Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 82: Chứng nghiện rượu (38)




Edit: Phong Nguyệt

Sau khi đi ra khỏi phòng GYM, Văn Nhiên dắt Mạnh Miên Đông đi xem một bộ phim hài, trong phòng đầy ắp tiếng cười, ai nấy cũng cười nghiêng ngả, hai người lại cười không nổi.

Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông lặng lẽ khóc trong bóng tối, liền nắm tay cậu, nói: “Miên Đông, anh ở đây.”

Mạnh Miên Đông chợt cảm thấy lúng túng, nhưng cậu biết không phải lỗi ở Văn Nhiên, là do cậu quá yếu đuối.

“Em…” Cậu nghẹn ngào, Văn Nhiên chợt ôm ghì lấy eo cậu, để cậu thuận đà ngã vào người anh, sau đó anh xoa tóc cậu.

Cậu gối lên đùi Văn Nhiên, trong bầu không khí bất tri bất giác ngập tràn hơi thở của Văn Nhiên, dần dần bình tĩnh lại.

Thay vì trách mình yếu đuối thì cậu nên tìm cách khắc phục nó, để quyết tâm của mình không trở nên nực cười thì hơn.

Khi bộ phim chiếu được một nửa, cậu mới thoát khỏi tâm tình tiêu cực mà nghiêm túc xem phim.

Phim này là phim hot dạo gần đây, quả thật là một bộ phim hài xuất sắc, cậu khóc thế này thật quá vô duyên.

Gần hết phim, cậu vui vẻ cười như bao khán giả khác.

Văn Nhiên chọt khuôn mặt tươi cười của cậu, cũng bật cười, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Để tránh bị người khác phát hiện thân phận, họ đợi phim chiếu rồi mới vào và cũng ra ngoài trước khi đèn được bật lên.

“Ừm, đi thôi.” Mạnh Miên Đông ngồi ngay ngắn lại, lại đột nhiên bị Văn Nhiên véo nhẹ lỗ tai.

Cậu trừng Văn Nhiên, Văn Nhiên được một tấc muốn tiến một thước mà bóp bóp hổ khẩu của cậu.

Cậu sợ lỡ thời giờ, không để ý Văn Nhiên, trực tiếp ra khỏi phòng chiếu phim.

Vừa ra, cậu lập tức bị Văn Nhiên kéo đến cầu thang, mãnh liệt hôn lên.

Cậu không thể chống cự lại nụ hôn của Văn Nhiên, môi vừa chạm liền tự giác mở ra, đầu lưỡi rục rịch.

Vấn đề là Văn Nhiên cố ý không chịu hôn lưỡi cùng cậu mà chuyển sang liếm láp khoang miệng cậu.

Đầu lưỡi của cậu chủ động chào hỏi, nhiệt tình liếm đầu lưỡi Văn Nhiên.

Văn Nhiên đè hông Mạnh Miên Đông, để Mạnh Miên Đông cách mình gần hơn một ít, tay trái rảnh rỗi xoa xoa gáy Mạnh Miên Đông, lại thoáng tiến sâu vào.

“Ưm…” Mạnh Miên Đông khó nhịn mà níu áo Văn Nhiên, tất cả lý trí đều bị Văn Nhiên chiếm lấy.

Đúng rồi, chỉ cần có Văn Nhiên còn ở đây là được rồi, chỉ cần có Văn Nhiên, nhất định cậu có thể bước lên sân khấu một lần nữa.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Văn Nhiên vuốt ve gương mặt ửng đỏ của Mạnh Miên Đông, hỏi: “Em ổn chứ?”

Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên không phải hỏi chuyện cậu có ổn khi bị hôn không thở nổi mà là có hỏi sau khi cậu bị chính concert mình đánh bại có ổn không?

“Ừm… Em… Em không sao.” Cậu nói với Văn Nhiên như thế, đợi mình bình ổn hơi thở rồi cầm tay Văn Nhiên, “Em nhớ hôm nay có suất chiếu phim của Phó đạo, phim đã giành được năm giải thưởng lớn trong lễ trao giải phim điện ảnh xuất sắc nhất đó, chúng ta xem ủng hộ đi.”

Phim này không phải điện ảnh chính thống, nó kể về những con người giãy giụa dưới đáy xã hội, diễn viên đều là những người không nổi tiếng, nhưng kỹ năng diễn xuất rất tốt, kinh phí của phim chỉ tốn ba triệu.

Nếu không phải liên tiếp được trao năm giải lớn trong buổi trao giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, e rằng cơ hội ra rạp cũng không có.

Song một bộ phim kén người xem đoạt giải, lại vẫn không được rạp chiếu phim ưa chuộng, suất phim rất ít, ít đến mức không có suất giờ vàng, chỉ toàn là ban ngày hoặc nửa đêm.

Đa số khán giả đến rạp phim là để giết thời gian và thưởng thức những thước phim mà ở nhà không thể trải nghiệm, một số cặp đôi đến xem phim để hẹn hò.

Vì thế rất ít người chọn phim có kinh phí thấp, bầu không khí áp lực để xem.

Suất chiếu ít cũng hợp tình hợp lý.

Lúc Văn Nhiên thấy tin bộ phim đã hoàn thành, liền quyết định đến rạp xem cố sự mà Phó đạo muốn giảng, anh cũng sợ sẽ nhanh bị gỡ xuống kệ nên muốn xem lúc vừa ra mắt.

Nhưng bởi do tâm trạng Mạnh Miên Đông không tốt, anh mới chọn một bộ phim hài hot.

Nghe Mạnh Miên Đông đề nghị muốn xem phim của Phó đạo, phản ứng đầu tiên của anh là: “Hôm nào rồi xem, đây là một bộ phim rất nặng nề, không thích hợp để em xem vào lúc này.”

“Em không sao, có anh bên cạnh em mà.” Mạnh Miên Đông nhón chân, hôn lên môi Văn Nhiên, “Có lẽ sau này Phó đạo không thể quay phim nữa, bộ phim này sẽ trở thành phim cuối cùng của ông ấy, chúng ta đi xem đi!”

Văn Nhiên nhìn hai mắt Mạnh Miên Đông, đè gáy Mạnh Miên Đông xuống, không cho nụ hôn lướt qua rồi ngừng lại.

Sau khi mãnh liệt nghiền ép khoang miệng Mạnh Miên Đông một lần, anh mới buông Mạnh Miên Đông ra, lấy di động xem lịch chiếu phim của Phó đạo.

Anh chưa mở app ra đã nghe Mạnh Miên Đông bất mãn nói: “Hôn cái nữa đi.”

”Miên Đông háo sắc.” Văn Nhiên đùa, lại ra lệnh, “Vươn lưỡi ra.”

Mạnh Miên Đông thẹn thùng vươn lưỡi ra, lập tức bị Văn Nhiên ngậm vào.

Văn Nhiên cọ xát đầu lưỡi Mạnh Miên Đông, tiếp đó dẫn nó vào miệng mình để dễ dàng thưởng thức.

Mạnh Miên Đông chưa từng thử hôn như vậy, hơi bất ngờ, sau khi được Văn Nhiên thả ra, học theo Văn Nhiên nói: “Ngọt lắm.”

Văn Nhiên bật cười: “Em mới ngọt, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều ngọt đến làm anh mất hồn.”

Từ trong ra ngoài…

Lý giải của Văn Nhiên thực sự quá dâm mỹ.

Mạnh Miên Đông xấu hổ không biết nên nói gì, Văn Nhiên mở app, tra suất chiếu gần nhất, lại hỏi Mạnh Miên Đông: “Ngồi hàng thứ ba được không?”

Phim Phó đạo chẳng những có suất chiếu ít, hàng ghế cũng ít, toàn phòng chỉ có năm hàng, mỗi hàng chỉ có tám chỗ.

“Được.” Mạnh Miên Đông gật đầu, lại nhô đầu ra, xem chỗ ngồi còn dư trên app, mở hai tiếng rồi mà chỉ bán được hai chỗ của cậu và Văn Nhiên.

Mạnh Miên Đông buồn buồn: “Phó đạo… Phó đạo sẽ đau lòng lắm, nghe nói bộ phim này ông quay hơn một năm, kịch sửa đã chỉnh sửa từ mười năm trước.”

“Không đâu.” Văn Nhiên kiên định nói, “Phó đạo chưa bao giờ lo lắng chuyện không ai xem phim của mình, ông chỉ lo không quay được những tác phẩm khiến mình hài lòng, đối với ông ấy, ông ấy đã thành công, ông ấy không quan tâm doanh thu phòng vé ra sao đâu.”

“Nhưng…” Mạnh Miên Đông thở dài, “Nhưng không có doanh thu phòng vé, không phải sẽ có ít người xem phim của ông ấy sao?”

Văn Nhiên lắc đầu nói: “Không, những người thích xem phim của ông ấy sẽ đi xem, dù không đến rạp cũng sẽ xem ở nhà, những người không thích xem phim của ông ấy, ông ấy không quan tâm, hơn nữa tất cả phim của ông ấy đều có sinh mệnh, nó sẽ càng ngày càng nổi bật chứ sẽ không bị bào mòn theo thời gian, nhiều năm sau, một lần nữa nhìn lại dòng phim điện ảnh, nhất định sẽ thấy bóng dáng phim của ông ấy.”

Mạnh Miên Đông nở nụ cười: “Là em quá bi quan.”

“Không phải em quá bi quan mà là do em hi vọng có nhiều người xem phim của Phó đạo hơn, nhưng chẳng ai nghĩ giống em, họ chỉ thấy tẻ nhạt.” Văn Nhiên kéo nón họa sĩ của Mạnh Miên Đông thấp xuống, rồi nói, “Còn khoảng hai tiếng nữa, chúng ta ăn trưa trước nhé.”

“Em muốn ăn xiên que.” Mạnh Miên Đông hồ hởi nói, “Lâu rồi em không được ăn xiên que.”

Quả thật lâu rồi cậu không được ăn xiên que, lần ăn gần nhất phải kể tới thời điểm cậu chưa xuất đạo.

Sau khi xuất đạo, cậu một đêm thành danh, bận bù đầu bù cổ, không có thời gian ăn, bình thường cậu chỉ ăn những món trợ lý mua hoặc đài truyền hình cung cấp thôi.

Sau khi bị điếc đột ngột, hầu như cậu không ra ngoài ăn, đương nhiên chưa được ăn xiên que.

Sau khi cậu và Văn Nhiên yêu nhau, Văn Nhiên thường tự xuống bếp, tận lực vỗ béo cậu nên cậu cũng chưa có cơ hội ăn.

Rạp chiếu phim chỉ là một phần trong trung tâm thương mại, họ dạo một vòng mới tìm được xiên que.

Mạnh Miên Đông không thể ăn những món quá cay, với lại cậu đang uống thuốc nên càng không thể ăn cay, vậy nên cậu gọi một nồi lẩu nước trong.

Văn Nhiên có thể ăn cay nhưng để Mạnh Miên Đông không thèm nên không gọi món cay, chỉ gọi nước chấm.

Bọn họ ngồi trong góc, Mạnh Miên Đông vui vẻ ôm xiên que, mề gà, ruột vịt, dạ dày bò, thịt bò, ba chỉ, lạp xưởng, khoai tây lát… Cái nào cũng chạm qua một lần, còn gọi thịt heo chiên giòn, một chén thạch rau câu.

Nồi vừa mở ra, thạch rau câu cũng vừa lúc mang đến, Văn Nhiên phụ trách bỏ xiên que vào nồi, Mạnh Miên Đông phụ trách ăn thạch rau câu.

Bên trên mặt thạch rau câu bỏ sơn trà, nho khô, đậu phộng nhuyễn, vừng trắng và rắc một lớp nước bạc hà.

Cắn một miếng, Mạnh Miên Đông lạnh tê người.

Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông bị lạnh tê người, bất đắc dĩ nói: “Em ăn nhanh thế làm gì? Quỷ tham ăn.”

“Em không phải quỷ tham ăn.” Để chứng minh mình không phải quỷ tham ăn, Mạnh Miên Đông múc một muỗng đưa đến bên miệng Văn Nhiên, “Anh cũng ăn đi.”

Văn Nhiên ăn một muỗng, cười nói: “Ngọt lắm.”

Mạnh Miên Đông nghi ngờ hỏi: “Ngọt lắm sao? Em thấy đâu có ngọt quá đâu.”

Văn Nhiên nghiêm trang nói: “Không phải anh nói thạch rau câu ngọt, mà nói em đó, không phải em đã dùng qua muỗng này sao? Suy ra chúng ta đã hôn gián tiếp, anh xuyên qua tầng tầng lớp lớp thạch rau câu, nếm được mủi vị em lưu lại, cho nên anh mới nói ngọt.”

Thì ra Văn Nhiên đang đùa giỡn lưu manh, thiết lập lưu manh thế mà còn chưa lộ ra.

Mạnh Miên Đông thầm oán, biết mình không phải đối thủ của anh trên phương diện này, không thèm phản bác, hùa theo Văn Nhiên: “Đúng đó, em ngọt lắm.”

Văn Nhiên khẽ cười, lấy xiên que đã nấu chín trong nồi ra, rồi gỡ các món trên xiên que xuống, đưa cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông ăn xiên que mà Văn Nhiên đã gỡ ra, tiếc nuối nói: “Xiên que không cay thì xiên que không có linh hồn.”

Văn Nhiên duỗi tay, nhéo má Mạnh Miên Đông một cái, không biết xấu hổ nói: “Không có anh cùng ăn xiên que mới là không có linh hồn.”

“Vậy xiên que em ăn mười mấy năm trước đều không có linh hồn sao?” Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên, cũng duỗi tay, nhéo má Văn Nhiên một cái,  “Da mặt của anh dày ghê.”

Văn Nhiên lập tức ngụy biện: “Anh nói sai rồi, không xiên Miên Đông mới là không có lương tâm*.”

*Lương tâm đồng âm với linh hồn.

Mạnh Miên Đông nghe Văn Nhiên nói như vậy, hơi đỏ mặt.

Văn Nhiên tràn ngập mong đợi nói: “Vậy nên ăn xong xiên que thì đến giờ ăn Miên Đông rồi.”

Mạnh Miên Đông cúi đầu ăn xiên que, cúi thấp đến nỗi Văn Nhiên thấy rõ rõ rành rành chiếc gáy đỏ ửng của cậu.

Văn Nhiên dùng ngón tay xoa xoa gáy Mạnh Miên Đông, sau khi cảm thấy nóng lên, lại di chuyển sang ót, đỉnh đầu, vầng trán, mi tâm, mũi, cánh môi, cuối cùng tới cằm, sau đó nâng cằm cậu lên: “Miên Đông, em muốn chôn mặt vào thức ăn sao? Em thật tự giác, sợ mình không ngon miệng khiến anh không hài lòng à?”

Họ đang ngồi trong góc, xung quanh có cây xanh làm cảnh, có thể che chắn, cộng thêm món họ gọi đều dâng một lượt, phục vụ sẽ không xuất hiện, thế nên Văn Nhiên mới dám ra tay bắt nạt Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông đẩy tay Văn Nhiên ra, nghiêm túc nói: “Không phải, em đang tập trung ăn xiên que mà.”

Thấy Mạnh Miên Đông không còn ủ dột, Văn Nhiên không trêu Mạnh Miên Đông nữa, cũng bắt đầu ăn xiên que.

Ăn xong, họ trở về rạp chiếu phim, chờ gần đến giờ, mua bỏng ngô và coca rồi mới check vé vào.

Hai giờ trước, chỉ bán được hai chỗ ngồi của họ, mà bây giờ còn có thêm ba người.

Ba người này ngồi rải rác, hiển nhiên cố ý đến xem phim của Phó đạo, chứ không đi dạo phố, hẹn hò.

Mạnh Miên Đông không khỏi nghĩ có phải họ không biết rủ ai xem chung nên mới xem một mình không, dù Văn Nhiên đã giải thích nhưng cậu vẫn hy vọng sẽ có nhiều người đến xem phim của Phó đạo hơn.

Mạnh Miên Đông là fan của Phó đạo, mười hai phim ông làm đạo diễn cậu đều xem hết, mấy bộ phim đầu cậu chưa sinh ra hoặc còn quá nhỏ nên cậu chỉ xem qua DVD, sau khi lớn lên, phim nào của Phó đạo cậu cũng đến rạp xem, xem xong, còn mua DVD ủng hộ, có hai bộ không chiếu ở trong nước, cậu còn đặt trên trang web của nước ngoài để mua, tốn không ít lương bán thời gian của cậu.

Hai phim điện ảnh mà cậu nhất định phải xem là phim điện ảnh của Văn Nhiên và phim điện ảnh của Phó đạo.

Phim của hai người họ niềm an ủi khi cậu bê bát nhất.

Thế nên khi thấy tin tức Văn Nhiên và Phó đạo hợp tác, cậu kích động đến cả đêm không ngủ, đáng tiếc, phim đó không thể đóng máy.

Nếu phim đó có thể đóng máy thì tốt biết bao.