Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 165: Chứng rối loạn nhân cách ranh giới (15)




Edit: Phong Nguyệt

Tác giả có lời muốn nói: Cảnh báo phía trước có thủy tinh (Tác giả cảnh báo quá trễ rồi)

Cậu biết mình rất dựa dẫm người khác, nhất là những người tốt với cậu, Văn Nhiên rất tốt với cậu, nếu chỉ như vậy, sao không phải Văn Nhiên không được?

Cậu yêu Văn Nhiên ư?

Liên tưởng đến cảm giác tuyệt vọng khi nghĩ rằng Văn Nhiên đã chết trong trận tuyết lở, cậu nháy mắt xác định mình yêu Văn Nhiên, nếu không sao cậu lại không do dự chọn tự sát?

—— Không, nên nói là chết vì tình mới đúng.

Mà Văn Nhiên...

Mà Văn Nhiên đã chán ghét cậu rồi.

Cậu không đòi hôn, Văn Nhiên cũng không chủ động hôn cậu, hành vi thân mật nhất cũng chỉ là xoa đầu cậu.

Càng nghĩ trong ngực càng trống rỗng, cậu bỗng nghe lớp trưởng nói: "Miên Đông, sao cậu khóc rồi?"

"Tớ khóc?" Cậu giơ tay sờ mặt, phát hiện quả thật đã khóc.

Vì uất ức hay vì tình yêu vừa mới nhận ra đã chết yểu?

Cậu ngồi xổm xuống đường chạy, khóc không ngừng.

Lớp trưởng xoa đầu cậu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cậu giật mình, động tác của lớp trưởng y hệt Văn Nhiên, song cậu lại thấy khác biệt.

Lớp trưởng cho cậu cảm giác được quan tâm, Văn Nhiên cho cậu cảm giác ấm áp, giống như chỉ cần có Văn Nhiên, cậu sẽ luôn có một mái ấm.

Cậu lấy lại bình tĩnh, đáp: "Tớ phát hiện mình thích một người, sau đó phát hiện mình thất tình."

Lớp trưởng nhìn Mạnh Miên Đông, hỏi: "Vừa nãy cậu còn bảo tớ theo đuổi người tớ thích, sao cậu không theo đuổi người cậu thích đi?"

Theo đuổi Văn Nhiên?

Mạnh Miên Đông lau nước mắt, nghi hoặc hỏi: "Làm sao theo đuổi?"

Lớp trưởng lắc đầu: "Tớ không biết."

"Không sao, cảm ơn cậu." Mạnh Miên Đông nói, "Xin lỗi, lẽ ra tớ nên khuyên nhủ cậu, cuối cùng biến thành cậu khuyên nhủ tớ."

Lớp trưởng cười cay đắng: "Thế này mà là khuyên nhủ? Tớ là kẻ thất bại từ đầu đến cuối, làm gì có khả năng khuyên nhủ cậu?"

Mạnh Miên Đông cũng thử xoa đầu lớp trưởng: "Nhanh quên cậu ta đi."

Do Mạnh Miên Đông nhảy lớp nên lớp trưởng lớn hơn Mạnh Miên Đông ba tuổi, bị Mạnh Miên Đông xoa đầu như thế, cậu ta hơi xấu hổ: "Tớ sẽ cố gắng."

Mạnh Miên Đông kiên định nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng."

Tạm biệt lớp trưởng xong, cậu lập tức về nhà.

Về đến nhà, cậu thấy Văn Nhiên đang bận bịu dưới bếp.

Cậu vội bước tới sau lưng Văn Nhiên, duỗi tay ôm lấy Văn Nhiên, định bày tỏ với anh, nào ngờ bị Văn Nhiên gỡ tay ra.

Kế đó, cậu thấy Văn Nhiên điềm nhiên như không nói: "Miên Đông, sắp có cơm rồi, em rửa tay trước đi."

Văn Nhiên đã chán ghét cậu rồi? Cả ôm cũng không được.

Lòng kiên định không lâu trước đây như một trò hề, cậu bắt chước vẻ mặt điềm nhiên của anh, nói: "Ừm, em đi rửa tay."

Bữa cơm này vô cùng ngột ngạt, cậu không nán lại phòng khách mà về phòng mình.

Cậu nằm phịch lên giường, nhắm mắt lại, rồi chợt bật dậy.

Cậu lục lọi tìm dao thủ công*, lát sau mới nhớ trước khi chuyển đến A thị, cậu đã vứt nó đi.

*Đổi thành dao thủ công cho sang nha mọi người.

Lúc ấy cậu muốn làm vui lòng Văn Nhiên, Văn Nhiên không thích cậu tự hại mình.

Sau khi không còn dao thủ công, mỗi khi sinh ra ý niệm hành hạ bản thân, cậu đều cố gắng áp chế.

Lâu dần cậu không còn nghĩ đến chuyện tự hại mình nữa, cẩn thận ngẫm lại cũng gần bảy tháng.

Bây giờ cậu cực kỳ muốn tự hại mình.

Trong phòng không có vũ khí sắc bén, cậu bèn dùng móng tay bấu lên tay mình.

Máu tươi chảy ra, không hề đau đớn mà rất sảng khoái.

Bỗng nhiên, âm thanh đập cửa lọt vào tai cậu, theo sau là giọng nói ôn nhu của Văn Nhiên: "Miên Đông, em muốn ăn dưa hấu không?"

"Không, cảm ơn." Cậu nghe thấy mình trả lời như vậy, là Văn Nhiên xa cách cậu trước, cậu phải tỏ ra xa cách Văn Nhiên để trả đũa.

Khóe môi gợn lên một nụ cười nhạo báng, cậu thầm nói: Trò trả đũa thật nhàm chán.

Hôm sau thi xong, cậu mua dao thủ công về.

Dao thủ công rất bén, ánh sáng trên dao có thể phản chiếu gương mặt của cậu, cực kỳ vặn vẹo, hèn chi Văn Nhiên không thích, hay là hủy nó đi.

Nhưng làm vậy, cậu sẽ không thể đi học, cậu không muốn bị người khác vây xem.

Bốn ngày sau, kì thi kết học, cậu chính thức được nghỉ hè.

Để tránh mặt Văn Nhiên, cậu tìm một công việc ở một công ty sản xuất dây chuyền bao ăn bao ở.

Thừa dịp Văn Nhiên không có ở nhà, cậu thu dọn hành lý, dọn tới ký túc xá công ty.

Xong xuôi, cậu mới nhìn mấy mười cuộc gọi nhỡ, gọi lại cho Văn Nhiên.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói nôn nóng của Văn Nhiên lập tức truyền tới: "Miên Đông, em đi đâu?"

Văn Nhiên quan tâm cậu, cậu rất vui, vui đến muốn khóc.

Cậu không muốn bại lộ cảm xúc của mình, cố ý nhẹ nhàng nói: "Trường em tổ chức một chuyến đi nghiên cứu thực tế, hè này em không về nhà mà ở công ty làm thêm."

Văn Nhiên vừa đóng cửa cửa hàng liền về nhà.

Đối diện với Mạnh Miên Đông ngày càng trầm mặc, anh không biết làm sao, mỗi lần muốn nói gì đó, Mạnh Miên Đông đều giả vờ mỉm cười.

Anh biết vấn đề nằm ở chỗ anh từ chối ngủ chung với Mạnh Miên Đông, anh sợ xảy ra chuyện không thể cứu vãn nên không dám đổi ý.

Về đến nhà, anh không thấy Mạnh Miên Đông đâu, tìm khắp mọi nơi, phát hiện quần áo trong tủ của Mạnh Miên Đông thiếu một chút.

Anh không biết Mạnh Miên Đông đi đâu, lo lắng gọi cho Mạnh Miên Đông, không ngờ gọi được.

Thực tế gì đó, tám chín phần là lừa gạt.

Anh có nên vạch trần không? Anh có tư cách gì vạch trần? Vạch trần rồi làm gì nữa?

Trong lúc nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Mạnh Miên Đông tiếp tục nói: "Em phải làm việc đây, lần sau nói tiếp, tạm biệt, Văn Nhiên."

Tạm biệt, Văn Nhiên...

Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng, lại mang ý tứ chia ly.

Văn Nhiên gấp giọng nói: "Miên Đông, em đừng ngắt máy, đừng làm thêm nữa, về nhà được không?"

"Chờ khi nào hết nghỉ hè em sẽ về." Nếu em còn nhà để về.

Mạnh Miên Đông dứt khoát cúp điện thoại, ném lên giường, dùng ngón trỏ khều khóe môi, làm ra tư thế mỉm cười.

Công việc ở công ty rất bận, tuy có phí tăng ca, nhưng số người chịu tăng ca không nhiều.

Còn Mạnh Miên Đông mỗi ngày đều tăng ca, có khi tăng ca tới hừng đông.

Cậu thường xuyên nhớ đến Văn Nhiên, cách ba ngày, cậu sẽ báo bình an với anh.

Từng ngày từng ngày trôi qua, dưới áp lực tăng ca, số lần cậu nhớ Văn Nhiên càng ngày càng ít.

Tháng 7 qua, tháng 8 tới, tháng 8 qua, tháng 9 tới.

Sinh nhật năm ngoái Văn Nhiên trải qua cùng cậu, sinh nhật năm nay cậu phải trải qua một mình.

Sáng ngày 30 tháng 8, Văn Nhiên gọi điện thoại cho cậu, anh muốn hỏi địa chỉ để lái xe đến thăm cậu nhưng bị cậu từ chối.

Thật ra cậu từ chối Văn Nhiên rất nhiều lần, cậu không muốn gặp Văn Nhiên, chỉ cần gặp Văn Nhiên, cậu sẽ không bỏ được.

Chờ cậu quen với những ngày không có Văn Nhiên rồi hẵn gặp anh.

Ngày 1 tháng 9, cậu tăng ca đến 11 giờ, về ký túc xá tắm xong, hát bài ca chúc mừng sinh nhật với mình trong gương.

Sau đó cậu làm tư thế thổi nến trong không khí, thổi xong, bình tĩnh nói: "Miên Đông, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, bắt đầu từ hôm nay, cậu đã thành niên, phải trưởng thành hơn, đừng ỷ vào người khác nữa, phải nhớ cậu chỉ có một mình, không ai có trách nhiệm phải ở cùng cậu, con đường sau này cậu chỉ có thể đi một mình."

Dứt lời, xung quanh yên tĩnh lại, cậu nằm lên giường, mỉm cười rạch một nhát lên đùi mình.

Mỗi ngày cậu đều rạch một nhát lên thân thể mình để phát tiết, hoặc có thể nói để có sức sống sót.

Thật ra ý nghĩa sống sót cũng không có bao nhiêu.

Ngày 15 tháng 9 là ngày Mạnh Miên Đông khai trường, vì thế tan làm ngày 14 tháng 9, cậu về nhà Văn Nhiên.

Cậu nghĩ mình sẽ rất căng thẳng, vậy mà dẫu là lúc mở cửa hay là lúc nhìn thấy Văn Nhiên, cậu đều không có cảm giác gì.

Văn Nhiên đang ngồi trên sofa, vừa thấy cậu liền tiến lên đón, nói: "Miên Đông, hoan nghênh về nhà."

Cậu lắc đầu: "Em đã không còn nhà từ lâu, nơi này không phải nhà của em. Văn Nhiên, sau khi khai giảng, em sẽ xin vào ký túc xá, ký túc xá không mấy người ở, có lẽ sẽ thuận lợi xin được, tiếp đó em sẽ dọn đi, em đã quyết định sẽ sống một mình, em không muốn trở thành gánh nặng của anh, hứa hẹn trước kia của chúng ta cũng xé bỏ đi. Kể từ hôm nay, chúng ta chia tay, anh bỏ bảng huỳnh quang trước cửa hàng rồi mua cái mới đi, anh có thể yêu đương với người khác, có thể kết hôn với người khác, có thể sinh con với người khác. Anh không cần lo cho em, em vốn là kẻ dư thừa mà, ngẫm lại, chúng ta không có quan hệ gì, là do em đơn phương ăn vạ anh, hôm đó em không nên vào cửa hàng uy hiếp anh, em sai rồi, mong anh tha thứ cho em."

Văn Nhiên cảm thấy hai tai mình nghe không rõ, nếu không, sao Mạnh Miên Đông lại dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy được?

Anh nhìn chằm Mạnh Miên Đông, cười nói: "Miên Đông, em nói lại lần nữa đi, anh không nghe rõ."

Mạnh Miên Đông nói lại lần nữa, sau đó cậu không tiếp tục để ý Văn Nhiên, xách hành lý về phòng.

Đi được vài bước, cậu bị Văn Nhiên tóm khuỷu tay trái, kéo tới sofa.

Văn Nhiên đè lên người cậu, mãnh liệt hôn cậu.

Trong nháy mắt hai cánh môi chạm vào nhau, cảm quan trên người cậu như sống lại, quyết tâm bắt đầu lung lay.

Không được!

Cậu liều mạng giãy giụa, muốn đẩy cái người làm cậu dao động ra, ngược lại bị Văn Nhiên cởi bỏ áo T shirt.

Văn Nhiên bị nỗi sợ sắp mất đi Mạnh Miên Đông khống chế, không thể áp chế dục vọng của mình nên mới xâm phạm Mạnh Miên Đông.

Sau khi cởi áo Mạnh Miên Đông ra, thân thể Mạnh Miên Đông đập vào mắt anh, tim anh đau như cắt.

Ngoại trừ cánh tay lộ bên ngoài, thân trên Mạnh Miên Đông chằng chịt vết thương, một nhát thêm một nhát, giống như châm chọc sự bất lực của anh.

Mạnh Miên Đông phát hiện Văn Nhiên ngừng động tác, giựt lại áo trong tay Văn Nhiên, mặc vào rồi đẩy Văn Nhiên ra, nhàn nhạt nói: "Ngủ ngon."

Văn Nhiên duỗi tay ôm Mạnh Miên Đông, cầu khẩn: "Miên Đông đừng đi, đừng rời xa anh."

Mạnh Miên Đông mỉm cười: "Em không phải trách nhiệm của anh, anh yêu tâm, cùng lắm là em chỉ tự hại mình, không tự sát nữa đâu."

Cậu gỡ tay Văn Nhiên ra, như Văn Nhiên từng gỡ tay cậu ra.

Cậu nhìn vẻ mặt đau khổ của Văn Nhiên, trong lòng tràn đầy sung sướng, đồng thời càng cảm thấy đau lòng, Văn Nhiên như vậy cậu chưa từng thấy.

Văn Nhiên thừa dịp cậu đau lòng, ôm chầm lấy cậu, lần này chẳng những là áo, Văn Nhiên còn cởi cả quần jeans và quần lót của cậu.

Cả người cậu trần trụi, vết thương không thể che dấu mà bại lộ.

Hết chương 165

Hớ hên một cái là ẻm lại tự ngược.