Người Yêu Nhỏ

Chương 30




Suy nghĩ của Lưu Đồng kỳ thực cũng không phức tạp. Anh vẫn luôn cho rằng mẹ đồng ý rồi, mà giờ Ngu Y Kiệt lại bỏ đi, đây chính là lừa gạt, nhưng mà không ngờ lại làm mẹ anh chột dạ cùng lo âu. Nhưng Lưu Đồng nói xong câu đó cũng không lên tiếng nữa. Suốt một ngày sau đó anh không còn nói chuyện, không ăn cơm, cũng không uống thuốc. Anh vẫn nhớ mỗi khi phải uống thuốc anh liền sẽ nhốn nháo tránh né, kỳ thật tất cả đều là cố ý, anh muốn Ngu Y Kiệt đến dỗ dành anh, hôn hôn anh. Anh thích cậu làm như vậy, thích nhìn cậu trong mắt chỉ có anh, không có một ai khác. Nghĩ đến sau này sẽ không còn được gặp lại cậu, trái tim Lưu Đồng lại quặn thắt nhói đau.

Lưu Đồng cả ngày đều ngồi trong tủ áo không ăn uống gì, cuối cùng vẫn là đói bụng không chịu nổi, đói đến hoa mắt chóng mặt. Ngu Y Kiệt sẽ không trở về… Nhưng mà anh có thể đi tìm… Anh đã qua nhà Ngu Y Kiệt một lần, chỗ kia vừa vắng vẻ vừa cũ nát anh căn bản không nhớ được đường đi. Nhưng anh nhớ kỹ quán trà sữa, trong mắt ánh trống rỗng của Lưu Đồng rốt cuộc xuất hiện một tia sáng. Lưu Đồng từ bên trong tủ áo đi ra, đói đến toàn thân bất lực. Bây giờ anh cần ăn cái gì đó, ăn no rồi mới có sức đi tìm Y Kiệt của anh.

Lưu Đồng lắc lắc xiêu vẹo đi xuống lầu tìm đồ ăn, mẹ Lưu nghe được trong phòng có tiếng động liền bừng tỉnh. Cả ngày bà đều canh phòng Lưu Đồng, còn phải chắc chắn tất cả cửa sổ, cửa ra vào đều khóa kỹ. Về sau bà mệt mỏi thiếp đi một hồi, nhưng cũng vẫn không an tâm, vừa nghe được tiếng động liền vội đến xem, phát hiện Lưu Đồng đang lục tủ lạnh lấy đồ ăn.

“Tonny, con đói bụng sao? Mẹ nấu cơm cho con ăn.”

“Không… Không cần, phải ăn nhanh, sau đó đi tìm Y Kiệt!”

“Y Kiệt đi rồi, quán trà sữa cũng là nhân viên đến trông coi, không có Y Kiệt đâu.”

“Không… Y kiệt thích Tonny, Y Kiệt sẽ không đi!”

Lưu Đồng đem đồ ăn nhét vào miệng, sau đó liền đi thẳng đến phòng giữ quần áo. Mẹ Lưu biết không thể ngăn cản anh, cũng vội vàng đi thay đồ sau đó gọi điện thoại bảo tài xế đến, trong lòng chợt nghĩ nếu như đến đó không nhìn thấy Ngu Y Kiệt, Lưu Đồng sẽ hết hi vọng, náo loạn mấy ngày nhất định sẽ lại như bình thường.

Lưu Đồng cùng mẹ đến quán trà sữa. Lưu Đồng đứng ngoài cửa, bên trong xác thực không có Ngu Y Kiệt. Anh không muốn cùng người khác nói chuyện, chỉ yên lặng đứng tại cửa chăm chăm nhìn vào trong quán. Thời tiết dạo này thật lạnh, gió đông giá buốt cắt da, xuyên qua y phục thổi vào trong lòng Lưu Đồng. Mẹ Lưu ở bên cạnh nhìn anh, ánh mắt phức tạp, bà chỉ coi là Lưu Đồng quật cường, mà không nhìn thấu rằng hai người thực sự yêu nhau.

Đến lúc quán đóng cửa, nhân viên dọn dẹp khoá cửa về nhà, Lưu Đồng vẫn một mực đứng trong gió lạnh. Mấy tiếng ngoài trời này khiến anh về nhà liền bắt đầu nhảy mũi. Thế nhưng ngày thứ hai, vẫn như cũ, Lưu Đồng lại đến quán trà sữa tìm Ngu Y Kiệt. Bất quá lần này mẹ Lưu không cho anh xuống xe, anh bèn im lặng an vị trong xe không nói một lời. Ngày thứ ba, ngày thứ tư đều đến tìm… Liên tiếp một tuần lễ không thay đổi, mẹ Lưu không còn tâm tư chờ đợi nữa, cũng không biết cửa hàng này khi nào mới chịu đóng cửa, bà đành phải vụng trộm gọi điện thoại cho Ngu Y Kiệt.

Thân thể của Ngu Y Kiệt đã tốt rất nhiều, tuy nhiên nghiêm trọng nhất vẫn là tâm bệnh của cậu. Nhờ có Lương Bác Văn ở cùng, tâm tình cậu cũng khá hơn một chút, không vì cô đơn mà suy nghĩ lung tung. Mùa đông ban đêm rất lạnh, Ngu Y Kiệt cùng Lương Bác Văn ngồi trong nhà cùng ăn lẩu. Ngay lúc hai người cảm giác được dạ dày nóng, tâm cũng ấm lên, điện thoại di động của Ngu Y Kiệt vang lên. Cậu nhìn tên hiển thị phía trên nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là rất lễ phép nhận điện thoại

“A lô, cháu chào cô…”

“Y Kiệt… Tôi hôm nay gọi điện thoại đến chính là muốn hỏi, cửa hàng của cậu lúc nào thì hết hợp đồng ? Cậu có thể nhanh chóng giải quyết một chút hay không ? Tonny nó… nó mỗi ngày đều đến đó tìm cậu. Tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Tôi biết tôi nói như vậy không tốt lắm, thế nhưng cậu có thể hay không thông cảm cho tôi cùng Tonny?’’

“Cô à… Cháu hiện tại không có việc làm. Kia chính là thu nhập duy nhất, hơn nữa kết thúc hợp đồng sớm đều phải đền rất nhiều tiền… Nhiều nhất cháu chỉ có thể đáp ứng cô không xuất hiện, vô luận như thế nào cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy…”

“Y Kiệt, còn tiếp tục như vậy Tonny sẽ chịu không nổi, tôi cũng không chịu nổi. Nó mỗi ngày đều đi tìm cậu, đến nơi lại đứng trước cửa ra vào bồi hồi nhìn vào trong… Tôi làm mẹ thật sự rất đau lòng, Y Kiệt, tiền hợp đồng tôi có thể giúp cậu. Xin… Xin cậu hãy nhanh chóng đóng cửa hàng rồi đi đi.”

“Cháu biết rồi…”

Mẹ Lưu vốn muốn nói thêm nhưng không biết Lưu Đồng từ lúc nào đã đứng ở phía sau, anh nghe được mẹ nói chuyện với Y Kiệt liền như bị điên tiến đến muốn cướp điện thoại, còn hô to

“Y Kiệt! Y Kiệt em đi đâu… Y kiệt em mau trả lời anh!”

Ngu Y Kiệt nghe rõ ràng giọng Lưu Đồng, trong lòng một trận ê ẩm, lập tức cúp điện thoại. Mới nãy cậu còn có thể cùng Lương Bác Văn vừa nói vừa cười, nhưng mà bây giờ xung quanh chỉ còn lại một sự yên tĩnh bao trùm, cùng tiếng nước dùng đang sôi sùng sục trong nồi. Lương Bác Văn nghe được đầu bên kia điện thoại là tiếng hô to của Lưu Đồng, nhìn nét mặt của Ngu Y Kiệt cũng biết cuộc gọi này không phải chuyện gì tốt. Lương Bác Văn cầm đũa lên, động tác cứng nhắc gắp đồ ăn đặt vào bát cho Ngu Y Kiệt

“Anh Y Kiệt, ăn thịt nào… Chúng ta tiếp tục ăn… Mặc kệ họ đi.”

“Ừm… Ch… Chỉ là anh nghe thấy tiếng của Tonny, có chút khổ sở mà thôi, không có gì đâu.”

“Anh không cần nghe lời mẹ Tonny. Thành phố này cũng không phải của bà ấy. Bà ấy muốn đuổi anh đi thì anh lập tức phải đi sao?”

“Không phải đâu Bác Văn, mẹ Tonny cũng là lo lắng cho con mình thôi. Bà nói Tonny mỗi ngày đều đi đến quán trà sữa tìm anh… Anh cũng không còn biện pháp khác.”

“Nhưng mà làm như vậy thật sự là quá đáng lắm…”

“Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta ăn cơm tiếp…”

Ngu Y Kiệt cầm chén đũa lên, lại cảm thấy ăn không vô. Bầu không khí nặng nề bao trùm trong căn nhà nhỏ. Cậu ăn qua loa một chút liền buông đũa.

Mà không khí ở nhà Lưu Đồng càng thêm hỏng bét, lúc Lưu Đồng cướp được điện thoại, Ngu Y Kiệt đã cúp máy. Lưu Đồng nghe không được tiếng cậu đáp lại, vừa khóc vừa nói với những tiếng tút thật dài trong điện thoại:

“Y Kiệt… Anh rất nhớ em… Em nói chuyện đi… Y Kiệt à…”

Mẹ Lưu muốn đi qua an ủi Lưu Đồng, Lưu Đồng liền đem di động ném xuống đất hướng về phía bà hét lên:

“Tại sao lại đuổi Y Kiệt đi! Mẹ là lừa đảo!”

“Bảo bối, không phải như vậy, con nghe mẹ giải thích… Có được hay không?”

“Mẹ là lừa đảo… Mẹ là lừa đảo!”

Lưu Đồng căn bản không muốn nghe gì nữa, thương tâm xông ra khỏi phòng. Anh vốn xuống bếp định tìm đồ ăn, lại vô tình nghe thấy mẹ mình muốn đuổi Y Kiệt đi. Lưu Đồng cuối cùng cũng hiểu được thì ra bà nói cho anh cùng Ngu Y Kiệt kết hôn là giả dối. Ngu Y Kiệt là do mẹ anh đuổi đi… Lưu Đồng cảm thấy rất đáng sợ, bao nhiêu năm qua dù là chỉ sống trong thế giới của mình, nhưng đối với anh, mẹ anh luôn là người bên cạnh anh, yêu thương anh nhất, bà cũng là người mà anh tin tưởng và trông cậy nhiều nhất, thế nhưng… bà lại lừa anh…

Ba Lưu vừa đi làm về đã nghe thấy một trận ồn ào trong bếp. Ông muốn vào xem một chút, sau đó liền đụng phải Lưu Đồng lao ra. Lưu Đồng một bộ dạng giận dữ không kềm nén được, cũng không nói gì với ông đã bỏ lên lầu, sau đó thì mẹ Lưu cũng đi ra ngoài, bộ dạng phiền não không thua kém con trai.

“A, anh về rồi…”

“Em lại cùng con cãi nhau à?”

“Em… em đi dọn cơm…”

Mẹ Lưu thở dài, ba Lưu đúng là đoán không sai, chính là chuyện Lưu Đồng phát hiện người mẹ mà anh tin tưởng nhất lại đi lừa anh. Ba Lưu lắc đầu thở dài, cảm thấy Lưu Đồng có thể sẽ bởi vì việc này mà bị kích thích, trong lòng ông cũng rất lo lắng.

Mẹ Lưu vừa ăn cơm vừa đem chuyện một năm một mười nói cho chồng nghe. Ba đại khái cũng hiểu rồi, việc Lưu Đồng ngày nào cũng chạy đi tìm Ngu Y Kiệt, đến nơi thì cả ngày khổ sở đứng trước cửa quán trà sữa không nói một lời, quả thực khiến cho người ta lo lắng. Ông nghe vợ nói một hồi, cũng cầm chén đũa buông xuống

“Anh đã nói em không nên lừa nó rồi mà, nếu như hai đứa nó vẫn còn bên nhau thì nào có những chuyện mệt mỏi này chứ.”

“Anh nói vậy mà nghe được à? Bên nhau? Bên nhau cái gì? Nó đem con trai chúng ta lừa gạt thì làm sao.”

“Nhưng mà người lừa Tonny cuối cùng đâu phải Y Kiệt. Tonny hiện tại suốt ngày khổ sở, là vì ai? Vì em chứ ai! Chúng ta cũng không bảo vệ nó một đời được, chỉ cần nó vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”

Mẹ Lưu cúi đầu bồn chồn, bà có phần dao động. Bà vốn tưởng rằng chỉ cần chút thời gian Lưu Đồng sẽ quên hết những chuyện đã qua. Thế nhưng khúc mắc của Lưu Đồng lại càng ngày càng nghiêm trọng, không còn tin tưởng mẹ, cũng không nói chuyện với ba. Anh rất ít khi ăn cơm, đừng nói đến uống thuốc, bệnh tình tựa hồ trở lại như lúc ban đầu. Lưu Đồng cũng không thèm để ý đến bất cứ cái gì, bình thường chỉ yên lặng ngồi trong tủ ôm Simpson, đến đúng giờ lại tới phòng thay đồ thay quần áo chuẩn bị đi tìm Y Kiệt. Mẹ Lưu không dám ngăn cản nữa, cũng đành phải cả ngày ngồi chờ Y Kiệt cùng anh.

Mà Ngu Y Kiệt mỗi ngày cũng đều lo lắng cho Lưu Đồng. Vết thương của cậu đã khỏi, bệnh cũng đã hết, thế nhưng hình bóng của Lưu Đồng trong lòng cậu lại chẳng hề phai nhạt đi chút nào. Nhân viên ở cửa hàng gọi điện thoại cho cậu nói gần đây luôn có một nam sinh kì lạ mỗi ngày đều đứng trước cửa quán không chịu vào. Cậu nghe được người kia nói liền biết đó là Lưu Đồng, người con trai kia cao cao gầy gầy, da rất trắng, quần áo trên người vô cùng đẹp mắt, còn ôm theo một con Simpson nhồi bông. Cậu nhờ nhân viên chụp lại một bức ảnh người kia. Giây phút nhìn thấy ảnh chụp Lưu Đồng cậu thật đau lòng muốn khóc. Lưu Đồng vẫn đều đặn mỗi ngày đến tiệm, nhưng không có đi vào. Ngu Y Kiệt cũng chỉ nói với nhân viên đừng đuổi anh đi, anh muốn uống gì ăn gì thì cứ cho anh. Thế nhưng Lưu Đồng vẫn là chưa từng đi vào quán, bởi vì anh biết trong kia đã không có người anh thích nữa rồi.

Lưu Đồng vẫn kiên cường chờ đợi đến hết mùa đông, nửa đường bị cảm rất nhiều lần, thậm chí có lần phát sốt nghiêm trọng phải nằm viện, anh vẫn một mực muốn đi tìm Ngu Y Kiệt. Ngu Y Kiệt cùng nhân viên thương lượng xong về việc kết thúc hợp đồng bèn đem quán trà sữa đóng cửa. Lưu Đồng sau khi xuất viện lại tới tìm người. Thế nhưng quán trà sữa đã không còn nữa, thay vào đó là một cửa hàng tiện lời. Nội tâm anh rối bời. Lưu Đồng bối rối nhìn quanh bốn phía, anh chắc chắn mình không đi lạc đường, cũng không đến sai nơi, thế nhưng nơi mà anh muốn đến đã biến mất rồi.

Anh rất muốn đi vào trong hỏi, thế nhưng lại không dám. Cả người lúng túng bồn chồn đến run rẩy, trong ánh mắt chất đầy cảm xúc phức tạp. Lưu Đồng biết Ngu Y Kiệt sẽ không trở về, thế nhưng ngay cả nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên cũng biến mất rồi. Mẹ Lưu biết Lưu Đồng rất giận mình, cũng không dám chủ động nói chuyện sợ kích thích anh. Lưu Đồng lẳng lặng trở về ngồi vào xe, bà cũng chỉ bảo tài xế lái đi không hỏi anh một câu nào.

Lưu Đồng đem Simpson trong ngực siết chắt, không thể khống chế được nước mắt rơi xuống. Mẹ Lưu đau lòng nhìn con trai, đưa cho anh khăn giấy, thế nhưng Lưu Đồng đều không để ý tới. Sau khi về nhà, Lưu Đồng lại nhốt mình trong tủ quần áo khóc lớn, sau đó liền ngất xỉu. Trước kia dù có chướng ngại tâm lý, nhưng là tình trạng cơ thể Lưu Đồng vẫn luôn khỏe mạnh. Đến hôm nay lại không chống đỡ nổi chính là vì đã đạt đến giới hạn chịu đựng của anh.

Ba Lưu nhìn con trai nằm ở trên giường, sắc mặt anh trắng bệch rất khó coi. Lại nhìn nhìn mẹ Lưu hổ thẹn đứng một bên, thật sự là không biết làm sao để mở miệng trách cứ. Mẹ Lưu chau mày một cái, rất khó khăn nói:

“Hay là…. Chúng ta tìm Y Kiệt về cho Tonny đi.”

“Em nhìn em đi, giày vò con trai mấy tháng rồi… bây giờ nó vừa khỏi ốm lại lăn ra ngất kia kìa!”

“Em không nghĩ tới… Y Kiệt như vậy mà… Thật sự đóng cửa hàng…”

“Sao em không tự trách mình đi… Em làm nó tổn thương nhiều như vậy, nó sẽ trở về sao…”

Nghe ba Lưu nói như vậy, trong lòng mẹ Lưu cũng run run, dằn lòng mãi mới lấy điện thoại ra gọi cho Ngu Y Kiệt, thế như chỉ nghe thấy giọng nói vô cảm của tổng đài thông báo số máy đã không còn tồn tại. Bà thất vọng buông điện thoại, khẽ lắc đầu. Ba Lưu cũng thở dài, xem ra Ngu Y Kiệt cũng là hạ quyết tâm muốn rời đi, lại nhìn đến Lưu Đồng vẫn còn mê man trên giường, không biết về sau phải làm sao.

Ngu Y Kiệt đổi số điện thoại, cũng chỉ có Lương Bác Văn biết. Lương Bác Văn dọn qua ở cùng cậu cũng đã mấy tháng, rất nhiệt tình thanh toán tiền điện nước. Sự nghiệp của Lương Bác Văn cũng bắt đầu khởi sắc, kể từ khi cùng Trần Vũ Thành trở mặt cũng không còn tham gia những dự án có hắn nữa. Mỗi ngày đều cố gắng diễn xuất, từ một vai phụ vô danh dần dần cũng có nhiều đất diễn, Lương Bác Văn cũng có fan hâm mộ riêng của mình.

Lương Bác Văn đi đóng phim, tham gia hoạt động. Ngu Y Kiệt ở trên mạng cũng xem được tin tức về cậu nhóc, cũng không cần gọi điện thoại thường xuyên để biết hành trình. Mỗi khi Bác Văn trở về, Ngu Y Kiệt liền chuẩn bị một chút đồ ăn ngon chờ nhóc về nhà.

Ngày Ngu Y Kiệt đóng cửa quán trà sữa, Lương Bác Văn mới từ đoàn làm phim trở về, nhìn bảng hiệu quán trà sữa đã bị đổi đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ủ rũ cúi đầu về nhà. Ngu Y Kiệt đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn ngon, Lương Bác Văn lại không tâm tình ăn uống, ngồi trước bàn không chịu động đũa

Ngu Y Kiệt chủ động gắp thức ăn cho Lương Bác Văn, người kia mặt mũi tràn đầy u ám hỏi:

“Đây là sao vậy anh? Là tiệc chào mừng em về hay là tiệc chia tay vậy?”

“Xem như cả hai đi… Bác Văn, anh đã quyết định rời khỏi thành phố này.”
Tui quyết định đào hố mới nà