Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 118: Chứng sợ bị đỏ mặt (1)




Edit: Phong Nguyệt

Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, tiếng xe ô tô...

Cánh cửa sau bếp được mở ra, đủ loại mọi âm thanh trên đời ồ ạt chui vào lỗ tai Mạnh Miên Đông.

Cậu cuộn người bịt kín lỗ tai, nhưng làm thế nào cũng không thể chặn chúng lại.

Cậu hít sâu một hơi, buông hai tay ra, định khép cửa lại, nào ngờ lại thấy chủ quán đi về phía cậu.

Chủ quán là một cô gái trẻ ước chừng 20 tuổi, cô đi tới bên cạnh Mạnh Miên Đông, ngượng ngùng nói: "Hứa Thấu xin nghỉ ốm rồi, Miên Đông, em có thể làm thay Hứa Thấu không?"

Mạnh Miên Đông cúi thấp đầu, không dám nhìn chủ quán, nghe chủ quán nói vậy, run rẩy nói: "Xin lỗi, tôi không thể."

Chủ quán nhờ vả: "Chỉ có một phục vụ thực sự không đủ, Miên Đông, xin em đó."

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Miên Đông là nghỉ việc, nghỉ việc ngay lập tức, công việc ở quán cafe này chỉ là làm thêm, công việc chính của cậu là tác giả truyện tranh-- Không, cậu còn chưa được gọi là tác giả truyện tranh, chỉ có thể gọi là người vẽ tranh.

Bởi vì liên tục thất bại trong việc gửi bản thảo, cậu phải đi làm thêm để duy trì sinh hoạt.

Cậu mắc chứng sợ bị đỏ mặt, cái gọi là chứng sợ bị đỏ mặt là khi đối mặt với người xa lạ hay khác phái sẽ đỏ mặt, kèm theo căng thẳng, lo lắng, xấu hổ, yếu đuối, tự ti đến mức tiêu cực, mà bệnh trạng của cậu ngày càng nghiêm trọng, ngoại trừ người cực quen, nếu không cậu thấy ai cũng đỏ mặt, những cảm xúc tiêu cực sẽ quấn lấy cậu không buông. Ví dụ như rõ ràng cậu vẫn còn ở sau bếp chuẩn bị công việc để lát nữa mở quán, nhưng vì lời nói của chủ quán, cậu đã liên tưởng đến tình cảnh xấu hổ của mình trước mặt khách hàng.

Cậu muốn trở thành tác giả truyện tranh là vì tác giả truyện tranh có thể giảm thiểu tiếp xúc với mọi người, cậu chỉ cần đối mặt với biên tập thôi.

Công việc làm thêm rất khó tìm, rất ít công việc không yêu cầu tiếp xúc nhiều người.

Khi cậu đến quán cafe phỏng vấn có yêu cầu rằng mình sẽ không tiếp khách, thế nên cậu chiếm được vị trí ở sau bếp, cậu chỉ cần đối mặt với đầu bếp và thợ làm bánh trong quán cafe.

Tiền tiết kiệm trong ngân hàng không đủ để cậu tìm việc làm thêm khác, cậu không thể nghỉ việc bây giờ được, cũng không thể ép mình đồng ý, chỉ đành giằng co với chủ quán.

Chủ quán lại tiếp tục nhờ vả: "Miên Đông, xin em đó, chỉ một ngày hôm nay thôi."

Một ngày...

Cho dù là một ngày, cậu cũng không làm được.

Như bây giờ, ngay cả nhìn chủ quán cậu cũng không dám.

Chủ quán thở dài nói: "Xin lỗi, chị ép buộc em rồi."

Chủ quán nói xong rồi đi ra, sau bếp chỉ còn lại một mình cậu, đầu bếp và thợ làm bánh chưa tới.

Cậu ngẩn ngơ một hồi rồi tiếp tục làm việc của mình.

Qua khoảng chừng mười phút, đầu bếp đến, qua thêm năm phút, thợ làm bánh cũng đến.

Cậu và hai người này đã làm chung gần hai tháng, gần như ban ngày đều đối mặt với họ, nhưng cậu chưa từng nhìn thẳng mặt họ.

Bọn họ cũng đã quen, sau khi đi bước vào, lên tiếng chào hỏi cậu rồi làm việc của mình.

Nửa tiếng sau, chủ quán lần thứ hai vào nhà bếp, cô đi thẳng tới trước mặt Mạnh Miên Đông, nói: "Miên Đông, sinh viên làm thêm vừa gọi điện thoại bảo không làm nữa, chị thực sự không còn cách khác, chỉ hôm nay thôi, chị cho em gấp đôi tiền lương, em giúp chị tiếp khách được không?"

Tiếp khách là công việc phải đối mặt với nhiều người nhất, cậu làm không được, nhưng chủ quán rất tốt, về lý, cậu biết mình phải giúp cô.

Lúc tìm việc làm thêm, cậu đã gặp rất nhiều rắc rối, bởi vì mỗi lần phỏng vấn, cậu không dám nhìn mặt người phỏng vấn, chỉ có mỗi chủ quán không cảm thấy cậu quái lạ mà chấp nhận cậu.

Chủ quán đối xử với cậu như em trai, không cho phép những nhân viên khác chỉ chỉ trỏ trỏ cậu.

"Tôi..." Cậu thử liếc nhìn chủ quán, trông chủ quán vừa lo lắng vừa thành khẩn.

Không nghe thấy cậu đồng ý, chủ quán lại nói: "Chị cho em gấp ba tiền lương."

Bất kể là vì tiền lương hay vì chủ quán, cậu đều không thể từ chối.

Cậu khó khăn gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."

Chủ quán như trút được gánh nặng mà mỉm cười, lại dặn dò: "Em có thể không cần nhìn mặt khách, em chỉ cần tiếp khách là được."

Cậu không nói gì, cởi bỏ tạp dề trên người, treo một bên.

Còn chưa ra ngoài cậu đã cảm thấy khó thở, hai chân căng cứng.

Chủ quán phát hiện cậu khác thường, lập tức nói: "Thôi, Miên Đông, em ở sau bếp đi, để chị nghĩ cách khác."

"Không sao, tôi đã đồng ý với chị rồi." Mạnh Miên Đông nặng nề nhắm hai mắt lại, sau đó một lần nữa mở mắt ra, ra khỏi nhà bếp tới đại sảnh.

Quán cà phê không lớn, chỉ có hai người phục vụ, một người là Hứa Thấu xin nghỉ ốm, người còn lại là sinh viên làm thêm đã nghỉ việc - Sinh viên làm thêm thường tới vào buổi chiều, lúc bận quá không tới được thì chủ quán sẽ đích thân tiếp khách.

Bây giờ là tám giờ sáng, chưa có ai tới.

Quán cà phê của họ cũng có phục vụ bữa sáng, nhưng rất ế, chắc là đắt hơn những quán ăn sáng khác.

May quá, không có khách...

Cậu vừa nghĩ như vậy vừa cảm thấy có lỗi với chủ quán, quán cafe này là do chủ quán mở, do nguyên nhân khu vực nên tiền thuê rất cao, nghe nói sắp đến mức tiền vào chẳng bằng tiền ra.

Cậu đi tới cửa, cúi đầu đứng đợi.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... Mười phút trôi qua, không có ai xuất hiện.

Cậu thở phào một hơi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân không có lướt qua, mà dừng ở trước cửa quán.

Ngay sau đó, cửa quán bị đẩy ra, cậu nhìn thấy một đôi giày Locke.

-- Mở cửa phải là công việc của cậu mới đúng.

Đến khi khách hàng ngồi vào vị trí, cậu mới bất tri bất giác nói: "Chào mừng quý khách."

Cậu nhanh chóng đến trước mặt khách, hai tay dâng menu cho khách hàng.

Khách hàng nhận menu, từ từ xem.

Tuy cậu không dám nhìn mặt khách hàng, song cậu có thể nhìn thấy các đốt ngón tay của khách hàng, đẹp vô cùng.

Rõ ràng là tay đàn ông, sao cậu lại cảm thấy đẹp?

Cậu đang nghi hoặc, lại nghe thấy khách hàng nói: "Vui lòng cho tôi một phần bánh mì trứng thịt muối, một ly nước cam nóng."

Cậu thu hồi menu và vào bếp gọi món.

Cậu không phát hiện sau khi khách hàng liếc nhìn bóng lưng của cậu, hơi hơi mỉm cười.

Khách hàng này chính là Văn Nhiên, Văn Nhiên đến thế giới này một phút trước.

Mạnh Miên Đông ở thế giới này mắc chứng sợ bị đỏ mặt, sợ giao tiếp với người xa lạ, thật sự khiến anh không biết làm sao mới tốt.

Anh đành phải đến nhìn Mạnh Miên Đông trước rồi tính sau.

Bởi chỉ có mình anh là khách, bánh mì trứng thịt muối và một ly nước cam nóng nhanh chóng được bưng lên.

Văn Nhiên vừa ăn vừa nhìn Mạnh Miên Đông gần như chạy trối chết sau khi đặt nước cam xuống.

Lại nói, anh lâu rồi chưa nhìn thấy dáng vẻ con người của Mạnh Miên Đông.

Anh sợ dọa Mạnh Miên Đông, không dám quan sát Mạnh Miên Đông kỹ quá, lặng lẽ ăn thức ăn trên bàn.

Ở thế giới này, anh là một biên tập của một nhà xuất bản, dẫu vậy, anh cũng không thể tùy tiện mời Mạnh Miên Đông.

Hệ thống 001 đã truyền tất cả tin tức của Mạnh Miên Đông ở thế giới này vào đầu anh, thế nên anh biết hôm nay là lần đầu tiên Mạnh Miên Đông làm phục vụ.

Đối với người mắc chứng sợ bị đỏ mặt như Mạnh Miên Đông, phục vụ quả thật là một công việc khó nhằn.

Anh muốn trông chừng Mạnh Miên Đông, mới ăn vài miếng bánh mì đã gọi điện cho phó biên tập: "Hôm nay tôi muốn nghỉ phép, nếu có việc gấp thì gọi tôi."

Sau khi cúp điện thoại, anh tiếp tục ăn bánh mì trứng thịt muối của mình.

Anh chưa ăn xong, lại có một vị khách tới.

Rốt cuộc lần này Mạnh Miên Đông cũng có phản ứng, cậu chủ động mở cửa cho khách hàng, nhiệt tình nói: "Chào mừng quý khách."

Vị khách thứ hai là một cái cô gái trẻ tuổi, sau khi được Mạnh Miên Đông dẫn vào chỗ ngồi, lấy ra một điếu thuốc.

Quán cafe cấm hút thuốc, Mạnh Miên Đông vội ngăn cản trước khi cô ta châm lửa: "Xin lỗi, quán cấm hút thuốc ạ."

Cô gái trẻ tuổi nói: "Chỉ hút một điếc thôi mà, có gì quá đáng đâu?"

Nói xong, cô liền dùng bật lửa có hoa văn tinh xảo châm điếu.

Cô hít một hơi, lại hỏi: "Phục vụ, menu đâu?"

Mạnh Miên Đông lo lắng phải làm thế nào để ngăn cản cô gái hút thuốc, quên mất chuyện menu.

Nghe cô gái hỏi, cậu mới cuống quít dâng menu lên, thỉnh cầu: "Quý khách có thể dập thuốc lá được không?"

Cô gái trẻ tuổi cười nói: "Anh xin tôi dập thuốc lá, sao mặt lại đỏ thế kia?"

Mạnh Miên Đông theo bản năng xoa mặt, nóng phỏng tay, đúng là đỏ mặt thật.

Cậu chưa nhìn mặt cô gái đã đỏ mặt.

Quả nhiên, cậu là kẻ vô dụng mắc chứng sợ bị đỏ mặt.

Thấy cậu không nói gì, cô gái trẻ tuổi cười trêu: "Mặt anh đỏ lên đáng yêu lắm, không phải thích tôi chứ? Nhưng tôi không thích anh được đâu, phục vụ chẳng có bao nhiêu tiền."

Mạnh Miên Đông mắc chứng sợ bị đỏ mặt nên chưa từng yêu đương, bị nói như vậy, có chút khó chịu, song phải lặp lại: "Xin quý khách hãy dập thuốc lá."

Cô gái trẻ thong dong nói: "Chờ tôi hút xong điếu này tôi sẽ dập ngay."

Mạnh Miên Đông biết mình không thể ngồi nhìn cô gái tiếp tục hút thuốc, nhưng cậu không biết phải làm sao.

Cậu gấp đến độ đổ mồ hôi, lại vẫn không dám nhìn cô gái, đập vào mắt cậu chỉ có khói trắng lượn lờ giữa những kẽ ngón tay của cô gái.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

-- Có khách tới?

Cậu nhìn ra phía cửa, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn.

Người đàn ông sở hữu gương mặt này phong độ tao nhã, hệt như một quý ông bước ra từ thời Trung cổ. Trên người khoác một bộ tây trang xám, tây trang thẳng thớm, lộ rõ vóc người, dưới chân cũng mang một đôi giày Locke.

Vậy ra người đàn ông trước mắt là vị khách đầu tiên?

Lúc này, cậu không lấy tay sờ cũng biết mặt mình lại đỏ hơn.

Cậu không biết vì sao người đàn ông lại đi đến bên cạnh cậu, sau đó chợt hiểu ra: "Quý khách muốn tính tiền ạ?"

Văn Nhiên nhìn mặt Mạnh Miên Đông đỏ như máu, tràn đầy đau lòng, lắc đầu nói: "Bây giờ tôi chưa tính tiền."

Sau đó, anh trực tiếp rút điếu thuốc trên tay cô gái kia ra, cười nói: "Quán cafe cấm hút thuốc, mong cô không làm khó phục vụ."

Cô gái trẻ tuổi ngẩn người nhìn Văn Nhiên, một lát sau mới ngượng ngùng cười nói: "Em không cố ý."

Lúc đối diện với phục vụ không có tiền đồ, cô dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhưng lúc đối diện với người đàn ông vừa nhìn liền biết chính là người thành đạt, cô lại muốn giữ hình tượng của mình.

Văn Nhiên đi tới thùng rác ở ngoài quán, dập tắt điếu thuốc trong tay, vào WC rửa tay, sau đó mới trở về chỗ ngồi của mình.

Mạnh Miên Đông đứng tại chỗ len lén nhìn Văn Nhiên, chợt cảm thấy mình quá vô dụng, phục vụ mà phải nhờ khách đến giải vây.

Cơ mà cậu vốn là kẻ vô dụng sẵn, ngay cả giao tiếp bình thường cậu cũng không làm được.

Nếu con người không phải là động vật có tập tính xã hội mà là động vật có tập tính đơn lẻ thì tốt biết mấy.

Hết chương 118