Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên nghe Mạnh Miên Đông nói vậy, bật cười: "Em không nỡ đẩy anh ra đương nhiên là vì em rất yêu anh."
"Đúng, em rất yêu anh." Mạnh Miên Đông hít mũi, "Nhưng anh rất hẹp hòi, làm thêm một lần cũng không."
Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: "Không phải anh không muốn, anh sợ em bị thương, đây là lần đầu của em, làm nhiều quá không tốt."
Mạnh Miên Đông oán giận: "Làm thêm một lần mà nhiều cái gì?"
Văn Nhiên xấu xa cười: "Miên Đông háo sắc, sớm muộn gì anh cũng bị em ép khô."
Trước khi yêu Văn Nhiên, bởi vì ngoại hình xuất chúng, không ít trai gái theo đuổi cậu, trong đó có người mặt nào cũng tốt, lại không ai có thể làm cậu động lòng, lúc đó cậu không hề có hứng thú yêu đương chứ đừng nói là làm tình.
Vậy mà sau khi yêu Văn Nhiên, cậu lại cảm thấy bất kể là hôn môi, lên giường hay các hành vi thân mật khác đều làm cậu rung động.
Đúng là cậu háo sắc như lời Văn Nhiên nói, nhưng cậu chỉ háo sắc với Văn Nhiên.
Có điều còn lâu cậu mới thừa nhận mình háo sắc, hừ một tiếng: "Em không háo sắc, quỷ hẹp hòi."
Quỷ hẹp hòi Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: "Lần sau làm tiếp, làm thêm vài lần nữa."
Bấy giờ Mạnh Miên Đông mới hớn hở nói: "Được, phải làm thật nhiều lần."
Văn Nhiên vuốt ve mặt Mạnh Miên Đông, sau đó hôn lên trán Mạnh Miên Đông nói: "Anh ôm em đi tắm rửa nhé."
"Ừm." Mạnh Miên Đông chủ động vòng tay ôm cổ Văn Nhiên, tùy ý Văn Nhiên ôm cậu đến phòng tắm tắm rửa.
Được hơi nóng bao quanh, đồng thời được Văn Nhiên đích thân cọ rửa, Mạnh Miên Đông thoải mái đến híp mắt, nổi ý xấu cọ bọt lên người Văn Nhiên.
Văn Nhiên dứt khoát vào bồn tắm, bồn tắm không lớn, hai người đàn người ông ngồi có hơi chật chội.
Mạnh Miên Đông rất thích cảm giác ở cùng Văn Nhiên thế này.
Cậu tỳ trán lên vai Văn Nhiên, lẩm bẩm: "Đoạn thời gian kia, em thường mơ thấy em và anh thân mật, lúc ấy em không biết cụ thể phải làm như thế nào, hình ảnh cuối cùng đều trở nên mơ hồ. Bởi vì anh chiếm đa số giấc ngủ của em nên em rất ít mơ thấy Chung Gia Ngọc. Văn Nhiên..."
Cậu ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên: "Cho dù anh không ở bên cạnh em, anh vẫn bảo vệ em như cũ."
Bảo vệ Mạnh Miên Đông trong mộng xuân?
Văn Nhiên buồn cười nói: "Anh sẽ tiếp tục bảo vệ em."
Tắm xong, Mạnh Miên Đông có chút buồn ngủ, vừa được Văn Nhiên ôm đến giường liền ngủ ngay.
Văn Nhiên quét mắt nhìn áo mưa bị ném trong thùng rác, lại quan sát Mạnh Miên Đông một hồi mới đưa tay tắt đèn đi ngủ.
Anh mơ thấy ác mộng, trong ác mộng, Miên Đông của anh nhảy từ sân thượng xuống, giống như một chú chim bị bẻ gãy cánh, tắt thở giữa máu thịt bầy nhầy.
Anh bừng tỉnh, thấy Mạnh Miên Đông bình yên vô sự nằm trong lòng mình mới thở phào.
Cả người anh đổ đầy mồ hôi lạnh, muốn đi tắm rửa, khi rút cánh tay bị Mạnh Miên Đông gối lên, Mạnh Miên Đông tỉnh lại, nhập nhèm nhìn anh: "Mấy giờ rồi?"
Anh nhìn thời gian, hiện tại chỉ mới 5 giờ 15 phút, bèn nói: "Còn sớm, em ngủ tiếp đi."
"Ừm." Mạnh Miên Đông gật đầu, trở mình ngủ tiếp.
Anh đến phòng tắm, khi tắm rửa, anh phát hiện thân thể mình phát run.
Cái chết Mạnh Miên Đông đã đào rỗng trái tim anh, thật vất vả mới tu bổ được một chút, anh chưa từng dám nhớ lại nó, song đoạn thời gian trước, anh nghĩ rằng mình không còn hi vọng, cứ nhớ đi nhớ lại..
Cho dù bây giờ Mạnh Miên Đông đã quay lại bên cạnh anh, anh và Mạnh Miên Đông còn làm tình với nhau, anh vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ tới.
Tắm xong, anh về giường ôm lấy eo Mạnh Miên Đông, ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, thân thể anh mới bình tĩnh lại.
Anh ngửi thấy hơi thở của Mạnh Miên Đông, nhẹ nhàng hôn Mạnh Miên Đông không biết bao nhiêu cái mới mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng trưng, Mạnh Miên Đông còn ngáy ngủ trong lòng anh.
Không bao lâu sau, Mạnh Miên Đông tỉnh dậy, mở mắt ra, ánh mắt hai người giao nhau, cậu bỗng nhớ đến tình cảnh ngày hôm qua, không khỏi xấu hổ, hai tai đỏ rực.
Văn Nhiên hôn tai Mạnh Miên Đông, ngậm vành tai cậu vào miệng, liếm mút.
Thân thể Mạnh Miên Đông nóng lên, cảm giác trống rỗng ập đến, khó nhịn cọ eo lên eo Văn Nhiên.
Văn Nhiên đưa tay mò mẫn: "Không sưng, làm một lần nhé?"
Mạnh Miên Đông không có sức từ chối, ngoan ngoãn đáp: "Ừm."
Văn Nhiên ôn nhu khuếch trương, đợi Mạnh Miên Đông thấy ổn rồi tiến vào.
Làm xong đã hơn mười giờ sáng.
Văn Nhiên lại ôm Mạnh Miên Đông đi tắm, rồi làm món bún chả cá cho bữa sáng và bữa trưa.
Ăn xong, anh gọi điện cho ba mẹ Chung Gia Ngọc hẹn thời gian.
Bỏ di động xuống, anh lo lắng nói: "Miên Đông, anh và ba mẹ Chung Gia Ngọc hẹn nhau lúc ba giờ ngày thứ hai."
Hôm nay là thứ tư, cách thứ hai còn năm ngày.
Không biết sao nghe Văn Nhiên nói như vậy, Mạnh Miên Đông lại cảm thấy năm ngày ngắn quá, dường như chớp mắt là tới.
Cậu không nói gì, chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Trong lúc không chú ý, năm ngày đã trôi qua, cậu chưa kịp chuẩn bị cái gì hết.
Nhà Chung Gia Ngọc không ở trong thành phố, phải ngồi xe hai tiếng mới đến.
Bọn họ ăn trưa xong rồi xuất phát, Văn Nhiên là người lái xe, lúc đến nơi là hai giờ rưỡi.
Bọn họ ngồi trên xe chờ đến hai giờ năm mươi phút rồi xuống xe.
Văn Nhiên nhận ra Mạnh Miên Đông đang sợ hãi, anh nắm tay Mạnh Miên Đông và nói: "Đừng sợ, Miên Đông."
Mạnh Miên Đông trở tay nắm tay Văn Nhiên nói: "Ừm, em không sợ."
Bọn họ đi bộ thêm một quãng mới tới nhà Chung Gia Ngọc.
Thật ra Văn Nhiên còn sợ hãi hơn Mạnh Miên Đông, lỡ như Mạnh Miên Đông nhìn ba mẹ Chung Gia Ngọc thành Chung Gia Ngọc thì sao? Nếu Mạnh Miên Đông lại cho rằng anh và Chung Gia Ngọc có mưu đồ gì thì sao?
Anh ra lệnh cho mình phải bình tĩnh, hít một hơi thật sau, tiếp đó nhấn chuông cửa nhà Chung Gia Ngọc.
Cửa nhà lập tức được mở ra, người mở là ba của Chung Gia Ngọc, ba Chung và Chung Gia Ngọc giống nhau bảy tám phần.
Văn Nhiên nghiêng đầu xem Mạnh Miên Đông, sắc mặt Mạnh Miên Đông tái nhợt, không nói gì.
Anh biết Mạnh Miên Đông đã xem ba Chung Gia Ngọc thành Chung Gia Ngọc.
Anh nhìn về phía ba Chung, gọi: "Chào bác."
Ba Chung dịch qua một bên, nói: "Hai người vào đi."
Mạnh Miên vô thức lui về sau, muốn chạy trốn, song khi ánh mắt quét đến Văn Nhiên, liền không còn hơi sức.
Văn Nhiên gọi Chung Gia Ngọc là "bác", vậy người trước mắt không phải là Chung Gia Ngọc mà là ba Chung.
Quả thật người trước mắt lớn tuổi hơn Chung Gia Ngọc một chút, rõ ràng là Chung Gia Ngọc mà, sao lại là ba Chung?
Cậu đã quyết định tin tưởng Văn Nhiên, thế là không ngừng mặc niệm: Đây là ba của Chung Gia Ngọc, không phải Chung Gia Ngọc, không phải Chung Gia Ngọc...
Chẳng qua khi cậu vừa ngồi xuống sofa, Chung Gia Ngọc bất thình lình bưng trà tới.
Sau khi cho mỗi người một tách trà, Chung Gia Ngọc thứ hai nói: "Miên Đông, đã lâu không gặp, cháu khỏe không?"
"Tôi..." Cậu cảm thấy dừng như mình mất đi năng lực nói chuyện, hoàn toàn không biết nói gì.
Đột nhiên, cậu bị Văn Nhiên ôm vào lòng, lại bị Văn Nhiên vỗ nhẹ lưng, rồi sau đó, cậu nghe thấy Văn Nhiên hỏi: "Con trai hai người mất khi nào?"
Mẹ Chung đỏ mắt trả lời: "Sắp năm tháng rồi."
Văn Nhiên lại thỉnh cầu: "Xin hỏi có thể cho bọn cháu mượn giấy khai tử của Chung Gia Ngọc được không ạ?"
Mẹ Chung không từ chối, cầm giấy khai tử tới, trên giấy khai tử đích xác viết Chung Gia Ngọc đã qua đời.
Mạnh Miên Đông nhìn giấy khai tử, rồi nhìn ba Chung, mẹ Chung, thoáng chốc đầu đau như búa bổ.
Cậu ngã vào lòng Văn Nhiên, mặt cắt không còn giọt máu.
"Xin lỗi." Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông không muốn ở đây nữa, bèn tạm biệt ba mẹ.
Anh đỡ Mạnh Miên Đông ra khỏi nhà Chung Gia Ngọc, lái xe đến khách sạn gần đó thuê một phòng.
Khi anh đỡ Mạnh Miên Đông vào phòng, nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: "Văn Nhiên, em nhớ ra rồi, Chung Gia Ngọc đã chết, em còn tham dự tang lễ của Chung Gia Ngọc...Em...Là em hại chết cậu ấy..."
Đúng vậy, đoạn ký ức này bị cậu cố tình quên đi, mãi cho đến nhìn thấy giấy khai tử cho Chung Gia Ngọc mới nhớ ra.
Đầy đầu cậu đều là những hình ảnh khi xưa, mỗi một Chung Gia Ngọc đều sống sờ sờ, mà thực tại, Chung Gia Ngọc đã chết.
Đó giờ cậu không thích giao tiếp với ai, Chung Gia Ngọc là người bạn duy nhất cậu có thể trò chuyện, đối mặt với chuyện chỉ có một người được cử đi học nghiên cứu sinh, hai người quyết định cạnh tranh công bằng, cuối cùng người thắng là cậu, còn Chung Gia Ngọc thi rớt nghiên cứu sinh, kế đó, Chung Gia Ngọc đối mặt với liên tiếp đả kích, có khi, Chung Gia Ngọc sẽ tâm sự với cậu, cậu ấy chưa từng trách cậu.
Chênh lệch giữa họ càng lúc càng lớn, liên hệ cũng càng ngày càng ít.
Đến khi cậu tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bọn họ đã rất ít khi liên hệ.
Bọn họ giống như hai đường thẳng giao nhau, càng chạy càng xa.
Một ngày trước khi Chung Gia Ngọc tự sát, cậu nhận được điện thoại của Chung Gia Ngọc, Chung Gia Ngọc trò chuyện với cậu một hồi, không hề nhắc đến tình huống của mình.
Cậu biết Chung Gia Ngọc không thuận buồm xuôi gió, lại không biết lúc ấy Chung Gia Ngọc đã quyết định tự sát.
Từ nhỏ thành tích Chung Gia Ngọc đã nổi bật, lưng đeo hi vọng của cả nhà, cuối cùng bị đè sụp.
Khi cậu nhận được tin Chung Gia Ngọc tự sát, dường như muốn hỏng mất.
Khi cậu đến tham gia tang lễ của Chung Gia Ngọc, cậu bị bạn học ép phải chịu trách nhiệm với cái chết của Chung Gia Ngọc.
Nếu lúc đó cậu nhường danh ngạch cử đi học nghiên cứu sinh cho Chung Gia Ngọc, mọi chuyện sẽ khác.
Sau khi trở về, cậu dần dần cảm thấy Chung Gia Ngọc không chết, Chung Gia Ngọc còn sống, thậm chí dần dần bắt đầy vặn vẹo, cho rằng Chung Gia Ngọc muốn hại chết cậu.
Nói đến cùng, vì áy náy mà cậu trốn tránh sự thật Chung Gia Ngọc đã chết.
Chỉ có Chung Gia Ngọc còn sống, cậu mới thoải mái một chút.
Mà Chung Gia Ngọc đã chết...
Hiện tại nhớ lại mọi chuyện, áy náy lại lần nữa không thể khống chế mà dâng trào.
Là cậu hại chết Chung Gia Ngọc —— Người bạn duy nhất của cậu.
Nước mắt rơi xuống, cậu ôm lấy Văn Nhiên òa khóc.
Văn Nhiên không nói gì, chỉ ôm lấy cậu.
Mãi cho đến khi khóc khàn cả giọng, cậu mới nghe thấy Văn Nhiên nói: "Trước kia anh đến nhà Chung Gia Ngọc, nghe ba mẹ cậu ấy nhắc đến em, em là bạn duy nhất của Chung Gia Ngọc, Chung Gia Ngọc chưa từng nói một câu không tốt nào về em trước mặt hai người, mỗi lần nhắc đến, cậu ấy đều nói em rất lợi hại, cậu ấy rất khâm phục em. Miên Đông, em không hại chết cậu ấy, em cũng không hề sai, cậu ấy đã qua đời, em cũng phải sống cho tốt, sống cho tốt quan trọng hơn tất cả, cho dù là vì cậu ấy đi nữa, em cũng phải sống cho tốt."
Hai mắt Mạnh Miên Đông đã sưng lên, trở tay ôm Văn Nhiên: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, lúc trước là em sai."
Văn Nhiên không có ý trách Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: "Không sao, anh biết em không phải cố ý, trong lòng em cũng bị dày vò, em cho rằng Chung Gia Ngọc hãm hại em, mỗi ngày đều phải nhìn thấy Chung Gia Ngọc, anh chưa từng trải qua, chỉ có thể tưởng tượng, mà anh không thể tưởng tượng nổi, thế nên em không cần tự trách, đối với anh, điều quan trọng nhất là em sống thật tốt."
Mạnh Miên Đông cam đoan: "Em sẽ sống thật tốt."
"Vậy thì tốt, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Văn Nhiên sờ trán Mạnh Miên Đông, hỏi, "Còn đau không?"
Mạnh Miên Đông nhăn mũi: "Có hơi đau."
"Vậy ngủ một lát đi." Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông lên giường nằm, sau đó mình cũng lên giường nằm.
Lời vừa nãy anh cho Mạnh Miên Đông nghe, cũng là nói cho mình nghe.
Phải sống cho tốt.
Anh và Miên Đông của anh đều phải sống cho tốt.
Chỉ có sống sót, mới có tương lai, mới có hy vọng.
Mạnh Miên Đông ngủ khoảng bảy tiếng mới tỉnh dậy, vì gần khuya, họ không lái xe về nhà, mà ở lại khách sạn một đêm.
Hai người chưa ăn tối, bụng đã kêu ầm ĩ, thế là họ gọi room service* mang hai phần bò bít tết tới.
*Room service là hình thức phục vụ ăn uống tại phòng.
Bì bít tết nhanh chóng được mang lên, Văn Nhiên đi mở cửa, anh phát hiện khi Mạnh Miên Đông cứng còng khi nhìn thấy phục vụ.
Cho dù Mạnh Miên Đông đã nhớ lại cái chết của Chung Gia Ngọc, nhưng Mạnh Miên Đông vẫn đem người xa lạ nhận thành Chung Gia Ngọc.
Chứng Fregoli hầu hết đều có các bệnh nền, chẳng hạn như tâm thần phân liệt, trầm cảm và các cơ quan bệnh lý, như chấn thương não, co giật do sốt, động kinh. Muốn điều trị Fregoli trước hết phải xác định được bệnh nền. Mạnh Miên Đông mắc Fregoli là do trầm cảm bởi cảm giác tội lỗi, may mắn là không có cơ quan bệnh lý.
Sau khi phục vụ rời khỏi, Văn Nhiên lập tức đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông nói: "Hắn không phải Chung Gia Ngọc."
"Em biết hắn không phải Chung Gia Ngọc, nhưng trong mắt em hắn chính Chung Gia Ngọc." Mạnh Miên Đông chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, mê man nói, "Văn Nhiên, em nên làm gì bây giờ?"
"Miên Đông." Văn Nhiên gọi một tiếng, nói, "Anh mang em đến bệnh viện nhé?"
"Ừm." Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, kiên định nói, "Em muốn nhanh tốt lên."
Văn Nhiên hôn mi gian của Mạnh Miên Đông nói: "Em nhất định sẽ nhanh chóng tốt lên, đừng lo lắng."
Sau khi trả phòng, Văn Nhiên không lái xe về nhà mà dẫn Mạnh Miên Đông đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý.
Điều trị tâm lý phải lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi cho đến khi mùa hè oi bức sắp biến mất, Mạnh Miên Đông mới khỏi hẳn.
Hết chương 149
Tác giả có lời muốn nói: Một chương nữa sẽ kết thúc thế giới này~