Cả nhóm người mới đầu còn có hy vọng tìm được manh mối, nhưng sau khi nhìn thấy bức tường phía sau cánh cửa, lập tức chán nản.
Vẫn là tổ chương trình cao tay, họ loay hoay hơn 20 phút, vất vả cũng tìm ra mật mã, hoá ra chỉ là trò che mắt.
“Thôi vậy, có lẽ căn phòng này chỉ cho chúng ta chơi thôi. Chúng ta đi tìm xem có lối ra nào khác không.”
Thương Tử Thần nói xong, xoay người chuẩn bị đi lên.
Những người khác dồn dập phụ hoa.
“Đúng vậy, có lẽ manh mối then chốt vẫn nằm ở trên tầng.”
Tần Úc Tuyệt không đi theo họ.
Bởi vì nói tổ chương trình không thể đặc biệt bố trí phòng nhằm trêu chọc khách mời
Nghĩ vậy, cô liếc nhìn chiếc tủ đổ nát.
Trong tủ có khắc một dòng chữ và một thanh sắt.
Tác dụng của dòng chữ đã biết, nhưng tác dụng của thanh sắt đó là gì?
Tần Úc Tuyệt cầm cây gậy lên, cẩn thận quan sát.
Mặt trên nhẵn, không có bất kì từ gì khắc lên, cũng không có cơ quan đặc biệt, nhưng nó rất nặng, có thể nhìn ra chỉ là một thanh sắt bình thường.
… Điều này rất kỳ lạ.
Hứa Trữ Âm cũng đang chuẩn bị đi theo nhóm người, thấy Tần Úc Tuyệt ở lại, cô thản nhiên nói: “Hay là cầm lấy thanh sắt này, chắc là cho chúng ta tự vệ.”
Tự vệ?
Tần Úc Tuyệt không nghĩ như vậy.
Trong mật thất có nhân viên, nếu thực sự cầm thanh sắt kiên cố để tự vệ, không cẩn thận có thể xảy ra tai nạn.
Nghĩ vậy, cô cẩn thận đọc lại dòng khắc trên cửa tủ–
“Con ma thích sống ở một nơi tối tăm khép kín”
Quả nhiên tối đen sau khi tắt đèn.
Thế nhưng khép kín là chỉ điều gì?
Tần Úc Tuyệt nghĩ đến đây, quay đầu lại, nhìn vào tấm gương bên cạnh.
Lúc này vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ căn phòng trên tầng chiếu xuống.
Bên kia gương có tiếng sột soạt, sau đó có một khuôn mặt hiện lên, nhân viên ma quái nhếch miệng cười toe toét.
“…”
Chơi nhiều thì chán.
Nhưng các nhân viên dường như muốn chứng minh kỹ năng của họ, nhất định muốn doạ được cô, và vẻ mặt không chịu từ bỏ.
Tần Úc Tuyệt thở dài, giả vờ quay đầu.
“Con ma” cuối cùng đã nản lòng, dường như chuẩn bị từ bỏ.
Đúng lúc này, Tần Úc Tuyệt đột nhiên giơ tay lên, nặng nề vỗ lên tấm gương.
“Con ma” không kịp phản ứng, bị âm thanh này doạ sợ run lên.
【Hahahaha lại ở trong căn phòng ma quỷ doạ ma.】
【Quá đáng, quá đáng rồi. Làm ơn tôn trọng nghề nghiệp của người khác một chút được không?】
【Tôi cười rất to đấy, Tần Úc Tuyệt làm sao có thể như thế? Không bị doạ thì thôi lại còn muốn doạ người khác.】
Nhìn thấy “con ma” với vẻ mặt ủ rũ và thất vọng, tâm trạng của Tần Úc Tuyệt rốt cuộc cũng vui lên.
Tuy nhiên, chuyện ồn ào này khiến cô nghĩ thông.
Dòng chữ trên cửa tủ có ý nghĩa, là không được tắt đèn.
Tần Úc Tuyệt lùi về phía sau một chút, tìm một tư thế thoải mái, siết chặt thanh sắt trong tay, sau đó giơ tay lên–
“Tôi đến đây.”
Tạ Yếm Trì không biết đứng ở phía sau cô từ lúc nào, anh bật cười, nắm lấy cánh tay của Tần Úc Tuyệt, anh cầm lấy thanh sắt trên tay cô: “Rất dễ bị thương.”
Đồ vật trong tay bị lấy đi, Tần Úc Tuyệt sửng sốt, không phản ứng lại.
Tạ Yếm Trì vỗ lưng cô, ra hiệu cho cô lùi lại, nhắc nhở: “Lùi về sau một chút, cẩn thận mảnh thủy tinh.”
Tần Úc Tuyệt hiểu ra.
Xem ra vị thiếu gia này đã sớm nhìn ra rồi.
Cô không nói nhiều nữa, gật đầu lùi về sau một chút, nhân tiện kéo Hứa Trữ Âm.
Hứa Trữ Âm không hiểu ra sao: “Làm sao vậy?”
Chưa dứt lời thì đột nhiên có một tiếng vang lớn, thanh sắt đập vào gương, chiếc gương lập tức giống như tấm mạng nhện nứt ra, rơi xuống đất.
Tạ Yếm Trì ném thanh sắt sang một bên, thổi thổi lớp bụi trên tay, quay sang nói: “Được rồi.”
Mấy người vừa lên tầng nghe thấy thanh âm này, cả người chấn động, Trần Tử Kiện nhanh chóng quay lại: “Mấy người làm gì thế?”
Vừa kết thúc câu hỏi, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bên kia tấm gương là một hành lang dài.
Có một cửa ngầm bị che lại, đáng lẽ nhân viên phải đi ra từ đây để hù dọa khách mời, nhưng lúc này tất cả đều lùi lại.
“Thường có một không gian khác sau tấm gương hai chiều.” Tạ Yếm Trì nói, “Chữ trên cửa tủ nhắc nhở chúng tôi rằng vị trí nó kỳ thật ở đây.”
Có thể cảm thấy cả ngày hôm nay bị cướp mất ánh đèn sân khấu, Thương Tử Thần vẻ mặt có chút không vui: “Tìm được rồi?”
Tạ Yếm Trì ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, giật giật khóe môi, cười: “Đương nhiên không phải.”
Vẻ mặt của Thương Tử Thần lúc này mới tốt hơn một chút, đang chuẩn bị mở miệng, thì lại bị cắt ngang–
“Là bạn gái tôi phát hiện.” Tạ Yếm Trì nhàn nhạt bổ sung, “Tôi đâu có thông minh đến thế.”
“…”
Không biết tại sao.
Nghe còn khó chịu hơn.
Sau khi gạt hết các mảnh thuỷ tinh rơi xuống, bảo đảm rằng không ai bị thương, nhóm người cẩn thận lật từng chiếc một.
Tần Úc Tuyệt hỏi: “Anh sớm đã nhìn ra rồi?”
“Xem như thế đi.” Tạ Yếm Trì không phủ nhận.
Mật thất này chủ yếu đặt yếu tố kinh dị lên đầu, việc giải mã chỉ ở mức sơ cấp, đối với Tạ Yếm Trì nhạy cảm với trò chơi mà nói thì điều này không quá khó.
Tần Úc Tuyệt có chút tò mò: “Vậy tại sao vừa rồi anh không nói cho bọn họ biết?”
Tạ Yếm Trì nhìn cô một cái sau, lười biếng nói: “Người ta hiếm khi tham gia chương trình, cũng phải để cho bọn họ cảm thấy có chút cảm giác đã tham gia chứ.”
Tần Úc Tuyệt không còn gì để nói.
… Người này làm sao có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy?
【Tôi phục rồi, anh Tạ Yếm Trì, anh cũng quá kiêu ngạo rồi.】
【Tôi phát hiện, có lẽ điều đáng sợ nhất trong trốn thoát khỏi mật thất này không phải là ma quỷ, mà là cặp đôi Ngư Trì cứng cỏi này.】
【Bọn họ không phải đến tham gia trốn thoát khỏi mật thất, mà là đến dỡ bỏ mất thất.】
Lối đi rất dài, ánh đèn rất yếu.
Ngoài ra, còn phải đề phòng những cánh cửa khuất trên tường, nhân viên thi thoảng sẽ lao ra giả ma khiến tâm trạng cả nhóm rất hồi hộp.
Nhưng may mắn thay, đến phút cuối, tổ chương trình còn rất có lương tâm không sắp xếp để hồn ma lao ra ngoài.
Cuối đường là một thang máy.
Nhưng muốn thang máy khởi động, bạn cần giải mật mã bên cạnh.
Mật mã là một trò chơi nhỏ kiểm tra tốc độ tay của bạn. Trên màn hình nhỏ có hàng trăm ô vuông, tuy nhiên, sau khi trò chơi bắt đầu, các ô sẽ đổi màu ngẫu nhiên.
Việc khách mời phải làm là bấm đúng tất cả các ô màu xanh lá cây trong vòng 20 giây để giành chiến thắng.
Nếu bạn nhấp vào màu khác, hoặc nếu bạn không thể theo kịp tốc độ, bạn sẽ bị thua.
Những trò chơi như thế này hoàn toàn là thế mạnh của Trần Tử Kiện, một game thủ esport
Hắn xắn tay áo lên, lần đầu tiên cảm nhận được giá trị của mình, và tình nguyện thử sức.
Trò chơi bắt đầu, năm giây sau đó, hắn đã hoàn thành một cách xuất sắc, không chút sai sót.
Bảy giây.
Mười giây.
Và ở giây thứ mười, âm thanh “lộp cộp” đột nhiên vang lên.
Một cánh cửa ngầm bên cạnh màn hình hiển thị đột nhiên hạ xuống, cùng với tiếng gầm khàn khàn cuồng loạn, nhân viên đã tận lực giương nanh múa vuốt làm lộ khuôn mặt kinh dị nhất có thể.
“A a a a a!”
Trần Tử Kiện giật mình lùi lại, và tuỳ tiện trốn sau lưng cô.
Sự việc bất ngờ này, đã doạ sợ Thịnh Hướng Tình.
Thịnh Hướng Tình đang chăm chú xem anh hoàn thành trò chơi, bất thình lình vừa ngẩng đầu đối diện với gương mặt quỷ kia, sợ tới mức hét lên giống hệt Trần Tử Kiện.
Cả hai vội vàng trốn phía sau, và sau một lúc dây dưa, cuối cùng ngừng lại–
Cả hai đều trốn sau Tạ Yếm Trì.
Thậm chí vì quá kích động, còn chen cả vị trí của Tần Úc Tuyệt bên cạnh.
Tạ Yếm Trì: “…”
Có chút đau đầu.
Tần Úc Tuyệt liếc mắt nhìn hai người giống như gà nhỏ, tâm trạng cảm thấy phức tạp.
【Hahahaha tâm trạng vui vẻ của tôi từ hai người này.】
【Nếu nói Ngư Trì là hai người ác độc đang nói chuyện yêu đương, thì hai người họ đang là đang cùng ma nói chuyện yêu đương.】
【Cười chết tôi rồi, Ngư Trì như mang theo con vậy.】
Sau khi bị việc này làm cho hoảng sợ, Trần Tử Kiện nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, thật vất vả điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị thử lại, kết quả là mỗi lần đến mười giây, đều sẽ không biết từ hàng nào xuất hiện cửa sổ, thay đổi một cách đáng sợ.
Trên vách tường của lối đi này đều là cơ quan.
Mỗi một chỗ đều có thể là vũ khí tuyệt vời để tổ chương trình hù dọa mọi người.
Cuối cùng, khi nhìn Trần Tử Kiện lùi lại phía sau Tạ Yếm Trì lần thứ ba, mọi người đều cảm thấy rằng họ chắc phải từ bỏ tuyển thủ thể thao điện tử này.
Tiêu Nhiên đã thử, nhưng không thành công.
Anh bất lực nói: “Tôi già rồi, không thể theo kịp tốc độ của lớp trẻ”.
Thương Tử Thần cảm thấy rằng mình không thể bị cướp mất ánh đèn sân khấu nữa, vì thế hắn đã chủ động thử.
Sau khi thử vài lần, dù lần nào cũng không đạt yêu cầu nhưng đã dần dần tìm được nhịp điệu.
Ngay khi đang chuẩn bị hoàn thành cuộc chiến cuối cùng của mình, không biết khi nào dưới chân đã gần một chiếc cửa sổ, một bàn tay đầy máu vươn ra và túm chặt lấy mắt cá chân hắn.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Thương Tử Thần vẫn bật nhảy lên theo phản xạ, kinh hãi quay lại và suýt thốt lên một câu “Dmm”.
Sau đó, hắn chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Tạ Yếm Trì.
Tạ Yếm Trì quay đầu nhìn về phía “con gà con” phía sau, sau đó quay lại nhìn Thương Tử Thần, nói: “Còn một chỗ.”
Thương Tử Thần: “…”
Cmn.
Lại bị làm nhục.
Lúc này, tổ chương trình đang tăng thêm mức độ kinh dị.
Con đường vừa nãy còn yên tĩnh, lúc này toàn bộ âm thanh của các cơ quan vang lên, vô số nhân viên ăn mặc như thây ma hoặc yêu ma bước ra, từng bước từng bước, chậm rãi tiếp cận bọn họ.
“A a a a nhanh giải trò chơi đi!”
Hứa Trữ Âm sợ hãi, cuối cùng đành chịu thua, hạ thấp đầu, trở thành chú gà con thứ ba.
Ngay cả biểu cảm của Tiêu Nhiên lúc này cũng có chút thay đổi.
Mặc dù biết rằng đó là tổ chương trình có thể làm tăng thêm độ kinh dị, nhưng khi có mặt tận nơi, cảm giác sợ hãi vẫn khác hẳn.
Trong tình huống căng thẳng này, một đoạn video mà sau này sẽ được gọi là lịch sử trốn khỏi mật thất đã ra đời.
Tạ Yếm Trì không cảm xúc đứng trước màn hình, giơ tay phá trò chơi khối màu. Cửa sổ cạnh đó là khuôn mặt đang cười toe toét, lâu lâu lại có những bàn tay đầy máu lòi ra dưới chân.
Phía sau là đồng đội đang gào thét kéo quần áo anh, cách đó không xa là một đám đầu lâu.
Tần Úc Tuyệt bình tĩnh bình luận: “Tuyệt vời.”
【Tuyệt vời.】
【Tuyệt vời +1】
【Hahahaha rõ ràng là bầu không khí kinh khủng vậy sao tôi lại muốn cười thế này?】
【Đây có phải là một người mang bảy người trong truyền thuyết không?】
/câu gốc là: 一神带七坑: mình chưa hình dung ra như nào/
Cuối cùng, sau nhiều lần thử lại, đã hoàn thành xong trò chơi, thang máy cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Những “chú gà con” như ong vỡ chợ chạy lên, sẵn sàng thoát khỏi nơi kinh dị này.
Nhưng Tần Úc Tuyệt lại nghĩ: “Đúng vậy, nếu chúng ta không di chuyển, bọn họ những diễn viên này sẽ cứ di chuyển chậm như này à?”
Bởi vì những diễn viên của tổ chương trình này thường chỉ để tạo không khí và thúc đẩy diễn biến của trò chơi, và họ sẽ không tránh tiếp xúc thân thể nhiều với khách mời, để tránh gây rối loạn.
Đây cũng là lý do khiến những “con ma” này đi chậm như vậy.
Tạ Yếm Trì liếc nhìn nhân viên phía sau đang muốn giảm tốc độ, sờ sờ cằm: “Thật trùng hợp, anh cũng rất tò mò.”
Trịnh Thiên Ý nghe không được nữa: “Hai người buông tha cho nhân viên đi.”