Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 41: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (40)




Edit: Phong Nguyệt

Văn Nhiên đối với biểu hiện gần đây của Mạnh Miên Đông cảm thấy vô cùng kỳ quái, Mạnh Miên Đông thích thân mật với anh, đương nhiên anh rất sung sướng, nhưng hình như Mạnh Miên Đông quá chủ động rồi, tựa như đang mưu đồ cái gì đó vậy.

Anh cảm thấy khá hứng thú, cực kỳ mong đợi hành động tiếp theo của cậu, nào ngờ cậu lại không nhiệt tình như thế nữa, trái lại tràn đầy tâm sự.

Sẽ không có chuyện gì anh không biết chứ?

Anh có chút lo lắng, quyết định tan ca sớm về hỏi Mạnh Miên Đông, chẳng may lúc này lại nhận được nội tuyến của Trần Lật: “Mạnh Minh Xuân tới.”

Ngày đó Mạnh Minh Xuân rời khỏi, anh liền mua đầu đề của các trang tin tức, tiết lộ chuyện công ty chip và mảnh đất trống trong tay Mạnh Minh Xuân, làm Mạnh Minh Xuân không thể rời tay, có thể nói là sứt đầu mẻ trán.

Dựa vào 3% cổ phần của Mạnh Minh Xuân và ba Mạnh, tất nhiên gã có thể sống sướng hơn người bình thường nhiều, song Mạnh Minh Xuân không thể chịu khổ, càng không thể chịu nổi bạn nhậu, bạn giường ngày xưa chế nhạo.

Anh im lặng theo dõi kỳ biến, nếu Mạnh Minh Xuân không muốn gả cho Tân Đông Hải, anh sẽ bức ép Mạnh Minh Xuân, nhưng Mạnh Minh Xuân lại tới sớm hơn dự liệu của anh.

“Cho anh ta vào.” Văn Nhiên từ tốn uống cà phê, thấy Mạnh Minh Xuân, chỉ liếc nhìn một cái, rồi gửi Wechat cho Mạnh Miên Đông, hoàn toàn không xem Mạnh Minh Xuân ra gì.

Mạnh Minh Xuân giận run người, nếu người mà Văn Nhiên coi trọng là gã hay Mạnh Ngưng Hạ, thì gã lập tức có thể chạm đến tài sản kếch xù của Văn Nhiên.

Đáng tiếc, Văn Nhiên coi trọng Mạnh Miên Đông.

Là Mạnh Miên Đông ngoại trừ gương mặt và thành tích học tập ra, không có sở trường nào, khiến người ta vô cùng chán ghét kia.

Chuyện tới nước này, gã không có sự lựa chọn nào khác, những người bạn ngày thường thân thiết, giờ đây không ai chịu cho gã mượn tiền, hơn nữa cổ phiếu Mạnh thị đã rớt mười lăm ngày, dựa vào 1% cổ phần trong công ty hoàn toàn không có cách nào sống qua ngày, đáng ghét hơn là ba gã đã ngồi tù, lại không muốn chuyển 2% sang cho gã.

Gã không khỏi sinh ra ý nghĩ u ám, nếu ba gã có thể bị xử tử hình thì tốt quá, 2% cổ phần và ba căn bất động sản sẽ biến thành tài sản để lại, danh chính ngôn thuận chuyển sang tên gã.

Có điều ba gã có ba đứa con, tài sản để lại phải phân cho Mạnh Miên Đông và Mạnh Ngưng Hạ, trừ khi lập di chúc từ trước, lúc gã đi thăm ông ta, ông ta rõ ràng không nghĩ mình sẽ bị kết án tử hình, không chịu lập di chúc, sáng sớm hôm nay, gã nhận được tin: Ba gã đã ủy thác luật sư, chuẩn bị đem tất cả cổ phần trong công ty và bất động sản trên danh nghĩa bán đi, kêu gọi một nhóm luật sư ra sức giảm bớt hình phạt cho mình.

Trong ba đứa con, ông đối xử với gã tốt nhất, vậy thì thế nào? Dù là tốt nhất cũng không bằng những người cha của những gia đình bình thường khác.

Ông ta chưa từng dẫn gã ra ngoài chơi, chưa từng dạy gã làm bài tập, chưa từng đưa gã đến trường… Đến tận bây giờ đều không xứng chức làm ba, ông ta chỉ dạy được một điều duy nhất là phải đạt được mục đích của mình bằng mọi giá.

Gã ức hiếp Mạnh Miên Đông bắt nguồn từ đố kỵ, đố kị mẹ thiên vị Mạnh Miên Đông.

Nếu ba gã không hành hạ Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông có phải sẽ không nhận được nhiều tình thương của bà hơn không?

Dẫu gã đã trưởng thành, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện bà thiên vị Mạnh Miên Đông, vậy nên lúc nhìn thấy thi thể của bà, gã không hề đau lòng, ngược lại bởi vì Mạnh Miên Đông không thể giành lấy sự thiên vị đó nữa mà cực kỳ vui vẻ.

Mạnh Miên Đông được mẹ phủng trong lòng bàn tay từ nay về sau sẽ lẻ loi một mình, mặc sức để gã thao túng.

Có ai ngờ Văn Nhiên sẽ xuất hiện, mù mắt coi trọng Mạnh Miên Đông chứ.

Càng không nghĩ tới, Mạnh Miên Đông giỏi thổi gió bên gối như thế, đến mức khiến Văn Nhiên ra tay với Mạnh thị và Tân thị.

Tập đoàn Văn Thiên chỉ có mỗi Văn Nhiên là người thừa kế, không thể tuyệt hậu, Văn Nhiên ắt phải kết hôn với con gái, không biết Mạnh Miên Đông rót thuốc mê gì cho hắn mà hắn dám lên tiếng từ chối cháu gái của La phu nhân, đó là một cô gái tài năng mà gã có trèo cũng trèo không nổi. Ngay cả yêu cầu gặp mặt một lần của nhà gái, Văn Nhiên cũng kiên quyết từ chối, thậm chí còn vì vậy mất một hạng mục lớn 10 tỷ, gần đây cổ phiếu của tập đoàn Văn Thiên và công ty con giảm mạnh cũng có liên quan với hạng mục này.

Đợi đến lúc Văn Nhiên chán ngán, kiểu nào cũng thay lòng, Văn Nhiên mới hai mươi lăm, mấy chục năm sau sinh người thừa kế cũng không muộn.

Gã không kịp chờ mà tưởng tượng hình ảnh Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên vứt bỏ, hình ảnh đó thật tuyệt vời, không nhịn được nở nụ cười.

Mạnh Miên Đông thê lương là chuyện sau này, bây giờ có thể để gã lợi dụng một chút.

Gã nhìn về phía Văn Nhiên, nắm chắc phần thắng nói: “Văn tiên sinh, chúng ta làm giao dịch nhé?”

Văn Nhiên khó hiểu, Mạnh Minh Xuân còn có lợi thế gì, ngoài miệng vẫn nhàn nhạt hỏi: “Giao dịch gì?”

“Miên Đông thân với mẹ nhất, nếu tro cốt của mẹ biến mất, nó nhất định sẽ rất đau lòng, huống chi mẹ tôi vì nó mà chết.” Mạnh Minh Xuân cười như một con rắn độc, làm người ta nổi cả da gà, “Văn tiên sinh, cậu cảm thấy tro cốt của mẹ tôi có đáng 55% cổ phần Mạnh thị không?”

Văn Nhiên ngạc nhiên, anh hoàn toàn không ngờ Mạnh Minh Xuân dám đánh chủ ý lên tro cốt mẹ Mạnh, khiến bà nằm dưới đất cũng không yên.

Anh không khỏi châm chọc: “Giám đốc Mạnh thật là đứa con trai hiếu thảo, ngay cả tro cốt của mẹ ruột cũng dám đào lên.”

Tro cốt mẹ Mạnh đúng là uy hiếp của Mạnh Miên Đông, tương đương uy hiếp của anh, không thể mặc kệ tro cốt của bà biến mất được.

Mạnh Minh Xuân ỷ có thế, lười nói nhảm với Văn Nhiên: “Cậu muốn giữ cổ phần công ty hay muốn tro cốt?”

Văn Nhiên mặt không đổi sắc nói: “Ba ngày sau, tôi sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”

Mạnh Minh Xuân hiểu rõ nói: “Ba ngày không đủ cho cậu tìm thấy tro cốt đâu.”

Nói xong, gã liền đập cửa đi ra.

Văn Nhiên gọi Trần Lật gọi vào phòng làm việc, không tiếc tiêu số tiền lớn kêu Trần lật sắp xếp nhân viên tìm kiếm tro cốt mẹ Mạnh, sau đó về nhà.

Vừa về tới nhà, anh thấy Mạnh Miên Đông đang phơi quần lót của anh, ánh mặt trời rực rỡ soi rõ rõ rành rành vết hôn trên cổ cậu.

Anh không có ý định đề cập chuyện tro cốt mẹ Mạnh với Mạnh Miên Đông, đi đến sau lưng cậu, vòng tay ôm cậu, nói: “Miên Đông, anh về rồi.”

Mạnh Miên Đông phơi quần lót xong, quay đầu lại, bâng quơ nói: “Văn Nhiên, anh nhiều quần lót đen quá.”

Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông đến nỗi cậu ngã xụi lơ vào lòng anh, hơi nóng phả lên mặt cậu: “Hôm nay anh cũng mặc quần lót đen, em muốn nhìn không?”

Mạnh Miên Đông học được cách đối đáp lưu manh với Văn Nhiên: “Muốn, muốn nhìn thứ bên trong nữa.”

Văn Nhiên kéo rèm cửa ra, cởi dây nịt, rồi cởi quần tây, lộ ra quần lót đen.

Mạnh Miên Đông lập tức nói: “Màu đen không phải nên trông nhỏ sao? Sao của anh lại không nhỏ chút nào vậy?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu chợt cảm thấy hối hận, bởi vì câu này thực sự quá xấu hổ!

Lời đã thốt ra, không thể thu hồi, vì muốn nhìn thấy Văn Nhiên đỏ mặt, Mạnh Miên Đông quyết định tiếp tục: “Hèn gì khiến em thoải mái như thế.”

Đáng tiếc Văn Nhiên không hề đỏ mặt chút nào, còn Mạnh Miên Đông y hệt trái thanh long ruột đỏ trên bàn trà kia.

Văn Nhiên cong môi cười: “Điều kiện trời cho của anh quá tốt, dù màu đen trông nhỏ, cũng không thể thấy nhỏ được.”

Văn Nhiên một bộ quý ông tao nhã, nếu không mở miệng, thoạt nhìn giống như đang cùng Mạnh Miên Đông thảo luận triết lý nhân sinh bình thường.

Mạnh Miên Đông đè nén cảm giác xấu hổ, không ngừng cố gắng: “Lần trước vào sâu đến nỗi em có thể sờ bụng chạm tới hình dáng của anh.”

Văn Nhiên không nhẹ không nặng nhéo eo Mạnh Miên Đông một cái, sau đó đặt Mạnh Miên Đông lên rèm cửa.

Sau rèm cửa là cửa sổ sát đất, có chút mát mẻ, Mạnh Miên Đông lại không có cơ hội cảm nhận nó, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Văn Nhiên, nhiệt độ nóng rực, hormone nam tính dày đặc tỏa ra, huyết dịch trong cơ thể cậu nhanh chóng sôi trào.

Hai người mười ngón tay đan xen, anh cẩn thận và ôn nhu hôn Mạnh Miên Đông, khiến cho Mạnh Miên Đông thoải mái không thôi.

Một lát sau, anh cầm tay phải của Mạnh Miên Đông đặt lên bụng cậu, khàn khàn hỏi: “Đủ sâu chưa? Có thể chạm tới chưa?”

Mạnh Miên Đông hai mắt mơ màng, đầu óc đã hoàn toàn bị Văn Nhiên chiếm cứ, liên tục nói: “Sâu hơn chút nữa…”

Văn Nhiên vào sâu hơn, như Mạnh Miên Đông mong muốn.

Làm xong một lần, vì anh còn có chuyện muốn hỏi Mạnh Miên Đông nên không làm tiếp, đợi Mạnh Miên Đông tỉnh táo lại, quan tâm hỏi: “Miên Đông, em có tâm sự à?”

Mạnh Miên Đông mờ mịt lắc đầu: “Không có.”

Văn Nhiên lại hỏi: “Vậy sao dạo này em chủ động quá vậy?”

Sợ Mạnh Miên Đông hiểu lầm, anh lập tức bổ sung: “Anh thích em chủ động, chẳng qua thấy kì lạ thôi.”

Mạnh Miên Đông suy nghĩ một chút, liền thẳng thắn: “Em rất hiếu kỳ vì sao anh có thể nói những lời thô tục mà mặt không hề đổi sắc, cho nên em muốn thấy dáng vẻ đỏ mặt của anh.”

Văn Nhiên bật cười, nói: “Em nhéo mặt anh một cái đi.”

Mạnh Miên Đông làm theo, Văn Nhiên nói: “Dùng sức một chút.”

Một lát sau, Văn Nhiên hỏi: “Có phải hiện giờ anh đỏ mặt rồi không?”

“Anh lừa em.” Mạnh Miên Đông tức giận nói, “Em muốn nhìn dáng vẻ đỏ mặt vì ngại ngùng của anh chứ không phải dáng vẻ bị em nhéo đỏ mặt.”

Văn Nhiên nghĩ ngợi, giúp Mạnh Miên Đông đưa ra một chủ ý: “Vậy em cầu hôn anh trước công chúng đi. Anh chắc chắn sẽ đỏ mặt.”

Mạnh Miên Đông biết tỏng còn hỏi: “Anh muốn em cầu hôn anh?”

“Miên Đông của anh chẳng lẽ không muốn cùng anh kết hôn sao?” Văn Nhiên ra vẻ trinh tiết liệt phụ* thời xưa, dùng chăn che thân thể, lên án: “Bạc tình lang, ăn no muốn chạy à?”

*Kiểu gái ngày xưa bị người ta ngủ rồi sáng dậy khóc lóc ủy khuất, đòi chịu trách nhiệm các thứ đó:))))

Mạnh Miên Đông ngẩn ra, nâng cằm Văn Nhiên nói: “Muốn ta cưới ngươi? Ta đã chiếm được thân thể của ngươi rồi, có cưới hay không, ngươi cũng phải theo ta.”

Văn Nhiên lau nước mắt không tồn tại: “Gặp người không tốt, hồng nhan bạc mệnh.”

Mạnh Miên Đông thấy thế, không kiềm được, cười lăn lộn trên giường.

Văn Nhiên túm bàn tay đang mò ngực mình, đang hy vọng có thể mau mau tìm được tro cốt mẹ Mạnh, chợt nghe thấy Mạnh Miên Đông bày tỏ: “Văn Nhiên, em yêu anh, em muốn cầu hôn anh, dù anh có vì thế mà đỏ mặt hay không.”

Anh rung động vô cùng, cười nói: “Anh sẽ chờ em cầu hôn anh, Miên Đông của anh.”