùy tiện tìm một lý do thích hợp trả lời: "Ừ, quen biết lúc làm việc."

Chu Khả Hân hiểu ý: "Tôi nói mà, tôi nhớ lúc cô chuyển đi, Tạ Yếm Trì vừa mới chuyển đến trường chúng ta mới mấy ngày."

"Cũng đúng." Tần Úc Tuyệt cười cười, đi theo đoàn người này vào bệnh viện, "Có điều trước kia đã gặp vài lần."

Cô ấy chắc chắn sẽ không nghĩ những gì đã xảy ra vào hôm nay là một sự trùng hợp.

Lúc trước luôn cảm thấy Tạ Yếm Trì nhìn quen mắt, hoá ra, có thể là trước đó từng chạm mặt ở trường cấp ba.

Nhưng xem ra có lẽ ấn tượng không sâu sắc, cho nên cũng chưa từng qua lại.

Nhưng xuất phát từ sự tò mò, Tần Úc Tuyệt vẫn thuận miệng hỏi một câu: "Tạ Yếm Trì sao lại là phó hội trưởng hội học sinh? "

"Chuyện rất phức tạp, bởi vì lúc cậu ấy chuyển đến, còn đánh nhau với người khác." Chu Khả Hân vẫn nhớ rõ những tin đồn năm ấy, "Lúc ấy cùng Tạ Yếm Trì cùng chuyển đến, còn có một cậu nam sinh cụt chân, nhưng tôi không nhớ rõ tên."

"Sau đó thì sao?" Tần Úc Tuyệt hỏi.

"Sau đó cô cũng biết, tuy rằng trường chúng ta là trường trọng điểm, nhưng trọng điểm thì cũng có nhiều người nhét tiền vào học. Sau khi cô chuyển đi đám lưu manh kia càng thêm coi trời bằng vung, luôn đi bắt nạt cậu bạn học cụt chân kia."

Chu Khả Hân dừng một chút, tiếp tục nói: "Tạ Yếm Trì là bạn của cậu ta, biết sau khi cậu ấy bị bắt nạn, liền chặn mấy tên lưu manh kia đánh cho mấy cái, qua một thời gian, mấy tên kia đều sợ hãi."

Nghe được điều này, Tần Úc Tuyệt nhíu mày: "Vì thế sao——"

"Sắp bế giảng năm lớp 11, cậu nam sinh ngồi trên xe lăn ấy tự sát."

Chu Khả Hân dừng bước, như thở dài: "Chuyện gây ầm ĩ lớn, khoảng thời gian đó mỗi ngày trường học đều có phóng viên đến. Cậu ấy ở trường cấp 2 từng đạt giải bóng bàn, đứng thứ 2 trên cả nước. Do bị cháy mới tàn tật hai chân, có lẽ là do áp lực tâm lý quá lớn không chịu được."

"Trong hai tuần sau Tạ Yếm Trì chỉ đến trường hai lần, sau đó, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi đưa cho cậu ấy một lá thư."

"Thư?"

"Ừ, mặc dù tôi không biết trong đó viết gì. Nhưng từ đó về sau, cậu ấy rốt cuộc cũng nghĩ lại, cũng không đánh nhau với người khác nữa." Trong giọng nói của Chu Khả Hân có chút xúc động, "Người bạn thân nhất tự sát, đối với Tạ Yếm Trì mà nói, nhất định gây đả kích lớn. "

Tần Úc Tuyệt rũ mắt, không nói gì, nhưng cô suy nghĩ một chút, lại cảm thấy một loại từ ngữ này liên tiếp nhau, luôn cảm thấy mơ hồ có chút quen thuộc.

Cụt hai chân.....

"Này! Đi thôi!" Lớp trưởng ở phía trước hô một câu, "Đến đây, các cậu lần lượt ký tên trên thiệp chúc mừng này, đến lúc đó đưa cho lão Ban. "

Lúc Tần Úc Tuyệt đi tới, Tạ Yếm Trì đang ký tên.

Anh ta một tay đút túi, một tay cầm bút, bất cẩn và tùy ý ký tên lên thiệp chúc mừng.

Động tác lưu loát, liền mạch.

Trong đầu tựa như mọc lên cái rễ khiến cô căng thẳng, Tần Úc Tuyệt mở miệng, đột nhiên mở miệng gọi: "Tạ Yếm Trì."

"Hả?" Tạ Yếm Trì không ngẩng đầu lên.

"Tôi nhớ rồi" Tần Úc Tuyệt cuối cùng cũng nhớ ra, cảm giác quen thuộc của mình đến từ đâu, "Có phải tôi đã phạt anh viết kiểm điểm không?"

Tạ Yếm Trì dừng tay một chút, giương mắt lên, cười nói: "À, trí nhớ của cô vẫn tốt đấy? "

Mùa xuân năm 2010.

Vào tháng 4, một luồng khí lạnh ập tới.

Không khí trộn lẫn với cái lạnh thấu xương khiến người ta cảm thấy đầu mũi tê dại, hít sâu một hơi, liền có thể cảm thấy đau đớn truyền đến xương mũi.

Tần Úc Tuyệt hà hơi vào đầu ngón tay, luồng nhiệt truyền tới, đầu mũi bắt đầu có chút ấm áp.

Vốn lúc này, cô đã sớm tan học trở về nhà.

Nhưng trước khi đi về có bạn học đến tìm cô một chuyến, báo cáo:

"Sau sân vận động có người hẹn nhau."

"Sao thế?"

"Vì có học sinh lớp trên bắt nạt một học sinh cụt hai chân, Tạ Yếm Trì thay người ta ra mặt, liền cùng các đàn anh đánh nhau tới nơi rồi."

Tạ Yếm Trì?

Một cái tên xa lạ, chắc là một học sinh mới chuyển đến.

Tần Úc Tuyệt không quá để ý, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái danh sách ghi nhớ, tiện tay khoác lên người bộ đồng phục học sinh: "Đi thôi."

Tần Úc Tuyệt là phó chủ tịch hội sinh viên.

Những học sinh trước nay ở trường diễu võ dương oai, tùy tiện gây chuyện, hơn nửa đều cho cô vài phần mặt mũi.

Theo thời gian, trường học gặp phải một số rắc rối đánh nhau khó có thể can thiệp, đều sẽ có người đến tìm cô.

Khi đến hiện trường, hai bên đánh nhau gần như đã kết thúc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mấy cái gai nổi tiếng trong trường bình thường bị đánh thảm thiết như vậy, trán sưng cao lên, bên môi bị trày da, nhưng vẫn cố gắng nói những lời tàn nhẫn.

- "Phải học sinh mới chuyển đến không? Ông đây nhớ mặt mày rồi đấy."

- "Có biết quy củ hay không, con mẹ nó ở trước mặt chúng ta diễu võ giương oai, sớm muộn gì cũng có một ngày tao khiến mày cùng thằng bạn kia của mày ngồi trên xe lăn cả đời."

Tần Úc Tuyệt quay đầu nhìn về phía gương mặt có chút xa lạ kia.

Thiếu niên lười biếng dựa vào gốc tường, cánh tay đặt lên đầu gối, giơ tay dùng ngón cái lau vết thương ở khóe môi dưới, nhẹ nhàng cười một tiếng, phun ra máu, đáy mắt tất cả đều là khinh thường.

Khí phách của cậu thiếu niên, trong ánh mắt chứa đầy vẻ tuỳ ý.

Nghe được câu nói cuối cùng, ánh mắt thiếu niên đột nhiên trầm xuống, tàn bạo giống như khắc vào khe xương.

Bàn tay hắn chống lên đất, mượn lực đứng dậy, giống như một con dã thú nhảy đến trước mặt người nói năng lỗ mãng kia, bóp cổ, đẩy lên tường.

"Đủ rồi." Tần Úc Tuyệt mở miệng cắt ngang.

Cô tùy ý khoác một bộ đồng phục học sinh, đáy mắt mang theo chút không kiên nhẫn. Một giây sau, dứt khoát chen người vào giữa học sinh mới chuyển trường đến và đám đầu gấu kia, ngăn cách hai bên.

Tần Úc Tuyệt hỏi: "Ai gây chuyện trước? "

Đám đầu gấu nhất thời đưa tay chỉ một cái: "Thằng này vừa mới chuyển đến, không hiểu sao liền chạy đến đây đánh chúng tôi."

Nói sau, còn cười hì hì lấy lòng nói: "Phó chủ tịch, gần đây chúng tôi đã ngoan ngoãn, đã lâu không đánh nhau với người khác, sao có thể khiến cô khó chịu."

Tần Úc Tuyệt quay đầu mỉm cười, nhưng đáy mắt lại tất cả đều là cảnh cáo đầy nguy hiểm: "Ba nghìn chữ tự kiểm điểm, mỗi người một bản, không nên tìm người viết hộ, tôi biết chữ viết của các cậu."

Đám đầu gấu này nhất thời kêu la oán thán, nhưng cũng không nói nhiều, kề vai sát cánh đi, nhưng trước khi đi, vẫn cười trên nỗi đau của người khác: "Phó chủ tịch, học sinh mới chuyển đến này quá kiêu ngạo, công khai phá hủy không khí của trường học, cô phải giáo dục thật tốt nhé."

Tần Úc Tuyệt xoay người nhìn thiếu niên vừa rồi.

Nam sinh không nhúc nhích, đôi mắt màu nhạt nhìn chằm chằm vào cô, hình mắt hẹp dài, hai mí mắt nhăn nheo cực sâu, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo vài phần lười biếng cười như không cười.

"Họ tên, lớp." Đem danh sách đặt trước mặt hắn, "Viết vào đây."

Nam sinh kéo khóe môi dưới, giữa lông mày mang theo vài phần côn đồ, hắn không đưa tay nhận, mở miệng thanh âm khàn khàn, trong giọng nói hàm chứa nụ cười tuỳ ý: "Tiểu tỷ tỷ, trường học này không ai quản nổi tôi đâu."

"Thật à?" Tần Úc Tuyệt nở nụ cười.

Dường như không chút tạm dừng suy nghĩ, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào đáy mắt của cậu nam sinh, giọng điệu bình tĩnh nói: "Vậy giờ có người quản rồi."

Tiếng gió nổi lên.

Tần Úc Tuyệt một tay đè cổ áo mình lại, nhưng góc áo khoác vẫn bị thổi bay lên xuống.

Hai người nhìn nhau, phảng phất trong nháy mắt này, đường ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua bóng cây loang lổ, nhẹ nhàng chuyển động.

Một lúc sau, nam sinh rũ mắt xuống, hàng mi dài như lông vũ cụp xuống, đem đôi mắt vỡ vụn phủ dưới bóng tối, tiếp theo chậm chạp thu lại ý cười, vươn tay, năm ngón tay rõ ràng.

Anh ta dựa vào tường, lười biếng nhận bút, viết vào quyển sách của Tần Úc Tuyệt, viết ra ba chữ ——

Tạ Yếm Trì.

Kiểu chữ thẳng thắn dứt khoát, mang theo chút ý tứ ngông cuồng ngang ngược.

Hành vi hoàn toàn phóng túng và kiêu ngạo.

"Giống họ đi, ba ngàn chữ tự kiểm điểm, ngày mai nộp cho tôi." Tần Úc Tuyệt gấp sách, giọng điệu không ngập ngừng.

Tựa như nghe được chuyện cười gì đó, trong cổ họng Tạ Yếm Trì phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó chậm chạp cúi người xuống, đến gần mặt cô, trong lời nói hàm chứa nụ cười: "Tiểu tỷ tỷ, đừng quản nhiều chuyện. "

Ánh mắt Tần Úc Tuyệt cũng không đổi một chút, ngược lại nâng mắt lên, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, chỉnh sửa: "Ba nghìn năm trăm chữ. "

Tạ Yếm Trì chậm rãi nói: "Tôi rất thù dai."

"Thế à?"

Tần Úc Tuyệt suy nghĩ một chút, một lần nữa mở sổ ghi chú, mở đầu bút bi, thoải mái viết ra ba chữ, sau đó xé tờ giấy, đưa cho Tạ Yếm Trì: "Đây là tên tôi. "

Tạ Yếm Trì ngừng một chút.

Tần Úc Tuyệt nhếch khóe môi, ý cười trong đáy mắt nhu hòa nhưng thản nhiên, không hề kiêng kỵ, cũng không hề sợ hãi: "Cậu có thể nhớ lâu đấy."

Tần Úc Tuyệt mười sáu tuổi, sống dưới hào quang cùng vô số lời khen ngợi.

Không chỉ có gia đình giàu có, chị gái còn là minh tinh đang nổi.

Con cưng của cha mẹ, mọi người vây quanh.

Nhưng các tầng lớp cao thường trong một đêm liền đổ.

Chị Tần Úc Tuyệt, vị diễn viên trẻ tuổi kia, cắt cổ tay tự sát.

Cha không chịu được cú sốc, bệnh tim tái phát nhập viện, tính mạng đang gặp nguy hiểm.

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Bác trai nhân cơ hội này chuyển nhượng cổ phần của công ty.

Đối mặt với nhiều thứ, tình thân là thứ dễ dàng vứt bỏ nhất.

Mẹ tiêu hết tài sản, đền bù phí bồi thường vi phạm hợp đồng do cái chết của chị gái, còn phải xoay xở tiền chữa bệnh cho cha.

Vài ngày sau, Tần Úc Tuyệt chuyển trường.

Từ đó trở đi, không biết trời cao, không sợ tuổi trẻ.

Cuối cùng trở thành kỉ niệm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả nói: Tần Úc Tuyệt: Vì thế, anh lừa tôi 500.000 chỉ vì tôi bắt anh viết bản tự kiểm điểm?

Tạ Yếm Trì: ?

Tạ Yếm Trì: Sao em không suy nghĩ nó theo tư duy của tình yêu?

Tạ Yếm Trì: Còn không thì để tôi làm nữ chính đi.

Tần Úc Tuyệt: Còn không thì để tôi làm nam chính đi.

[ Nghi Phi: Chương 7, 2861 chữ

Yêu thương cộng sự của ta thì hãy đến ủng hộ wordpress của nàng ấy nhé

Thả một ngọn đèn trường minh dẫn đường: "https://mmmmm159.wordpress.com/" ]