Edit: Phong Nguyệt
Anh hé miệng ngậm lấy môi Mạnh Miên Đông, cắn một cái, sau đó nhẹ nhàng mút mát, Miên Đông của anh mềm nhũn ngã vào lòng anh, nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy xuân tình, đồng thời hè mở khớp hàm, mặc anh thưởng thức.
Anh vươn lưỡi tiến vào, đảo qua hàm răng và khoang miệng cậu, chạm đến lưỡi cậu, đầu lưỡi cậu nhiệt tình tiến đón, cùng anh quấn quít.
Trong lúc dây dưa, Mạnh Miên Đông khẽ rên một tiếng, hệt như một con mèo con được người ta xoa bụng vậy.
Anh không phải là người quá buông thả, nhưng nghe thấy tiếng rên này, có hơi không nhịn được, lập tức bế Mạnh Miên Đông lên, áp xuống giường, ôn nhu xâm chiếm.
Mạnh Miên Đông vẫn trúc trắc đáp trả như cũ, lại vô cùng thật thà, không hề che giấu cảm thụ của mình, mà phơi bày tất cả cho Văn Nhiên nhìn.
Mãi cho đến khi cậu ướt từ trong ra ngoài, Văn Nhiên mới buông cậu ra.
Cậu nằm trong lòng Văn Nhiên, thở hổn hển, đợi dư vị rút đi.
Văn Nhiên một bên vuốt tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của cậu, vừa nói: “Miên Đông, em ăn tối chưa?”
“Chưa.”Mạnh Miên Đông quấn đuôi tóc của Văn Nhiên, thoả mãn nói, “Em muốn chờ anh ăn chung.”
Văn Nhiên đặt tay lên cái bụng ướt mồ hôi của Mạnh Miên Đông, hỏi: “Không đói bụng sao? Ngày mai đừng chờ anh.”
Mạnh Miên Đông cự tuyệt: ”Không muốn, em chờ anh về cùng ăn cơm.”
Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: “Em đang ở trong giai đoạn hồi phục, tai trái hay những bộ phận khác cũng vậy, phải ăn đúng giờ.”
Thấy Mạnh Miên Đông lại lắc đầu, anh không thể không nói: “Nếu em không nghe lời, ngày mai anh sẽ bảo Hàn Thừa đưa em về.”
“Văn Nhiên, anh bắt nạt em.” Mạnh Miên Đông ấm ức nói, “Em chỉ muốn đợi anh về ăn chung thôi.”
Văn Nhiên mơn trớn xương sườn của Mạnh Miên Đông: “Miên Đông ngoan, nghe lời.”
“Được rồi.” Mạnh Miên Đông miễn cưỡng đáp ứng, “Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh không được đuổi em về.”
“Vậy bé cưng Miên Đông tối nay muốn ăn gì?” Văn Nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay để trên tủ đầu giường, lập tức sửa lời, “Không phải ăn tối, là ăn khuya.”
Mạnh Miên Đông trầm tư suy nghĩ một lát, mới nói: “Cá nướng, đã lâu rồi em không ăn cá nướng.”
Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông tóc nói: “Còn muốn cái gì không?”
“Ếch!” Mạnh Miên Đông cọ cọ lòng bàn tay Văn Nhiên, “Em cũng đã lâu không ăn thịt ếch.”
“Vậy cá tương hương nướng và ếch xào sả ớt.” Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông gật đầu, liền gọi điện thoại cho Hàn Thừa, “Cá tương hương nướng thêm rau dưa, đừng quá cay.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ôm Mạnh Miên Đông đi tắm, anh rửa sạch sẽ cho Mạnh Miên Đông rồi xả nước trong bồn tắm, ôm Mạnh Miên Đông vào, đổ nước vào bồn rồi đi ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, anh nghe Mạnh Miên Đông ở phía sau nói: “Anh không tắm chung với em à?“
Anh quay đầu lại nói: “Ừm, miễn cho em ngày mai em không rời giường nổi.”
Mạnh Miên Đông thoáng chốc nhớ lại tình hình vừa rồi, đỏ mặt, lấy hết can đảm đứng dậy.
Khi cậu thấy vẻ mặt Văn Nhiên biến hóa, cậu lại ngâm người vào trong bồn tắm, tỏ vẻ ngây thô vô tội: “Văn Nhiên, em đói lắm.”
Văn Nhiên xấu xa nói: “Không phải anh vừa đút no em sao?”
“Chưa no.” Mạnh Miên Đông sờ bụng một cái, “Vừa nãy bụng em phồng ra, bây giờ xẹp rồi.”
Văn Nhiên chính trực hỏi: “Sao Miên Đông không ăn thêm?”
So về lưu manh, mình thật sự là không sánh bằng Văn Nhiên, cậu chép chép miệng nói: “Anh lại bắt nạt em.”
“Ai bảo em ngọt quá làm chi, đương nhiên anh thích bắt nạt em.” Tuy nói thế, nhưng Văn Nhiên vẫn đứng ở cửa phòng tắm, không có ý định cùng Mạnh Miên Đông tắm.
Mạnh Miên Đông quen được Văn Nhiên khen ngợi, mặt không đỏ tim không đập trả lời: “Đúng đó, em ngọt lắm, cho nên anh chỉ có thể bắt nạt em.”
Nghe vậy, Văn Nhiên kìm lòng không đặng quay lại trước mặt Mạnh Miên Đông, nghiêm túc bắt nạt Mạnh Miên Đông một lần mới ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.
Qua hơn một giờ, Hàn Thừa mới đưa cá tương hương nướng và ếch xảo sả ớt tới.
Trên mặt cá tương hương nướng phủ thêm một lớp rau dưa thật dày, liếc mắt nhìn, không thấy cá đâu, mùi thơm lại nức mũi.
Hàn Thừa đã ăn cơm tối từ lâu rồi, cũng không có sở thích làm bóng đèn, đặt cá tương hương nướng và ếch xào sả ớt trên bàn rồi đi ra.
Phòng của Văn Nhiên theo kiểu căn hộ cho nên có bàn ăn và phòng bếp.
Mạnh Miên Đông đang nằm trên ghế sofa xem ti vi, cách bàn ăn hơi xa, cậu không muốn di chuyển, liền làm nũng kêu Văn Nhiên: “Ôm em.”
Trước khi yêu đương với Văn Nhiên cậu chẳng bao giờ làm nũng với ai, bởi vì không có ai để cậu làm nũng, cậu phải tự mình cố gắng.
Sau khi cùng Văn Nhiên yêu đương, không cần ai dạy cậu đã nắm giữ được kỹ năng làm nũng này, hơn nữa còn rất điêu luyện.
Văn Nhiên vốn định ôm Mạnh Miên Đông qua, song nghe thấy Mạnh Miên Đông mềm giọng làm nũng, cố ý vặn hỏi: “Không phải anh đã ôm* em rồi sao?”
*Ôm: Từ có nhiều nghĩa nha mấy chế, mình cũng đã giải thích ở phía trước rồi nha.
Mạnh Miên Đông thở phì phò nói: “Em nói là anh ôm em qua bên bàn ăn.”
Văn Nhiên giảo hoạt nói: “Miên Đông của anh muốn được anh làm trên bàn ăn ư? Em không thấy nó quá cứng à, Miên Đông háo sắc?”
“Hừ.” Mạnh Miên Đông đứng lên, bước đến trước mặt Văn Nhiên, trừng anh, “Không muốn làm với anh, em muốn ăn cá nướng và ếch xào sả ớt của em.”
Văn Nhiên tỏ vẻ đưa đám nói: “Miên Đông của anh di tình biệt luyến rồi.”
“Ngoan~” Mạnh Miên Đông sờ sờ đầu Văn Nhiên,”Chờ em ăn xong cá nướng và ếch xào sả ớt của em, em sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Sợ cá tương hương nướng và ếch xào sả ớt nguội lạnh không ăn được, Văn Nhiên không đùa giỡn với Mạnh Miên Đông nữa, nhanh chóng ôm Mạnh Miên Đông tới bàn ăn.
Da cá đã mềm, tầng thịt phía ngoài cùng giòn, thịt bên trong mềm mại, cắn một miếng, khiến người ta không ngừng được.
Đợi hai người ăn xong đã tới gần một giờ sáng rồi.
Rửa mặt xong, Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông liền ôm nhau ngủ.
Văn Nhiên sợ mình ngủ quên, đặt báo thức lúc tám giờ sáng, đồng hồ báo thức vừa vang lên liền bị anh nhấn tắt.
Anh cẩn thận buông Mạnh Miên Đông ra, bước xuống giường.
Anh mới vừa đặt chân lên dép, Mạnh Miên Đông đã tỉnh lại, nhìn anh nói: “Văn Nhiên, chào buổi sáng.”
Trông Mạnh Miên Đông có vẻ buồn ngủ, nhưng lại hưng phấn bừng bừng nói: “Hôm nay em lại là người đầu tiên chào buổi sáng với anh.”
Người đầu tiên chào buổi sáng với mình là chấp niệm của Mạnh Miên Đông sao?
Văn Nhiên cười cười, lại cúi đầu, hôn trán Mạnh Miên Đông một cái, nói: “Miên Đông, chào buổi sáng.”
Anh rửa mặt xong, Hàn Thừa vừa vặn ở bên ngoài gõ cửa một cái: “Văn Nhiên, chào buổi sáng, cậu rời giường chưa?”
Văn Nhiên không muốn để Hàn Thừa nhìn thấy bộ dáng lúc này của Mạnh Miên Đông, nói: “Tôi rời giường rồi, anh xuống lầu chờ tôi đi!”
Anh hoàn toàn không biết Hàn Thừa xoay người rời đi bất đắc dĩ nói thầm: Hai con cá hôn nhau này chắc muốn hôn tạm biệt đây mà.
Văn Nhiên quay về bên giường, tạm biệt Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, anh phải đi rồi, em ngủ thêm một lát đi, anh sẽ nhở Hàn Thừa đưa ba bữa tới cho em, em muốn ăn cái gì cũng có thể nói với Hàn Thừa.”
Mạnh Miên Đông biết cậu không thể làm trễ nãi Văn Nhiên, đành nói: “Anh hôn em một cái.”
Văn Nhiên nhẹ nhàng dán lên cánh môi của Mạnh Miên Đông, chợt bị Mạnh Miên Đông giữ lấy gáy.
Anh làm sâu nụ hôn này hơn, nhưng vẫn thuần túy, không mang theo tình dục như lúc họ lên giường.
Kết thúc nụ hôn, anh lập tức ra ngoài.
Anh ngồi xe Hàn Thừa đến phim trường, bầu không khí ở phim trường hôm nay có chút quái lạ, nhân lúc đang hóa trang, anh hỏi thợ trang điểm, hóa ra Phó đạo tới đây, dường như ông không hài lòng, phát hỏa một hồi rồi kêu phó đạo diễn quay lại.
Tính tình phó đạo diễn không kém, nhưng để khiến Phó đạo hài lòng, trước khi anh đến phim trường, đã mắng hai nữ diễn viên đến khóc rồi.
Hóa trang xong, anh đi thẳng tới chỗ phó đạo diễn: “Tôi còn mấy cảnh phải quay lại?”
Phó đạo diễn đang hút thuốc, nhìn Văn Nhiên một cái, nói: “Không nhiều lắm, một cảnh.”
Văn Nhiên khuyên nhủ: “Anh đừng để trong lòng, Phó đạo chỉ muốn bộ phim có chất lượng tốt thôi.”
Phó đạo diễn chỉ lớn hơn Văn Nhiên một tuổi, là tân binh trong giới điện ảnh, bộ phim điện ảnh y đầu tiên tự đạo diễn giành giải đạo diễn mới xuất sắc nhất, làm phó đạo diễn cho phim của Phó đạo chỉ là tích lũy kinh nghiệm, mà Phó đạo xưa nay xoi mói y chỉ là vì nhìn trúng tài của y mà thôi.
“Tôi không quan tâm cái này, chẳng qua cảm thấy mình cách Phó đạo xa quá, được Phó đạo chỉ điểm, tôi mới biết trình độ của mình quá kém, tôi tự giận mình thôi.” Phó đạo diễn nhả một hơi, “Văn Nhiên, diễn cảnh bổ sung của cậu trước đi, chính là cảnh tỏ tình của cậu và nữ chính, cậu chuẩn bị một chút đi.”
Văn Nhiên không cần chuẩn bị gì cả, lời kịch, di chuyển ra sao anh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Mãi tới trưa, Phó đạo lại tới.
Phó đạo được y tá đỡ, ngồi bên cạnh phó đạo diễn, không nói gì, không khí của hiện trường lại bất giác ngưng trọng.
Phó đạo nghiêm khắc, cái gì cũng không nói, ngược lại càng tăng thêm sự khủng bố.
Những người có mặt ở đương trường ai nấy đều nơm nớp lo sợ, đặc biệt là diễn viên.
Văn Nhiên không cảm thấy giống họ, thật ra Phó đạo không khó ở chung, điều anh cần phải làm là cố gắng diễn tốt thôi.
Cơ mà nữ chính đối diễn với anh lại bị Phó đạo làm áp lực, NG liên tục, tới lần thứ bảy không đi nổi nữa.
Phó đạo mở miệng: “Cô diễn vai thiên kim tiểu thư, không phải nha hoàn, rụt rụt rè rè như thế này nam chính làm sao để ý cô được?”
Nữ chính sợ quá khóc lên, Phó đạo không nể tình nói: “Trang điểm lại, tiếp tục quay.”
Văn Nhiên rất biết cách dẫn dắt người khác, những diễn viên cùng anh đối diễn đều sẽ phát huy bản thân tốt hơn mình thường, nhưng mà nữ chính bởi vì sợ quá mà chậm chạp không nhập vai, anh làm gì cũng không hữu dụng, thế nên cảnh này diễn từ xế chiều đến một giờ sáng cũng chưa xong.
Không biết quay lại bao nhiêu lần, nữ chính không chịu nỗi nữa, khóc lóc chạy khỏi phim trường.
Người đại diện của cô cũng lập tức đuổi theo.
Hy vọng không xảy ra chuyện gì.
Văn Nhiên thở dài, sau đó nghe Phó đạo nói: “Hôm nay tới đây thôi.”
Phó đạo trước đó đột phát bệnh tim nên thoạt nhìn có chút mệt mỏi, có điều sống lưng vẫn thẳng tắp và kiên cường, đương nhiên ông cực kì coi trọng nữ chính, nếu không… Ông đã sớm trực tiếp đổi nữ chính, chuyện đổi nữ chính vào giai đoạn cuối ông đã từng làm.
Ông liếc nhìn nơi nữ chính biến mất, nói với Văn Nhiên rằng: “Văn Nhiên, cậu diễn rất tốt, hôm nay cực khổ rồi.”
Văn Nhiên muốn nói lại thôi: “Cháu không khổ cực, nhưng Phó đạo ngài…”
Phó đạo kiên định nói: “Tôi không phải là người muốn dừng là có thể dừng, có chết cũng phải chết trên phim trường.”
Văn Nhiên vô cùng bội phục loại tinh thần này tận đáy lòng, còn anh có chết cũng chỉ muốn chết bên cạnh Mạnh Miên Đông.
Anh biết mình không khuyên được Phó đạo, thế là nói: “Cháu về trước, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Phó đạo có thói quen chờ mọi người trong trường quay rời khỏi ông mới rời khỏi.
Văn Nhiên nhìn Phó đạo từ xa xa, nói với Hàn Thừa: “Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Phó đạo không chịu đựng nổi mất.”
Hàn Thừa lo lắng nói: “Ngoại trừ bộ phim này, Phó đạo còn có một bộ phim đang chuẩn bị, sợ rằng…”
Sợ rằng thực sự sẽ chết trên phim trường.
Lúc Văn Nhiên trở lại khách sạn đã là rạng sáng 2h45’.
Anh vừa mở cửa, liền nghe được một âm thanh mơ mơ hồ hồ nói: “Văn Nhiên…”
Sau đó, anh thấy Mạnh Miên Đông xuống giường, xoa hai mắt, đi tới trước mặt anh, nhập nhèm nói: “Văn Nhiên, anh đã trở về rồi.”
“Ngủ đi.” Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông trở về trên giường, đắp chăn cho cậu xong, mới đi rửa mặt.
Anh rửa mặt xong, Mạnh Miên Đông còn nửa ngủ nửa tỉnh, chui vào ngực anh, tay chân quấn lấy anh rồi mới chịu chìm vào giấc ngủ.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, cũng nhắm mắt ngủ.
Chưa đến rạng sáng bốn giờ, anh lại bị chuông điện thoại đánh thức, người gọi tới là Hàn Thừa.
Hàn Thừa ở đầu điện thoại bên kia nói: “Sầm Tiêu tự sát.”
Sầm Tiêu chính là nữ chính cùng anh đối diễn.
Văn Nhiên nhất thời thanh tỉnh, hỏi: “Hiện nay cô ấy thế nào?”
Hàn Thừa đáp: “Cô ấy uống thuốc ngủ tự sát, được súc ruột cứu về rồi, mà bây giờ chả ai thấy cô ấy cả, có người nói ngày mai cô ấy sẽ mở họp báo, lên án Phó đạo trước mặt phóng viên, bộ phim nay có lẽ không thể quay được nữa.”
“Được, tôi biết rồi, tôi cúp điện thoại trước.” Văn Nhiên cúp điện thoại, nhìn Mạnh Miên Đông mở hai mắt ra nói, “Ngủ đi.”
Mạnh Miên Đông ngáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Văn Nhiên không trả lời, mà giữ gáy Mạnh Miên Đông, ôm cậu vào lòng.
Không có chuyện gì, đối anh, chỉ cần Mạnh Miên Đông không có chuyện gì là được.