Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 12: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (11)




Edit: Phong Nguyệt

Một ngày sau, Văn Nhiên đã thu được hết thảy tư liệu về Mạnh Minh Xuân.

Hai ngày sau nữa, anh cũng thu được hết thảy tư liệu về Tân Đông Hải.

Mạnh Minh Xuân và Tân Đông Hải là hai cái đinh trong mắt anh, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, vì thế anh định trả thù cả hai cùng lúc.

Mạnh Minh Xuân so với Tân Đông Hải dễ đối phó hơn, nhưng vẫn phí chút công phu.

Vì vậy, anh quyết định xuống tay với em họ Mạnh Miên Đông trước — Đoàn Tư Tinh.

Đoàn Tư Tinh vẫn đang học lớp 12, nhỏ học ở một trường cấp ba bình thường, sang năm sẽ thi tốt nghiệp cấp ba, thành tích của nhỏ nằm trong top 10 của lớp, có điều cái gọi là top 10 đều do lừa gạt mà có được.

Trời sinh nhỏ có một gương mặt nhu mỹ, cộng thêm am hiểu cách nũng nịu với con trai — Ngoại trừ Mạnh Miên Đông, vô luận là bạn học cùng lớp, thầy chủ nhiệm hay đàn em cấp dưới đều mê đắm nhỏ.

Các kỳ thi ở trường cấp ba rất nghiêm khắc, vì phòng ngừa gian lận, chỗ ngồi thi tháng dựa trên thành tích của các học sinh trong lớp, mà thi giữa kỳ, thi cuối kỳ chẳng những phải xếp theo thành tích mà còn phải thi chung với lớp trên lớp dưới, nhà trường còn lắp máy phá sóng trong phòng thi, nếu thí sinh có hành vi ăn gian sẽ bị đuổi ra.

Mọi việc của nhỏ đều thuận lợi, thi tháng thì các nam sinh cùng lớp sẽ chỉ nhỏ, còn thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, các nam sinh khác lớp sẽ truyền giấy cho nhỏ.

Hành vi gian lận đương nhiên không thể nào qua mắt được giám thị, nhưng bởi nhỏ và thầy chủ nhiệm có quan hệ thể xác, dù thầy giáo có quan hệ tốt với nhỏ hay cô giáo không quen biết nhỏ, đều nhắm một mắt mở một mắt.

— Cô giáo sợ bị đánh giá nên không dám đắc tội thầy chủ nhiệm.

Các nữ sinh trong phòng thi được nhỏ vừa đấm vừa xoa, không dám tố cáo.

Xoa là thu mua lòng người, cùng nhau chép đáp án; đấm là sai khiến nam sinh chèn ép những nữ sinh chống đối nhỏ.

Từ hồi cấp hai nhỏ đã như thế, chưa từng có sai lầm, đến cấp ba nhỏ đã đem những chiêu này sử dụng đến lô hỏa thuần thanh*.

*Lô hỏa thuần thanh: Điêu luyện, thuần thục

Nhỏ cùng những người con trai khác chỉ mập mờ chứ không tiếp xúc thân mật, sở dĩ nhỏ và thầy chủ nhiệm phát sinh quan hệ tình dục là vì kì thi tuyển sinh đại học, thầy chủ nhiệm là tổ trưởng tổ ra đề của tỉnh, thông qua ông ta, nhỏ có thể nhận được đề thi và đáp án chính xác.

Thật ra, nếu nhỏ nguyện ý, dù kiểm tra tháng, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, thầy chủ nhiệm cũng có thể cho nhỏ đáp án, nhưng nhỏ càng hưởng thụ cảm giác được nam sinh toàn trường tranh nhau truyền đáp án cho nhỏ, vậy nên không làm như vậy.

Thứ sáu, tiết học cuối là tiếng anh, vừa vào tiết đã kiểm tra đột xuất, nhỏ vừa ăn một cái bánh dứa nóng hôi hổi mà một nam sinh trốn học mua cho, vừa chán ngán xoay bút máy.

Mười phút sau, thầy tiếng anh đặt đáp án trên bàn của nhỏ, nhỏ dùng đầu ngón tay cọ cọ lòng bàn tay hắn, lại hướng về phía hắn lộ ra nụ cười mê hoặc.

Nhỏ thấy gò má thầy tiếng anh từ từ đỏ lên, rảo bước nhanh, cúi đầu, nhỏ cẩn thận chép đáp án.

Đối với nhỏ mà nói, thầy tiếng anh vừa tốt nghiệp này còn hơi non.

Gương mặt không tệ lắm, hay là làm tình với hắn một lần trước khi tốt nghiệp nhỉ? Không chừng hắn còn là xử nam, chắc chắn sướng hơn thầy chủ nhiệm trung niên đầu trọc và đầy mỡ kia.

Nghĩ đến đó, nhỏ hơi lộ ra nụ cười, rồi nghĩ đến túi xách Hermes mà nhỏ muốn mua.

Túi xách hàng hiệu nhà nhỏ không thiếu, nhưng chưa đủ.

Tuần trước, nhỏ vừa mua một đồng hồ Omega nạm kim cương nữ, khi đó nhỏ đã vơ vét từ nam sinh và thầy giáo độc thân toàn trường—Đối với những thầy giáo có gia đình, nhỏ không đòi tiền, để tránh bị vợ đối phương phát hiện, gây nên phiền toái không cần thiết.

Túi xách Hermes này còn thiếu 1 vạn tệ nữa là mua được rồi, nên vòi ai mua đây?

Nhỏ bỗng nhiên nghĩ tới Mạnh Miên Đông, anh họ của nhỏ, người mà bất cứ ai cũng có thể bắt nạt.

Thật ra bộ dáng của anh họ dễ nhìn hơn thầy dạy tiếng anh nhiều, nếu thông minh được như nhỏ thì tiền đồ vô hạn.

Nhỏ ngáp một cái, từ tốn chép bài.

Mười phút sau, nhỏ chép đáp án xong,  luận văn cũng không thèm sửa một chữ.

Nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn chiếc đồng hồ treo trên bảng đen, mười phút nữa hết giờ.

Tuần này thứ bảy, chủ nhật không cần học bù, sau khi tan lớp, nhỏ có thể về nhà.

Nhỏ lười chờ đến tan học, nộp bài thi xong, lập tức ngồi xe thầy giáo đang lấy lòng nhỏ đến Mạnh gia.

Dĩ nhiên là nhỏ đi tìm Mạnh Miên Đông, nào ngờ Mạnh Miên Đông thế mà không ở nhà, nhỏ đụng phải Mạnh Ngưng Hạ đi học về.

Mạnh Ngưng Hạ và Đoàn Tư Tinh học chung một khối, không cùng trường, nghe Đoàn Tư Tinh hỏi Mạnh Miên Đông, khinh miệt nói: “Anh trai tốt của chị đi bán mông rồi, bình thường nhìn thành thành thật thật, không ngờ là làm giá, vừa nhìn thấy Văn tiên sinh đã lập tức dính tới, không biết anh ta rót thuốc mê gì cho Văn tiên sinh, vừa cúng tuần của mẹ đã thuận lợi bước vào nhà Văn tiên sinh ở rồi, chỉ về một chuyến chôn cất cho mẹ chị rồi không về nữa…”

Cô ta xùy cười một tiếng: “Nếu như anh trai tốt của chị có thể mang thai, không chừng ngay cả con trai của Văn tiên sinh cũng có khả năng mang thai luôn.”

“Một tuần trôi qua rồi nha.” Đoàn Tư Tinh miên man nghĩ nếu Mạnh Miên Đông thật sự dựa vào Văn Nhiên, vậy nhỏ có thể bòn rút chút đỉnh.

Nhỏ vẫn còn đang mơ tưởng các xa xỉ phẩm của mình, lại nghe thấy Mạnh Ngưng Hạ tinh ý hỏi: “Em tìm anh trai tốt của chị làm gì? Chẳng lẽ lại muốn mua túi xách hàng hiệu?”

“Ừm.” Đoàn Tư Tinh gật đầu, mặt không đổi sắc.

Mạnh Ngưng Hạ ôm Đoàn Tư Tinh một cái, thấp giọng nói: “Có người nói Văn tiên sinh có rất nhiều bất động sản, chị không biết Mạnh Miên Đông đang ở chỗ nào nữa, em gọi cho anh ta đi!”

“Cảm ơn.” Đoàn Tư Tinh lấy di động ra, bấm số điện thoại của Mạnh Miên Đông.

Đầu kia, Mạnh Miên Đông đang cố gắng làm vệ sinh, nghe chuông điện thoại vang lên, chợt run lẩy bẩy.

Dưới tình huống bình thường, không ai gọi điện thoại cho cậu, ngoại trừ mẹ, nhưng mà cậu đã từ trần rồi.

Nhớ tới mẹ, viền mắt cậu thoáng ướt át, cậu bỗng nhiên nghĩ tới Văn Nhiên.

Có phải Văn Nhiên gọi không?

Ý niệm này xẹt qua đầu cậu, sự đau lòng của cậu vô cớ vơi bớt, bản thân cậu lại không hề nhận ra.

Cậu vội vàng dùng hai tay đẩy xe lăn đi vào phòng, cầm di động lên nhìn, không ngờ là điện thoại của Đoàn Tư Tinh.

Đoàn Tư Tinh rất ít liên lạc với cậu, lần nào cũng vòi tiền, chỉ cần Đoàn Tư Tinh lớn tiếng ra lệnh cho cậu, lần nào cậu cũng ngu ngốc không thể phản kháng.

Cậu ghét cái chứng bệnh này…

Cậu ghét bản thân mình thế này, nhưng không sao đổi được.

Cậu cắn cắn môi, lần đầu tiên run rẩy ngắt điện thoại của Đoàn Tư Tinh.

Vài giây sau, cậu còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, điện thoại của Đoàn Tư Tinh lại vang lên.

Mỗi một tiếng tiếng chuông, mỗi cái rung đều chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của cậu, như củ khoai lang bỏng tay, cậu quăng di động lên giường.

Chốc lát sau, chuông điện thoại ngừng lại, theo tới là Wechat.

Wechat đương nhiên là Đoàn Tư Tinh phát, hiển thị trên màn hình di động, kiểu ra lệnh như thường ngày: Mạnh Miên Đông! Nghe điện thoại! Lập tức!

Sau đó, chuông điện thoại lại vang lên, cậu hoàn toàn không muốn nghe điện thoại, thân thể không bị khống chế mà nhấn nút nghe – Tựa như phản xạ có điều kiện.

Âm thanh nổi giận đùng đùng của Đoàn Tư Tinh xuyên qua sóng điện thoại truyền vào tai cậu: “Tôi gia hạn cho anh trong vòng 10 phút chuyển một vạn tệ vào Wechat cho tôi.”

“Anh…” Đoàn Tư Tinh nghe Mạnh Miên Đông muốn nói chuyện, cười: “Anh họ, anh chuyển tiền cho tôi, tôi sẽ không so đo chuyện vừa rồi anh không nhận điện thoại của tôi.”

Cậu hít và một hơi, cố gắng cự tuyệt nói: “Anh không có tiền.”

Đoàn Tư Tinh mở loa ngoài, nghe vậy, Mạnh Ngưng Hạ bên cạnh cười nói: “Không phải 1 vạn tệ sao? Xin Văn tiên sinh là được, nếu một lần không đủ thì thêm vài lần là được chứ gì.”

Một lần? Mấy lần?

Mạnh Miên Đông một lúc lâu mới phản ứng được ý Mạnh Ngưng Hạ là chỉ việc hầu giường Văn Nhiên.

Cậu cứng người, Đoàn Tư Tinh trong điện thoại cảm thấy bị trễ nãi, uy hiếp, ra lệnh cậu: “Mạnh Miên Đông, tôi không có bao nhiêu kiên nhẫn đâu, anh lãng phí năm phút của tôi rồi, thêm năm phút nữa, anh phải chuyển 1 vạn tệ cho tôi! Nếu không…tôi nói cho mẹ tôi biết anh ăn hiếp tôi.”

Cậu vô thức muốn đáp ứng, song vào lúc này, có người đoạt lấy di động của cậu, liếc nhìn người hiển thị trên đó, lập tức tắt điện thoại.

Cậu quay đầu nhìn về người nọ, thì thào: “Văn tiên sinh, anh về rồi.”

Cậu không ý thức trong giọng nói của mình có chút ấm ức, khiến Văn Nhiên muốn ôm cậu vào lòng.

Rốt cục Văn Nhiên không hề làm gì, duy trì khoảng cách ba bước, nói với Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, tôi đã trở về.”