Hai người vui vẻ chơi đến tối khuya, đèn đường ngoài kia đều đã sáng hết, Ngu Y Kiệt nhìn đồng hồ, hẳn là nên trở về thôi, nhà cậu cũng không phải gần đây. Nghĩ vậy cậu liền đứng dậy chuẩn bị tạm biệt mọi người. Lưu Đồng cau mày, dáng vẻ rất không vui, anh còn chưa muốn cậu rời đi đâu nha. Mặc kệ mẹ Lưu có nói gì, Lưu Đồng cũng không để ý, ôm đống Simpson kia đi lên lầu giận dỗi. Ngu Y Kiệt nhìn dáng vẻ hắn chạy đi có chút không đành lòng, thế nhưng cậu không thể ở lại đây chơi với hắn mãi được. Mẹ Lưu cũng không biết làm sao, chỉ có thể thay con trai giải thích: “Xin lỗi, lại để cháu khó xử rồi.”
“Không có sao, chờ Tonny bớt giận cô cứ dẫn anh ấy đến chỗ cháu. Cháu về trước, chào cô.”
“Để cô bảo tài xế đưa cháu về, cũng đã trễ như vậy rồi.”
“Không cần, không cần đâu ạ. Bên ngoài không khí mát mẻ, để cháu đi bộ cho thư thả.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Cảm ơn cô.”
Ngu Y Kiệt cúi đầu chào mẹ Lưu, sau đó đi về phía cửa lớn. Lúc ra ngoài sân cậu còn cố ý hướng phía phòng Lưu Đồng quan sát, hi vọng anh sẽ nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Lưu Đồng ở trong phòng phụng phịu, đem Simpson ném tới ném lui, mẹ anh phải đi lên dỗ cả nửa ngày mới nguôi giận, sau đó liền ôm con Simpson to nhất úp mặt vào tường, không nói gì.
Ngu Y Kiệt ra khỏi khu biệt thự. Tầm này đã không còn chuyến buýt nào, cậu đứng hơn nửa giờ cũng không đợi được chiếc xe taxi nào đi ngang qua… Ngu Y Kiệt thở dài. Cuối cùng cũng có xe dừng ở trước mặt cậu, bất quá không phải taxi mà là xe riêng. Ngu Y Kiệt thấy lạ, vừa định nhìn một chút thì có người mở cửa xe bước xuống.
Chính là hắn.
Là người mà cậu đã từng bao ngày mong nhớ, người mà cậu đã giấu vào tận sâu đáy lòng, đem hắn cất thật kĩ càng vào một góc nhỏ của trái tim thẳng đến khi biến thành hồi ức.
“Y Kiệt, là em sao?”
Hắn một thân âu phục, so với khi xưa thành thục hơn rất nhiều. Thanh âm hắn vẫn tràn ngập từ tính, Y Kiệt từng cảm thấy giọng hát của người này là ngọt ngào nhất trên đời. Y Kiệt cũng nhớ mỗi lần hắn thì thầm bên tai cậu, âm thanh như ma chướng thấm sâu vào tận trái tim.
Đã rất lâu rồi cậu không nghĩ tới hắn nữa, cũng không còn tưởng niệm bất kì hồi ức nào giữa hai người. Giờ phút này gặp lại, trong nháy mắt, tất cả đều như sóng cuộn trở về.
“ … Vũ Thành …”
Lời vừa ra nói ra Ngu Y Kiệt liền hoảng hốt đưa tay che miệng chính mình. Trần Vũ Thành và cậu trước đây sinh hoạt cùng một câu lạc bộ nghệ thuật. Hắn là một trong những người chủ chốt của đội, cậu gọi hắn là anh Vũ Thành, là đại sư huynh. Ngu Y Kiệt lúc vừa vào câu lạc bộ từng được giao đóng cặp với Trần Vũ Thành trong một vở kịch. Vì khuyết thiếu kinh nghiệm, cậu chủ động tìm hắn nhờ giúp đỡ. Về sau hai người dần trở nên thân cận, thường xuyên hẹn nhau trao đổi diễn xuất, hắn còn dạy cậu làm bài tập. Vở kịch chung của hai người sau khi công diễn được đánh giá rất cao, bọn họ nhờ vậy càng mặc sức tưởng tượng mà vẽ ra tương lai tươi sáng sau này.
Có một lần diễn tập phân đoạn tình cảm, Ngu Y Kiệt động tâm, đôi con người màu hổ phách của Trần Vũ Thành lộ ra tình cảm chân thành, trái tim cậu như bị ai đánh trúng rồi ngọt ngào tan ra. Hai người đồng thời đỏ mặt. Kịch bản đã diễn xong, nhưng Trần Vũ Thành lại lặng lẽ cầm tay cậu siết chặt, sau đó đôi môi liền dán lên. Tình cảm của cả hai cứ như vậy mà bắt đầu.
“Y Kiệt … Em … Lâu rồi không gặp, em đã đi đâu?”
“Tôi vẫn luôn ở nơi này, bất quá thành phố này quá lớn…”
“Đúng vậy, hai năm rồi.”
“Ừ …”
Ngu Y Kiệt gật đầu, bọn họ cùng một chỗ hai năm, chia tay cũng đã hai năm. Năm ấy Trần Vũ Thành nhận được lời mời đóng phim của một vị đạo diễn ở Thanh Đảo bèn hỏi cậu có muốn đến đó sống cùng hắn không. Ngu Y Kiệt không suy nghĩ nhiều đã ngốc nghếch mà bằng lòng. Cả hai thuê một phòng trọ nho nhỏ. Cậu đi làm công kiếm tiền sinh hoạt còn hắn thì đến phim trường đóng phim. Buổi chiều cậu tan làm sẽ luôn về nấu cơm chờ hắn, mà hắn mỗi khi vào nhà cũng không bao giờ quên đặt lên môi cậu một nụ hôn. Cuối tuần rảnh rỗi hai người nắm tay nhau đi qua các con đường nhộn nhịp, ngồi một quán nhỏ gọi hai bát mì. Cuộc sống cứ trôi qua ngọt ngào như vậy, cho đến khi phim được phát sóng, hắn cũng theo đó mà được nhiều người biết đến, dạ tiệc, giải thưởng hắn cũng góp mặt nhiều hơn. Không biết từ khi nào giữa cả hai đã phận định rõ ràng thành hai thế giới.
Tình cảm dần lạnh nhạt. Trần Vũ Thành bận rộn trên con đường trở thành ngôi sao, Ngu Y Kiệt lẳng lặng mỗi đêm đều chờ hắn trở về, chờ suốt mấy đêm cũng không chờ được người yêu. Cậu cảm thấy mối quan hệ này căn bản đã không thể tiếp tục được nữa rồi.
Một ngày mưa nặng hạt, Ngu Y Kiệt nói chia tay, Trần Vũ Thành không đáp lời, chỉ im lặng tiếp tục xem kịch bản. Cậu một mình đi dưới mưa, rời khỏi ngôi nhà nơi mà cả hai dự định sẽ sống hạnh phúc suốt cuộc đời. Cậu đổi số điện thoại, chỉ khác với hắn một con số. Tất cả những mộng tưởng trước đây dần nhoè đi.
Hai người nói được mấy câu, còn lại đều là im lặng, tựa như đang nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp có tồn tại hình bóng đối phương. Trên xe đột nhiên bước xuống một người khác, đi đến bên cạnh Trần Vũ Thành, người này cũng mặc âu phục, nhưng mặt mũi lại nhìn như thiếu niên.
“Đại sư huynh, đây là ai?”
“A, đây là Y Kiệt, Ngu Y Kiệt.” Hắn lại quay sang cậu nói “Đây là Lương Bác Văn, là tiểu sư đệ trong công ty của anh.”
“Em chào anh.” Lương Bác Văn nói xong còn cười tít mắt, bộ dáng em trai quốc dân một trăm phần trăm ngoan ngoãn ai nhìn cũng thích.
“Ra là đồng nghiệp của đại sư huynh à.”
Cậu là theo bản năng gọi hắn đại sư huynh. Điều đáng sợ nhất của con người chính là thói quen, Trần Vũ Thành lúc trước rất thích cậu gọi hắn như vậy, là vì che giấu mối quan hệ giữa hai người, Ngu Y Kiệt trước mặt người khác luôn gọi hắn ba tiếng đại sư huynh, tựa như bạn bè thân thiết.
Cậu nói xong liền ngẩn người nhìn hắn chằm chằm. Trần Vũ Thành cuối cùng mở miệng phá tan yên lặng.
“Y Kiệt, bây giờ anh với Bác Văn về khách sạn. Em muốn đi đâu ? Anh chở em đi.”
Ngu Y Kiệt vội vàng khoát tay từ chối.
“Không cần, tôi đi taxi là được rồi.”
Giây phút gặp lại người yêu cũ trong lòng Ngu Y Kiệt như nổi sóng. Bọn họ đã từng yêu nhau, cũng từng làm khổ nhau, cuối cùng là chia tay nhau. Trên đời này sẽ không như phim truyền hình, chia tay xong cứ coi như bạn cũ lâu ngày gặp lại, còn hỏi thăm rồi tiện đưa nhau về.
Trần Vũ Thành không nói nữa. Lần này lên tiếng là Lương Bác Văn.
“Anh Y Kiệt, tối rồi chưa chắc sẽ có xe đâu. Anh cứ lên xe đi. Em mới tới nơi này, cũng muốn đi một vài vòng cho biết Thanh Đảo.”
Y Kiệt không muốn dây dưa với Vũ Thành, nhưng cũng không thể tỏ ra bất lịch sự với lòng tốt của Bác Văn.
“Vậy làm phiền hai người đưa tôi về đường Lâm Giang đi …”
Lương Bác Văn chớp chớp đôi mắt to, xoay người mở cửa xe, lôi kéo Y Kiệt ngồi ghế sau với mình.
Trần Vũ Thành mặc âu phục, chuyên chú cầm tay lái, mị lực tỏa ra bốn phía. Ngu Y Kiệt không biết hắn lúc nào thì học lái xe, hai người bọn họ lúc còn bên nhau mỗi ngày đều chen chúc trên tàu điện ngầm hoặc xe bus. Lương Bác Văn lấy điện thoại di động ra chụp Trần Vũ Thành một tấm, còn lẩm bẩm: “Anh Vũ Thành, anh lúc lái xe thật là đẹp trai nha! Hôm nay chụp ảnh em nghe fan anh la hét muốn bể lỗ tai luôn, tại sao em cũng mặc âu phục mà không đẹp bằng anh chứ… Thật đau lòng.”
“Anh khác em khác. Anh là đàn ông trưởng thành, em có hiểu không hả, cậu bé?” Trần Vũ Thành một bên đắc ý, một bên trêu chọc Lương Bác Văn.
“Cậu bé cái gì? Em đã 20 tuổi!” Bác Văn tính tình còn trẻ con, vừa nói vừa chu môi.
Ngu Y Kiệt ngồi một bên xem hai người đùa nghịch, cảm giác hai người rất xứng. Trần Vũ Thành người này vô luận là làm cái gì cũng thật đẹp mắt, hoàn mỹ đến chói mắt. Lương Bác Văn thì giống mình năm đó, cả ngày đi theo sau lưng Trần Vũ Thành cười nói vui vẻ. Cậu cảm thấy trong lòng có chút lạc lõng, người mới lúc nào cũng tốt hơn người cũ, bạn bè cũng vậy, mà người yêu lại càng như vậy. Cậu ôm chặt lấy ba lô của mình, nhìn đến móc khóa Simpson đang cười ngốc ngốc, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Lưu Đồng. Cậu bây giờ chỉ có Lưu Đồng là bạn, không biết anh đã thực sự xem cậu là bạn chưa.
“Y Kiệt, bây giờ em đang làm cái gì? Y Kiệt?”
“A? Sao?” Y Kiệt bị kéo khỏi dòng suy nghĩ của mình.
“Em hiện tại làm công việc gì?”
“Tôi mở một cửa hàng, hiện tại rất tốt.”
Trần Vũ Thành trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp. Lương Bác Văn cảm thấy không khí có chút xấu hổ, suốt đường đi đều tự hỏi quan hệ của hai người này là thế nào. Trần Vũ Thành lái xe đến đường Lâm Giang, thế nhưng chỗ này nhà cửa chen chúc, cũng không biết Ngu Y Kiệt ở chính xác nhà nào. Hắn vừa định hỏi thì Ngu Y Kiệt nói: “Ngừng xe, đến rồi”
Chờ đến khi xe đã an ổn đỗ lại, Y Kiệt mới mở cửa bước xuống, cũng xoay người cảm ơn hắn.
Trần Vũ Thành móc ra điện thoại, rất tự nhiên cười nói :
“Y Kiệt, cho anh số của em.”
“Cái này … Ừm… cũng được.”
Ngu Y Kiệt thấy trong xe còn có Lương Bác Văn, nếu từ chối hắn trước mặt người khác cũng không tốt lắm. Lại nghĩ dù sao hắn cũng sắp quay phim mới, về sau hẳn là bề bộn nhiều việc, người trong ngành giải trí làm sao có thời giờ để ý đến dân thường như cậu.
Ngu Y Kiệt bấm số xong liền trả lại điện thoại cho hắn. Trần Vũ Thành vui vẻ nhếch miệng, nếu như không phải có Lương Bác Văn trên xe, hắn còn muốn cùng Ngu Y Kiệt trò chuyện thêm chút nữa, thế nhưng nhóc trên xe đã sớm buồn ngủ đến ngáp không ngừng rồi. Ngu Y Kiệt lúng túng khoát khoát tay: “Tôi đi trước, cám ơn anh.”
“Anh quay phim xong sẽ tìm em.”
Ngu Y Kiệt nhìn Trần Vũ Thành, ánh mắt của hắn dưới ánh sáng đèn đường bật ra một điểm mong đợi. Ngu Y Kiệt đã từng thích nhất ánh mắt này, mắt hắn đẹp và có thần đến rung động lòng người, cũng đã từng rất tự hào rằng người này chính là của cậu. Hiện tại ánh mắt đó vẫn cuốn lấy Ngu Y Kiệt, nhưng mong đợi ngọt ngào trong lòng đã bị thay thế bởi hố sâu vạn trượng, là vực thẳm không lối thoát.
Ngu Y Kiệt xoay người, bước thật nhanh, chẳng mấy chốc thân ảnh đã biến mất ở trong màn đêm, hết yêu rồi thì còn chờ mong cái gì, lần sau gặp mặt coi như không xấu hổ, cũng tuyệt đối phải rõ ràng với hắn.
Ngu Y Kiệt về đến nhà, cảm thấy cả một ngày buôn bán cũng không mệt mỏi bằng mấy phút gặp Trần Vũ Thành. Đã bỏ lỡ nhau hai năm rồi, vì cái gì ông trời còn an bài cho họ gặp lại? Một người bây giờ áo gấm vinh quy, bên cạnh còn có người mới. Cậu thì vẫn một mình cô độc, điểm thay đổi duy nhất có lẽ là đã mất đi nét ngây thơ ngày ấy. Ngu Y Kiệt tắm rửa thay quần áo, nằm xuống giường nhưng không tài nào ngủ được. Dù gì đó cũng là người cậu từng yêu tha thiết, nếu như nói gặp nhau không chút cảm xúc nào thì đều là giả. Cậu đột nhiên cảm thấy hơi tiếc, Lưu Đồng cho cậu chọn nhiều Simpson như vậy, đáng ra nên lấy một con nhồi bông thật to, để những lúc như bây giờ còn có thể ôm vào lòng.
Bên kia Lương Bác Văn đã không nén được nội tâm nghi ngờ bắt đầu truy hỏi: “Đại sư huynh, người đó là ai vậy, bạn cũ của anh à?”
“Trước đây bọn anh sinh hoạt cùng câu lạc bộ nghệ thuật, cậu ấy là sư đệ của anh. Về sau có nhiều chuyện xảy ra, anh không gặp cậu ấy nữa…”
“Hai người quan hệ rất tốt sao?”
“Ừ …” Trần Vũ Thành nghiêm túc gật đầu, Lương Bác Văn tiếp tục truy vấn, nắm lấy tay Trần Vũ Thành: “Có giống như em với anh bây giờ không?”
“Đừng lộn xộn, anh đang lái xe!”
“Bất công, chỉ nhớ rõ sư đệ ngày xưa không để ý tới sư đệ hiện tại!”
“Anh cùng cậu ấy lâu ngày không gặp đương nhiên là có nhiều điều muốn tâm sự, còn em với anh ngày nào cũng gặp nhau, muốn nói cái gì mà chẳng được.”
Lương Bác Văn trề môi ngồi ở một bên im lặng, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như lời hắn nói.
Trần Vũ Thành đã quen thuộc thói tuỳ hứng của đứa trẻ này. Trước đây Y Kiệt trong trí nhớ của hắn so với Bác Văn càng thích nũng nịu chơi xấu hơn. Thế nhưng cậu của hiện tại đã không còn một chút dáng vẻ nghịch ngợm nào, cũng không còn nụ cười ngây thơ như trước. Trần Vũ Thành vừa nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình, vừa nghĩ chắc chừng hai tuần nữa sẽ quay xong phim. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ đi tìm cậu.
Sáng hôm sau, Ngu Y Kiệt như thường lệ mở cửa hàng, nhưng trong lòng lại có chút bồn chồn không yên, sợ điện thoại đột nhiên vang, sợ Trần Vũ Thành gọi tới. Sau đó cậu mới chợt nhớ ra chẳng phải Trần Vũ Thành đang quay phim sao, studio bề bộn nhiều việc, đoán chừng còn không có thời gian rảnh chứ đừng nói đến việc gọi điện tìm mình.
Lưu Đồng, ngược lại so mọi lần, tới thật sớm, mũ bucket mọi khi đổi thành mũ lưỡi trai, gương mặt trời sinh vô luận đội kiểu mũ nào cũng vô cùng đẹp mắt. Anh thậm chí còn đeo khuyên tai, xem ra là đã lựa chọn trang phục rất tỉ mỉ. Phong cách rất khác, chỉ có một điều duy nhất không thay đổi, chính là trên tay Lưu Đồng vẫn luôn ôm con Simpson kia. Nhìn thấy Y Kiệt anh liền hưng phấn chào hỏi: “Y Kiệt … Tonny … Tìm em chơi.”
“Tonny, sao anh lại đi một mình? Mẹ anh đâu rồi?”
“Đây, mẹ đây. Tonny chạy nhanh quá, nó rất mong gặp cháu đó. Buổi sáng hôm nay nó dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong liền tới phòng thay đồ, thử tới thử lui cả buổi mới chịu đi ra ngoài.”
Mẹ Tonny vừa thở vừa đưa tay lau mồ hôi do đuổi theo con trai. Ngu Y Kiệt nhìn Lưu Đồng ăn mặc như vậy, liền khen anh hôm nay rất đẹp trai. Lưu Đồng cúi đầu xuống ngượng ngùng cười. Mẹ Lưu lấy lại hơi thở xong, đối với Ngu Y Kiệt nói: “Y Kiệt, giúp cô trông nó một chút được không? Cô có một vài thứ muốn đi mua. Nếu như hôm nay có làm trễ nải việc buôn bán của cháu, cô sẽ trả phí tổn thất.”