Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 126: Chứng sợ bị đỏ mặt (9)




Edit: Phong Nguyệt

Biên tập đã gửi trang web chính thức, id và mật khẩu của tài khoản WeChat chính thức, thể lệ cuộc thi và phần thưởng cho Mạnh Miên Đông trên QQ.

Hạng nhất sẽ có cơ hội đăng nhiều kỳ trên, đây là khao khát của Mạnh Miên Đông, cũng là điều cậu không thể với tới.

Cậu đăng thông tin lên mạng rồi ngồi ngẩn người trước máy tính một lát, sau đó mới tiếp tục xem truyện tranh.

Cốt truyện rất hấp dẫn, chỉ là cậu không thể tập trung nổi.

Dù cậu không có bạn bè, không có người để tâm sự ở ban biên tập, nhưng cậu đã quen với công việc ở đây.

Cậu không bán laptop second hand và tablet của mình, nhưng cũng không tiếp tục vẽ truyện tranh nữa.

Truyện tranh chỉ là công cụ để cậu trốn tránh hiện thực mà thôi, hiện tại cậu đã thích ứng với công việc, hẳn nên ngừng nghĩ đến chuyện vẽ truyện tranh nhỉ?

Cậu không tài nào thuyết phục bản thân mình, tâm trạng càng trở nên tồi tệ.

Mãi đến giờ cơm trưa cũng không tốt lên.

Văn Nhiên phát hiện cảm xúc Mạnh Miên Đông không ổn, ăn xong, Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông vào phòng làm việc, khóa cửa lại, sau đó hôn lên tóc Mạnh Miên Đông, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Mạnh Miên Đông ngồi xuống đùi Văn Nhiên, tháo khẩu trang, nhìn chằm chằm Văn Nhiên, há miệng, cuối cùng không nói gì.

Cậu lừa Văn Nhiên, cậu rất sợ Văn Nhiên tức giận.

Đối mặt với Mạnh Miên Đông muốn nói lại thôi, Văn Nhiên ôn nhu hỏi: "Không thể nói cho anh biết sao?"

Mạnh Miên Đông cắn môi, chủ động hôn Văn Nhiên.

Văn Nhiên hôn trả Mạnh Miên Đông, sau kết thúc nụ hôn, anh không hỏi nữa mà ôm Mạnh Miên Đông lên giường ở phòng nghỉ thông với phòng làm việc.

Mạnh Miên Đông chống tay lên giường, mặt đỏ hơn, hồi hộp hỏi: "Anh muốn lên giường với em?"

Văn Nhiên lắc đầu nói: "Không phải hôm qua em xem phim kinh dị ngủ không được ư? Ngủ trưa ở đây đi, trước khi tới giờ làm, anh sẽ gọi em dậy."

Mạnh Miên Đông vô thức thở phào, vừa thấy Văn Nhiên xoay người ra ngoài, cậu lại không nhịn được nói: "Anh ngủ chung với em được không?"

Giường này chỉ có 1m2, tuy có thể chứa đủ hai người đàn ông thành niên, nhưng vẫn quá chật chội.

Văn Nhiên không nỡ từ chối Mạnh Miên Đông, thế là leo lên giường.

Mạnh Miên Đông mệt lả người, ngáp một cái, theo bản năng chui vào lòng Văn Nhiên.

Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông, nhìn gương mặt không đề phòng của Mạnh Miên Đông, bất đắt dĩ nghĩ: Miên Đông, rốt cuộc em muốn lên giường với anh hay không muốn lên giường với anh vậy?

Mạnh Miên Đông nhanh chóng ngủ mất, Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông, bỗng nhiên thấy hơi mệt, đặt báo thức rồi cũng đi ngủ.

Sau khi Mạnh Miên Đông nằm trong lòng Văn Nhiên ngủ một giấc, tâm tình khoan khoái hơn, có điều khi trở lại ban biên tập, nhìn một đống truyện tranh, tâm tình lại chùng xuống.

Tan tầm, cậu và Văn Nhiên cùng ăn tối, tiếp đó, Văn Nhiên đưa cậu về nhà.

Về đến nhà, cậu lấy tablet vẽ truyện tranh, do gần một tháng không vẽ nên không quen tay, cực kỳ khó coi.

Cậu vẽ từ tám giờ rưỡi tối đến một giờ rưỡi sáng, chẳng những không càng ngày càng lên tay mà còn càng ngày càng không ổn.

Cậu nằm phịch xuống giường, cảm thấy tấm cuối còn xấu hơn hồi tiểu học nữa.

Dựa vào nét vẽ xấu xí như vậy, cậu có thể giành được hạng nhất?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Cậu không thấy vẻ mặt của mình bây giờ, nhưng cậu biết vẻ mặt bây giờ của mình là châm chọc, đối tượng châm chọc là bản thân cậu.

Đồng thời cậu cảm thấy bản thân chần chờ không dám nói sự thật cho Văn Nhiên biết thật nực cười biết bao.

Vốn không cần thiết, cậu và Văn Nhiên đang rất ổn, tại sao lại vì một giấc mơ không thể thực hiện mà vạch trần lời nói dối của mình?

Cậu chôn mặt vào gối, ép mình đi ngủ, rồi lại một đêm mất ngủ.

Cậu ngồi xe buýt đi làm, check thẻ xong, đi về phía phòng làm việc của Văn Nhiên.

Văn Nhiên đang ngồi trước máy vi tính xử lý một số chuyện, nghe tiếng bước chân, nhấc mắt nhìn.

Đập vào mắt anh là Mạnh Miên Đông sắc mặt tái nhợt, dẫu đeo khẩu trang cũng không che giấu được.

Anh đứng dậy, đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông: "Em vẫn không thể nói cho anh biết chuyện gì xảy ra sao?"

Mạnh Miên Đông không trả lời, chỉ nói: "Văn Nhiên, chào buổi sáng."

"Miên Đông, chào buổi sáng." Văn Nhiên cho Mạnh Miên Đông một nụ hôn chào buổi sáng, lại thở dài nói, "Em không muốn nói thì thôi, anh không ép em, nhưng nếu em không ngủ được nữa, anh sẽ theo em về nhà, trông chừng em ngủ."

Mạnh Miên Đông không có phản ứng gì, chỉ để lại một câu: "Em đi làm" rồi đi ra.

Ban đêm về nhà, Mạnh Miên Đông lại vẽ truyện tranh, rồi mất ngủ lần nữa.

Lúc đánh răng rửa mặt, cậu thấy mặt mình trong gương, hoàn toàn là một bộ nửa sống nửa chết.

Cậu không muốn Văn Nhiên lo lắng, lại sợ bị Văn Nhiên hỏi nguyên nhân nên không đến phòng làm việc của Văn Nhiên chào buổi sáng nữa.

Hơn 9h sáng, Văn Nhiên đi tới bàn làm việc của cậu nói: "Miên Đông, chào buổi sáng."

Cậu hệt như đà điểu, không dám nhìn Văn Nhiên, chỉ thấp giọng đáp: "Văn Nhiên, chào buổi sáng."

Văn Nhiên nhìn gáy Mạnh Miên Đông, không đứng lại lâu, bàn công chuyện cùng biên tập một lát rồi rời đi.

Tan việc, anh không để Mạnh Miên Đông xuống xe về nhà như hai hôm trước, mà nói: "Hôm nay anh muốn về với em."

Tablet của Mạnh Miên Đông còn để ở bàn ăn, cậu lên tiếng từ chối: "Không được!"

Ở thế giới này, Văn Nhiên chưa từng nghe Mạnh Miên Đông dùng giọng điệu cứng rắn như vậy từ chối anh, hơi giật mình, song vẫn kiên trì nói: "Hôm nay anh phải về nhà với em, canh chừng em ngủ, cứ tiếp tục như vậy nữa, em sẽ chết sớm đó, em có biết không?"

"Em..." Văn Nhiên lo lắng cho mình, mình lại lừa dối Văn Nhiên, mình thật là quá đáng.

Mặc kệ mình có muốn quay lại con đường làm tác giả truyện tranh không, có một điều chắc chắn rằng mình phải thẳng thắn với Văn Nhiên.

Mạnh Miên Đông hít một hơi thật sâu, nói: "Được."

Văn Nhiên đậu xe xong, cùng Mạnh Miên Đông lên lầu.

Bởi nhà trọ quá nhỏ, vừa mở cửa ra, Văn Nhiên lập tức thấy tablet trên bàn ăn.

Mạnh Miên Đông cảm nhận được ánh mắt Văn Nhiên, thân thể căng cứng.

Cậu đóng cửa lại, đi tới chỗ tablet: "Anh biết đây là gì không?"

Thấy Văn Nhiên gật đầu, cậu nhắm hai mắt nói: "Văn Nhiên, em có hai chuyện muốn thẳng thắn với anh..."

Cậu sợ can đảm của mình biến mất, không đợi Văn Nhiên phản ứng, nhanh chóng nói: "Chuyện thứ nhất, thật ra em mắc một chứng bệnh gọi là sợ bị đỏ mặt, nó khiến em dễ đỏ mặt trước người lạ, vì nó mà không ít lần em bị cười nhạo, thế nên em không thích nơi đông người, không thích bất kỳ phương tiện giao thông công cộng nào, em muốn kéo dài khoảng cách với tất cả mọi người, em hy vọng không ai để ý đến em, coi như em không tồn tại là được; Chuyện thứ hai, đó là em đã lừa anh, thật ra từ nhỏ em đã rất thích truyện tranh, vì tác giả truyện tranh không cần tiếp xúc người xa lạ mà có thể nuôi sống bản thân, vì thế ước mơ của em là trở thành một tác giả truyện tranh. Hôm đó anh hỏi em có thích truyện tranh không, bình thường có hay xem truyện tranh không, em nói với anh rằng em không thích và bình thường cũng không xem là vì em đã từ bỏ giấc mơ trở thành tác giả truyện tranh rồi, nhưng bây giờ... Văn Nhiên..."

Cậu nghẹn ngào nói: "Văn Nhiên, em lại muốn vẽ truyện tranh rồi, nhưng em vẽ không ra gì, thậm chí em thấy mình vẽ không bằng hồi tiểu học. Em rất hâm mộ Hứa Thấu, cậu ấy bị từ chối nhưng vẫn mang bản thảo đến cho biên tập xem, Hứa Thấu luôn tươi cười, không hề nản chí. Em cũng rất hâm một những người có thể tham gia cuộc thi sáng truyện tranh, họ không giống em, họ nhất định sẽ thực hiện được mơ ước. Nếu em không mắc chứng sợ bị đỏ mặt thì hay quá, em có thể tìm một công việc bình thường để nuôi sống bản thân thì em sẽ không nảy sinh ý niệm trở thành tác giả truyện tranh. Sao ngay cả chuyện đơn giản nhất em cũng không làm được, tới tận bây giờ, em cũng chưa từng đối mặt với bất kì người nào trong ban biên tập... Văn Nhiên..."

Cậu càng nói càng hỗn loạn, cuối cùng bật khóc.

Cậu lau nước mắt, bỗng nhận ra mình quá chìm đắm trong cảm xúc của bản thân, vẫn chưa nhận được sự tha thứ của Văn Nhiên.

Xuyên qua màng hơi nước, cậu sợ hãi nhìn phía Văn Nhiên, cậu muốn nhìn rõ sắc mặt của Văn Nhiên, lại làm thế nào cũng lau không hết.

Ngay sau đó, cậu bị Văn Nhiên ôm vào lòng, Văn Nhiên hôn mặt cậu, đau lòng nói: "Đừng khóc."

Hai tay cậu ôm chặt eo Văn Nhiên: "Anh không trách em lừa anh à?"

Văn Nhiên nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Mạnh Miên Đông nói: "Anh không trách em lừa anh, vậy nên đừng khóc."

Rất nhiều năm rồi Mạnh Miên Đông chưa từng khóc, vừa bật khóc thì khóc không dừng được, khóc đến toàn thân run rẩy.

Lúc đầu là đè nén, gần như không nghe thấy, sau đó lớn đến nỗi hàng xóm muốn kháng nghị.

Mạnh Miên Đông vừa ấm ức vừa xấu hổ, bị Văn Nhiên hôn một cái, dần dần ngừng khóc.

Văn Nhiên sợ ngày mai hai mắt Mạnh Miên Đông sẽ sưng vù, dùng khăn lông thấm nước lạnh, vắt khô rồi thoa lên hai mắt Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông gối đầu lên đùi Văn Nhiên, còn Văn Nhiên ngồi ở trên giường.

Mạnh Miên Đông đã bình tĩnh lại, cậu chợt cảm thấy mình quá gian xảo, cậu khóc để tranh thủ thương hại của Văn Nhiên, để Văn Nhiên không nỡ trách cậu lừa anh.

Cậu muốn xin lỗi Văn Nhiên, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: "Miên Đông, giấc mộng của em là trở thành một tác giả truyện tranh, nhưng không phải xuất phát từ ý muốn trốn tránh mọi người, mà là xuất phát từ trái tim của em, nếu không vừa rồi em cũng sẽ không khóc tê tâm liệt phế như vậy, hai ngày nay em không ngủ ngon giấc cũng vì nó đúng không?"

Là như vậy sao?

Cậu nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận là Văn Nhiên nói đúng.

Cậu đẩy khăn lông ướt ra, nhìn lại Văn Nhiên nói: "Văn Nhiên, xin lỗi, em lừa anh, anh có thể mắng em, đừng vì em khóc mà mềm lòng."

Văn Nhiên thâm tình nói: "Ban nãy anh nói không trách em, không phải vì em khóc nên anh mềm lòng, anh vừa nhìn thấy em, trái tim của anh đã mềm nhũn."

Mạnh Miên Đông đưa tay chạm lồng ngực Văn Nhiên, đầu ngón tay lập tức bị ướt -- Là nước mắt của cậu.

Cậu lấy can đảm cởi nút áo sơmi đã sũng nước vì nước mắt mình, áp mặt lên làn da trần trụi.

Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông, nói: "Miên Đông, có anh giúp em, chứng bệnh sợ bị đỏ mặt của em nhất định sẽ chữa khỏi, bắt đầu từ ngày mai, em có thể thử nhìn người khác không?"

Nếu không cần thiết, Mạnh Miên Đông sẽ không bao giờ nhìn người khác, nghe Văn Nhiên đề nghị như vậy, cậu vẫn gật đầu nói: "Ừm, em sẽ thử xem."

Văn Nhiên lại hỏi: "Miên Đông, em muốn tham gia cuộc thi sáng tác truyện tranh không?"

Mạnh Miên Đông đang lắng nghe nhịp tim của Văn Nhiên, nghe thấy câu hỏi của Văn Nhiên, thân thể lập tức căng cứng.

Văn Nhiên phát hiện thân thể Mạnh Miên Đông căng cứng, nói sang chuyện khác: "Hôm nay anh ở lại được không?"

Hết chương 126