Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 65: Chứng nghiện rượu (21)




Edit: Phong Nguyệt

Bây giờ Văn Nhiên đang ở đâu?

Ý thức của cậu bắt đầu mơ hồ, hình ảnh Văn Nhiên trong đầu cũng từng bước lui tán.

Mình muốn uống rượu…

Không, không thể uống rượu…

Mình không được uống rượu…

Mình phải nghĩ đến Văn Nhiên…

Văn Nhiên…

Cậu cuộn người trên ghế, sau đó không cẩn thận té ngã xuống đất.

Đau quá, cậu cắn chặt môi, cố gắng quay về phòng ngủ, vùi đầu đầu vào gối của Văn Nhiên.

Làm thế này cũng không đủ, cậu nhanh chóng cởi đồ ngủ của mình ra, run rẩy cầm đồ ngủ của Văn Nhiên mặc vào.

Vẫn không đủ như cũ, cậu muốn sờ Văn Nhiên chân chân thật thật, muốn Văn Nhiên chân chân thật thật ôm vào lòng chứ không phải những vật chết này.

Nhưng Văn Nhiên không có ở bên cạnh cậu…

Bỗng dưng âm thanh réo rắc của di động chui vào tai cậu, là Văn Nhiên ư? Là Văn Nhiên đúng không? Nhất định là Văn Nhiên!

Cậu cuống quít leo xuống giường, trợt chân, té lộn nhào một cái, nhưng cậu không có thời gian đau đớn, nhanh chóng vọt đến bên cạnh máy tính, cầm di động của mình, hiển thị trên màn hình đúng là tên của Văn Nhiên.

Cậu không muốn để cho Văn Nhiên lo lắng, vờ tỏ ra bình thường: “Văn Nhiên.”

Giọng Văn Nhiên thấm đẫm mệt mỏi rã rời: “Miên Đông, hôm qua tái khám thế nào?”

Để khống chế được sự khác thường của mình, Mạnh Miên Đông liều mạng nắm chặt tay, đầu ngón tay trái bấu vào lòng bàn tay, còn tay phải hầu như muốn bóp nát di động.

Cậu há miệng, trả lời: “Bác sĩ nói tình trạng thân thể không có bao nhiêu chuyển biến tốt, nhưng tinh thần khá hơn nhiều lắm, em cũng sắp uống hết thuốc rồi, em đã xin thuốc thêm.”

Tiếp đó, cậu nghe thấy Văn Nhiên ân cần nói: “Từ từ tới, không cần gấp gáp, Miên Đông, mấy ngày nay cơn nghiện rượu có phát tác không?”

“Không có, thuốc rất hiệu quả.” Cậu cố gắng nở nụ cười, “Sớm biết thế thì em đã uống thuốc sớm một chút rồi.”

Văn Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, xin lỗi, Miên Đông, anh phải cúp điện thoại.”

“Ừm.” Cậu không muốn cúp điện thoại, càng không muốn quấy rầy Văn Nhiên, nhưng lại nhịn không được hỏi, “Văn Nhiên, chừng nào anh về? Bao giờ anh mới về?”

Mà đáp án mà cậu nhận được cũng không phải đáp án cậu chờ mong: “Anh cũng không biết chừng nào mới về được, xin lỗi, Miên Đông, em nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đó.”

“Em sẽ chăm sóc mình thật tốt.” Mạnh Miên Đông cam đoan như thế, nhưng lại cảm thấy mình đang cậy mạnh, cậu căn bản không có năng lực chăm sóc bản thân tốt, cậu cần Văn Nhiên.

Cái này không được, Văn Nhiên không thể nào không làm việc mà trở về bồi cậu.

Cậu không để di động xuống, cứ nắm trong tay như thế.

Âm thanh Văn Nhiên vừa biến mất, cơn nghiện rượu lại kịch liệt hơn một chút.

Vừa nãy cậu đã uống thuốc rồi, không thể uống thuốc nữa, nếu không sẽ quá liều.

Nhưng cơn nghiện phải làm sao đây?

Cậu nên làm gì đây?

Đồ ngủ của Văn Nhiên đã bị mồ hôi của cậu thấm ướt rồi, Văn Nhiên lại không có ở đây.

Cậu lại bắt đầu run rẩy, sau đó cơn buồn nôn từ túi dạ dày dâng lên.

May mà không nghiêm trọng lắm, cậu  có thể nhịn xuống.

Phải nhịn, nhất định phải nhịn, mình sẽ tốt hơn, mình sẽ tốt hơn…

Cậu tự thôi miên như thế, lại cầm điện thoại di động lên, mở Wechat, nhấn vào những tin nhắn thoại của Văn Nhiên:

“Miên Đông, chỗ anh đang mưa, em xem dự báo thời tiết bên đó có nắng không? Nhớ đem chăn điều hoà* ra phơi nhé, có lẽ trời sắp nóng rồi.”

*Chiếc chăn này sẽ thay thế điều hòa, thay vì làm mát/ấm không khí cả một căn phòng như điều hòa thì chỉ cần đắp chăn là được.

“Miên Đông, hôm nay phải quay đến năm giờ sáng, anh đói quá, người đối diễn với anh lại trắng trắng tròn tròn, suýt nữa anh xem cậu ta là bánh bao rồi.”

“Miên Đông, hôm nay Phó đạo tới trường quay rồi, anh phải diễn thật tốt, không thể để ông ấy lo lắng được.”

“Miên Đông, hôm nay có một con husky ở phim trường kế bên lẻn sang đoàn phim của anh, làm phim trường lộn xộn cả lên, quả thật là đội trưởng đội phá hoại. hình minh hoạ.”

“Miên Đông, anh đang nghe bài hát của em trên xe bảo mẫu*, rất êm tai.”

*Xe bảo mẫu: là loại xe chứa được hành lý, hàng hóa, thường được sử dụng cho minh tinh.

“Miên Đông, hôm nay có thể phải quay suốt đêm, xin lỗi, không thể gọi điện thoại cho em được.”

“Miên Đông, hôm nay anh kết thúc công việc sớm, anh và Hàn Thừa ăn ở một cửa hàng, rồi đi dạo một vòng, anh thấy một cửa hàng chuyên bán mật ong, Miên Đông, em thích loại nào, mật ong bách hoa, mật ong dương hòe, mật ong đẳng sâm, mật ong bạc hà, mật ong hoa mận gai, mật ong kiều mạch, hay mật ong hoang dã…?”

“Miên Đông, anh mắc chứng đói khát da thịt rồi, thật muốn ôm em.”

“Miên Đông, anh bị bệnh tương tư rồi, vì em mà hao mòn, chờ anh trở lại, em nhất định phải cho anh no.”

“Miên Đông, anh muốn ăn điểm tâm ngọt.”

“Miên Đông, em gửi tin nhắn thoại cho anh được chứ? Anh muốn nghe.”

“Miên Đông, anh yêu em.”



Miên Đông, Miên Đông, Miên Đông…

Dường như mỗi lần gửi đi, Văn Nhiên đều phải gọi tên cậu.

Do xấu hổ, trước giờ cậu không muốn để Văn Nhiên nghe thoại của mình, nhưng bây giờ cậu thay đổi ý định rồi.

Đợi ngày mai, cậu nhất định phải nói cho Văn Nhiên nghe.

Nhưng làm sao vượt qua được hôm nay để chờ đến ngày mai?

Cậu bỗng nhiên xuống giường, chạy tới trước bồn cầu, nôn một lần mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mình có thể chịu được.

Văn Nhiên, Văn Nhiên…

Cậu không ngừng gọi tên Văn Nhiên, tựa như đây là loại thuốc tốt nhất thế giới vậy.



Văn Nhiên để điện thoại xuống, Hàn Thừa bên cạnh liền hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao, Miên Đông không tốt lắm, em ấy thật không biết nói dối mà.” Văn Nhiên nhíu nhíu mày, gọi cho phó đạo diễn xin nghỉ, rồi mới nói, “Phiền anh đặt mấy vé về A thị sớm nhất giúp tôi, tôi muốn trở về một chuyến.”

Hàn Thừa miễn cưỡng đáp ứng: “Được, tôi đi đặt vé máy bay.”

Một lát sau, Văn Nhiên hỏi: “Đặt xong rồi?”

Hàn Thừa gật đầu: “Đặt xong rồi, ba tiếng mười phút nữa cất cánh.”

“Vậy bây giờ chúng ta đến sân bay đi!” Văn Nhiên nhổ kim tiêm, máu lập tức tuông ra từ trong lỗ kim.

Bởi vì cường độ công tác quá lớn, hôm trước Văn Nhiên ngã bệnh, sốt cao không lùi, khiến cho Hàn Thừa không nhịn được nghĩ đến Mạnh Miên Đông ba năm trước.

Mạnh Miên Đông ương bướng, không chịu thua chỉ ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ sau năm buổi concert.

Lúc đó, ngoại trừ người trang điểm, người phụ trách trang phục cùng với người đại diện là hắn, không có ai biết Mạnh Miên Đông phát sốt, Văn Nhiên cũng giống thế.

Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên đều rất chuyên nghiệp, không muốn làm phiền hà người khác, chỉ một điểm này thôi, thật sự rất xứng đôi.

Nếu Văn Nhiên không yêu Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên nhất định sẽ kiên trì quay xong, sau đó xin nghỉ phép.

Nhưng vì Mạnh Miên Đông, người bị bệnh ba ngày cũng không xin nghỉ như Văn Nhiên lại xin nghỉ.

Hàn Thừa thu hồi tâm tư, nhìn y tá lau vết máu trên mu bàn tay của Văn Nhiên, rồi sát trùng, thở dài nói: “Đi thôi.”

Tuy Văn Nhiên đã bớt sốt rồi, tuy cả người thoạt nhìn yếu ớt vô cùng, nụ cười trên mặt lại vô cùng tươi: “Ừm, đi thôi.”

Văn Nhiên quả thực rất yêu Mạnh Miên Đông.

Lỡ mai này chuyện tình cảm của họ bị hấp thụ ánh sáng, có thể nhận được chúc phúc của mọi người thì tốt quá.

Đương nhiên chuyện này hơi khó.

Mạnh Miên Đông là ca sĩ, cộng thêm đã sớm hết thời, ảnh hưởng đối với Mạnh Miên Đông đương nhiên không thể so với Văn Nhiên.

Tính hướng tất nhiên sẽ ảnh hưởng con đường diễn xuất của Văn Nhiên, đầu tiên, Văn Nhiên không thể diễn phim tình yêu khác phái, nó quá mức giả dối, khán giả không thể nào nhập tâm được.

Hàn Thừa vừa lo lắng vừa đỡ lấy Văn Nhiên ra khỏi bệnh viện, lên xe, đi thẳng đến sân bay.

Từ bệnh viện đến sân bay là một tiếng, anh không hề chớp mắt cái nào, khi đến sân bay, làm thủ tục đăng ký, ngồi vào khu chờ, anh lại thiếp đi.

Một tiếng sau, Hàn Thừa đánh thức Văn Nhiên, phản ứng đầu tiên của anh là: “Đến nhà rồi?”

Hàn Thừa bất đắc dĩ nói: “Chúng ta còn chưa lên máy bay, cậu sốt đến hồ đồ rồi à?”

Văn Nhiên cười khổ nói: “Đúng vậy, tôi sốt đến hồ đồ rồi, tôi cho rằng vừa mở mắt là có thể nhìn thấy Miên Đông.”

Hàn Thừa cười giỡn: “Vừa mở mắt đã nhìn thấy tôi, làm khó cậu sao?”

Văn Nhiên không có sức nói đùa với Hàn Thừa, đứng dậy, đi tới cửa máy bay, lên máy bay, ngồi xuống chỗ của mình, anh lại ngủ tiếp.

Lúc ra khỏi bệnh viện là chín giờ rưỡi tối, đến sân bay A thị đã là mười hai giờ rưỡi, đến nhà Mạnh Miên Đông là một giờ mười lăm phút, anh giành ba tiếng mười lăm phút để đến nhà Mạnh Miên Đông, chỉ cách cậu một cánh cửa, nhưng anh vẫn cảm thấy rất mất nhiều thời gian.

Anh nhận lấy một cái túi trong tay Hàn Thừa, sau đó tạm biệt hắn, mới lấy chìa khóa ra, mở cửa tiến vào.

Anh không thấy Mạnh Miên Đông trong phòng khách, liền đi vào phòng ngủ.

Từ trong điện thoại anh đã nghe ra Mạnh Miên Đông đang nói dối, liền suy đoán hẳn là chứng nghiện rượu của cậu lại phát tác, lúc đó anh nghĩ cậu có uống rượu cũng không sao, bởi vì … đây không phải là lỗi của cậu mà là do anh không có ở bên cạnh cậu.

Vấn đề là dù phòng khách hay phòng ngủ, anh cũng không thấy chai rượu nào, rượu cao độ hay rượu thấp độ cũng không có.

Mạnh Miên Đông đang ngủ ở trên giường, còn là nửa bên giường của anh, gối lên gối của anh, mặc đồ ngủ của anh.

Mạnh Miên Đông co người, thoạt nhìn cả người đầy mồ hôi, nhưng chúng đã sớm biến mất.

Nương theo ánh sáng mở ảo của đèn ngủ nhìn sang, trông Mạnh Miên Đông không có dị thường gì, chỉ là ngủ không quá an ổn, còn nói mớ: “Văn Nhiên…”

Anh cởi áo khoác, lên giường, ôm Mạnh Miên Đông vào lòng.

Y như dự đoán của anh, lúc gọi điện thoại, Mạnh Miên Đông lại phát tác, như vậy bây giờ Mạnh Miên Đông đã vượt qua rồi.

Mạnh Miên Đông vừa bị Văn Nhiên ôm vào trong ngực liền tỉnh dậy, toàn thân căng cứng mở hai mắt ra, giống như một chú mèo con bị kinh hách.

Ngay khi cậu thấy người ôm mình là Văn Nhiên, thoáng thả lỏng người, vòng tay ôm lại Văn Nhiên, nói: “Anh về rồi, không phải em đang nằm mộng chứ?”

Văn Nhiên rõ ràng không có khí lực gì, nhưng lại không tự chủ được muốn đùa giỡn Mạnh Miên Đông một phen: “Phải, em đang nằm mộng, còn là mộng xuân.”

Mặt Mạnh Miên Đông lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà đỏ bừng, sau đó, tự cởi nút áo của mình.

Văn Nhiên hôn xương quai xanh lộ ra ngoài của Mạnh Miên Đông, lại đè tay cậu xuống, hỏi: “Lúc anh và em gọi điện thoại, em đang bị chứng nghiện rượu hành hạ sao? “

Mạnh  Miên Đông thẳng thắn nói: “Ừm, khi đó chứng nghiện rượu lại phát tác, nhưng em đã vượt qua rồi, bây giờ chỉ hơi khó chịu thôi.”

Nói rồi, cậu ngẩng đầu lên, tự hào khoe: “Có phải em lợi hại lắm không? Anh nhanh khen em, khen em đi.”

Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông của anh lợi hại lắm, để khen thưởng…”

Anh lấy một chai mật ong từ trong túi ra, đưa cho Mạnh Miên Đông, lại cười nói: “Để khen thưởng, anh tặng em chai mật ong này.”

Mạnh Miên Đông tiếp nhận mật mật ong, ai oán: “Rốt cuộc đây là phần thưởng cho em hay cho anh?”

Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thưởng cho em.”

Mạnh Miên Đông bỗng nhiên phát hiện Văn Nhiên có cái gì không đúng, để mật ong ở đầu giường, mở đèn trần lên, muốn nhìn cẩn thận.

Ánh đèn trần chói mất bật lên, cậu nheo mắt một hồi, mới nhìn sang Văn Nhiên.

Khuôn mặt của Văn Nhiên đỏ hơn ngày thường, cả người suy yếu.

Cậu đưa tay sờ trán Văn Nhiên, không phát hiện khác thường gì, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Anh phát sốt?”

Văn Nhiên không tính giấu giếm: “Đúng vậy, anh phát sốt từ hôm trước, lúc em gọi điện thoại cho anh, anh đang ở bệnh viện truyền nước biển.”

Mạnh Miên Đông lại hỏi: “Vậy trước khi anh chạy đến đây đã truyền xong chưa?”

Văn Nhiên lắc đầu: “Chưa, còn một chút nữa thì anh đã nhở kim ra rồi, nhưng anh đã bớt sốt, đừng lo lắng.”

Mạnh Miên Đông hít mũi một cái, nói: “Vậy sao anh không truyền hết…”

Văn Nhiên không cho Mạnh Miên Đông nói nữa, hôn lên Mạnh Miên Đông.

Hai người cũng không quá thoải mái, không làm sâu nụ hôn này.

Hôn xong, Văn Nhiên thâm tình nói: “Bởi vì anh không thể để một mình em chịu đựng, lần sau đừng để cậy mạnh.”

“Ừm, lần sau em sẽ không cậy mạnh nữa.” Cậu tắt đèn trần, chui vào lòng Văn Nhiên, thỏa mãn nói, “Ngủ ngon.”

Sau khi bị đau đớn dằn vặt, hai người ôm nhau, không bao lâu, liền an ổn mà ngủ.