Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 115: Chứng nghiện ngủ (7)




Edit: Phong Nguyệt

Gấu nâu xem TV hơn một tiếng lại mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn gắng gượng không quay lại giường gỗ nhỏ của nó.

Nó cứ ngáp không ngừng, hệt như bị hút sạch sức lực, uể oải nằm uỵch xuống ghế sofa.

Văn Nhiên xoa lông nó nói: "Miên Đông, nếu ngươi không chịu nổi thì đi ngủ đi."

"Không muốn." Gấu nâu mong mỏi nói, "Vì để ngươi thực hiện nguyện vọng của ta, ta sẽ không đi ngủ."

Nó bỗng dưng ngồi dậy, chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh, dùng khăn tắm lau khô lông, rồi quay trở lại bên người Văn Nhiên.

Văn Nhiên xoa cái đầu ướt át của nó, đau lòng nói: "Ngươi chạy đi tắm nước lạnh?"

Gấu nâu không quan tâm nói: "Ta đã đồng ý với ngươi sẽ khôi phục giấc ngủ bình thường, là một con gấu nâu giữ lời hứa, đương nhiên phải nói được làm được, tắm nước lạnh có là thá gì!"

Xuân hàn se lạnh, Văn Nhiên sợ gấu nâu bị cảm, cầm máy sấy tới sấy khô lông cho nó.

Gấu nâu được hơi nóng trong máy sấy bao lấy, cả người vô cùng khoan khoái, tiếp đó nó lại ngáp một cái.

Chờ đến khi Văn Nhiên sấy khô lông cho gấu nâu, gấu nâu mới ngã uỵch xuống ghế sofa, nhân tiện đè tay trái của Văn Nhiên.

Văn Nhiên khó khăn rút tay trái ra, sau đó lấy cái chăn in hình gấu nâu trên giường đắp cho gấu nâu.

Thật ra hôm nay, gấu nâu đã có tiến bộ rất lớn, chưa tám giờ gấu nâu đã tỉnh dậy, tự mình hái cheery, giúp anh làm mứt cheery, cứu anh thoát khỏi nanh vuốt của rắn độc, cùng anh đi tản bộ trong rừng, cứu bạn cũ là hươu sao, còn xem TV nữa.

Chứng nghiện ngủ tích lũy dần theo ngày tháng, không thể khỏi là khỏi ngay.

Lúc mặt trời sắp lặn, gấu nâu tỉnh lại, nó vừa tỉnh lại, lập tức nhảy xuống ghế sofa, chạy vào phòng bếp, nói với Văn Nhiên: "Xin lỗi, ta không phải là gấu nâu nói được làm được, ta là gấu nâu béo nhờ nuốt lời*."

*Béo nhờ nuốt lời: Không giữ lời hứa, vì lợi ích mà phản bội bạn bè, cũng có thể hiểu theo nghĩa đen là do ẻm nuốt lời nên ẻm béo:)))))

Văn Nhiên đang rán cá, anh rắc một ít hành lá lên thân cá, tắt lửa, rồi quay lại nói: "Không sao, từ từ đến."

Đối mặt ôn nhu của Văn Nhiên, quyết tâm hết nghiện ngủ của gấu nâu càng thêm kiên định.

Nó nhìn Văn Nhiên nói: "Ngày mai ta sẽ dựa theo thời khóa biểu làm."

Thực tế chứng minh, nó lại béo nhờ nuốt lời rồi.

Ngày mai, ngày mốt... Một tháng trôi qua, gấu nâu vẫn là gấu nâu mắc chứng nghiện ngủ, có điều từ tỉnh táo ít hơn một tiếng một ngày biến thành hơn năm tiếng một ngày, đây là việc rất đáng tuyên dương.

Xuân hàn qua, trong rừng rậm sức sống bừng bừng – Chỉ cần gấu nâu không lui tới.

Văn Nhiên dắt móng vuốt gấu nâu đi tản bộ trong rừng.

Hôm nay, ăn trưa xong, gấu nâu đang muốn ngủ trưa, đột nhiên nghe thấy mùi cây cối khét.

Cháy?

Nó thoáng chốc thanh tỉnh, ngồi dậy, ngửi một cái thật sâu, quả nhiên có mùi khét chui vào xoang mũi.

Nó chạy ra khỏi cửa, không nghe thấy Văn Nhiên ở phía sau gọi nó.

Khứu giác của con người không nhạy bằng gấu nâu, vì thế Văn Nhiên không phát hiện dị thường gì.

Anh thấy gấu nâu ra ngoài, cũng đi theo, vừa nhấc mắt thì thấy khói đen bốc lên từ phía xa xa, hiển nhiên có chỗ nào đó cháy rồi, mà gấu nâu không thấy tăm hơi nhất định là đi dập lửa.

Văn Nhiên sợ gấu nâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức chạy tới phía làn khói đen, chạy được mấy bước, anh quay về nhà gấu nâu cầm chậu rửa mặt.

Chạy vào sâu rừng rậm, anh mới nhìn thấy nguồn lửa và gấu nâu đang múc nước vào lá chuối dập lửa.

Nguồn lửa cách hồ nước không đến 100m, nhưng gấu nâu dùng lá chuối múc nước nên không chứa được bao nhiêu, không dập được bao nhiêu lửa.

Hơn nữa chỉ có mình gấu nâu dập lửa, không có động vật nào khác, thật sự không thể khống chế thế lửa.

Nếu để lửa lan rộng sẽ nguy mất.

Văn Nhiên nghĩ như vậy, chạy đến trước mặt gấu nâu, đem chậu rửa mặt trong tay cho gấu nâu.

Gấu nâu nhìn thấy Văn Nhiên, hơi ngẩn ra, sau đó nhận lấy chậu rửa mặt, chạy đến bên hồ nước.

Khói đen làm Văn Nhiên liên tiếp ho khan, nhưng anh không rời đi, mà ở lại cùng gấu nâu dập lửa.

Một chậu lại một chậu tạt xuống, lửa không lan ra nhưng cũng không yếu bớt.

Khoảng nửa giờ sau, thế lửa dần dần yếu lại, một lát sau, rốt cục bị dập tắt, song một vùng đã cháy rụi.

May mà lửa không lan rộng, nếu không... Dựa vào anh và gấu nâu chắc chắn không được.

Văn Nhiên đi tới trước mặt gấu nâu, lúc này mới phát hiện một mảng lông trên người gấu nâu bị cháy, ngay cả trên mặt, tai cũng thế, may mà không bị bỏng.

Gấu nâu cảm nhận được ánh mắt của Văn Nhiên, đáng thương bụm mặt: "Bây giờ có phải ta đã thành gấu nâu xấu nhất thế giới không?"

Văn Nhiên ôn nhu đáp: "Ngươi chẳng những là gấu nâu đáng yêu nhất thế giới mà còn là gấu nâu dám làm việc nghĩa."

Nhà gấu nâu ở một đầu khác, dù lửa có lan cũng không lan đến nhà gấu nâu, nếu gấu nâu không muốn quản, có lẽ nó vẫn đang nằm trên giường ngủ khò khò.

Nhưng một gấu nâu mắc chứng nghiện ngủ, đang nằm ngủ trên giường nhỏ, không thể mở mắt nổi, sau khi nghe thấy mùi khét, lập tức bật dậy đi dập lửa.

Khứu giác những động vật khác cũng bén nhạy, không thể không phát hiện ở đây có cháy, lại chỉ có mỗi gấu nâu đến dập lửa, nếu không phải vì sợ hãi sự tồn tại của gấu nâu thì chính là không muốn ra sức.

Văn Nhiên không muốn gấu nâu đau lòng, không hỏi lúc gấu nâu đến có những động vật khác không, chỉ ôm lấy gấu nâu.

Gấu nâu dòm Văn Nhiên từ trong kẻ hở móng vuốt: "Ta thật sự không phải là gấu nâu xấu nhất thế giới?"

Văn Nhiên chắc nịch: "Ở trong mắt ta, ngươi là gấu nâu đáng yêu nhất thế giới."

"Lông của ta bị cháy..." Gấu nâu rất chú trọng hình tượng, vừa nãy bận dập lửa, tình huống khẩn cấp, nó cảm thấy bị đốt cũng chả sau, lửa tắt rồi nó mới thấy đau lòng, nó bụm mặt vì nó cảm thấy mặt nó bây giờ quá xấu xí.

Văn Nhiên an ủi: "Dẫu ngươi bị đốt trụi hết lông thì ngươi vẫn là gấu nâu đáng yêu nhất thế giới."

Văn Nhiên càng thoải mái càng làm gấu nâu đau lòng, nức nở nói: "Ta bị không trụi hết lông."

"Đúng đúng đúng, ngươi không bị trụi hết lông." Văn Nhiên vỗ lưng gấu nâu nói, "Xin lỗi, Miên Đông, ta nói sai."

Gấu nâu chần chờ thả móng vuốt xuống, nhìn Văn Nhiên hỏi: "Dẫu ta bị đốt trụi hết lông thì ta vẫn là gấu nâu đáng yêu nhất thế giới ư?"

Văn Nhiên đáp: "Tất nhiên, Miên Đông của ta đáng yêu nhất."

Một người một gấu đang nói chuyện, một con sóc thình lình xuất hiện, lên tiếng cảm ơn họ: "Cảm ơn các ngươi đã dập lửa."

Phần đuôi con sóc cũng bị đốt cháy, thân thể khẽ run, nó sợ gấu nâu, theo bản năng lui về sau mấy bước mới dám nói tiếp: "Ta chuẩn bị cùng đám bạn nướng nấm ăn, nào ngờ làm cháy cây."

Tiếp đó năm con sóc khác xuất hiện, bọn chúng không dám đến gần gấu nâu, nói với con sóc kia: "Coi chừng bị gấu nâu ăn thịt."

Gấu nâu tủi thân cắn móng vuốt: "Ta không ăn thịt sóc."

Con sóc kia lúc này mới dám nhìn gấu nâu, nó phát hiện lông gấu nâu bị cháy, trong đầu có chút phức tạp.

Nó và đám bạn đang dập lửa, vừa nhìn thấy gấu nâu tới, liền trốn đi.

Gấu nâu chẳng những không có trách bọn nó còn hết lòng hết dạ dập lửa giùm bọn nó.

Gấu nâu là động vật ăn thịt, có lẽ sẽ ăn thịt nó.

Con sóc trái lo phải nghĩ, đi mấy bước về phía gấu nâu thăm dò.

Văn Nhiên nhìn con sóc nói: "Miên Đông sẽ không ăn thịt sóc, ngươi yên tâm đi."

Con sóc đi tới bên chân gấu nâu, sờ soạng chỗ bị thương trên đùi gấu nâu.

Gấu nâu sợ hù sóc, không dám nhúc nhích, nhấn mạnh: "Ta thực sự không ăn thịt sóc, cũng sẽ không ăn thịt các động vật khác."

Sóc không dám quá tin tưởng gấu nâu, đám bạn lại không ngừng thúc giục, liền nói: "Gấu nâu, tạm biệt."

Gấu nâu nhìn con sóc chạy như bay, đưa tay nắm tay Văn Nhiên nói: "Chúng ta về nhà đi."

Gấu nâu rõ ràng đã làm việc tốt, nhưng bọn sóc vẫn sợ nó, chuyện này thật quá tổn thương gấu nâu, Văn Nhiên không biết phải an ủi như thế nào, đành nói: "Ừm, chúng ta về nhà."

Dọc đường không an tĩnh như trước, không ít động vật từ trong bụi cỏ, sau bụi cây... ló đầu nhìn gấu nâu dáo dát.

Gấu nâu lại vui vẻ, vừa về tới nhà liền nói với Văn Nhiên: "Có phải bọn họ bắt đầu không sợ ta rồi không?"

Những động vật đó hẳn là thấy hoặc nghe chuyện gấu nâu đi dập lửa.

Bọn họ thay đổi cái nhìn với gấu nâu nên mới không lẩn đi thật xa?

Văn Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ bắt đầu không sợ ngươi, chỉ cần ngươi làm thêm nhiều việc tốt, về sau nhất định có thể làm bạn với họ."

Hai mắt gấu nâu sáng quắc, nắm quyền: "Ta sẽ làm thêm nhiều việc tốt."

Gấu nâu bị hun khói, ngay cả màu lông cũng thay đổi, Văn Nhiên nói: "Ngươi đi tắm trước đi!"

Gấu nâu nghe lời đi tắm, sau khi ra khỏi phòng tắm lại ủ rũ cúi đầu.

Gấu nâu đến trước mặt Văn Nhiên, cọ mặt vào má Văn Nhiên: "Văn Nhiên, đầu ta... trọc rồi..."

Văn Nhiên an ủi: "Vì thưởng cho ngươi đã làm việc tốt, hôm nay ngươi muốn ăn cái gì, ta đều làm cho ngươi ăn."

Gấu nâu ngoẹo đầu nói: "Ta muốn ăn món ngọt."

"Được, ta làm món ngọt cho ngươi." Văn Nhiên lau khô cho gấu nâu rồi mới đi tắm.

Tắm rửa xong, anh phát hiện gấu nâu đã rúc trên giường gỗ nhỏ ngủ.

Gấu nâu bị đốt không ít lông, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Văn Nhiên đau lòng xoa mảng lông trên tai gấu nâu, nói: "Lông sẽ nhanh mọc lại thôi."

Gấu nâu không nghe thấy Văn Nhiên nói gì, nhưng hai tai vô thức run lên.

Văn Nhiên cũng ngủ trưa, khoảng bốn giờ mới dậy làm cơm.

Anh dùng nguyên liệu có sẵn làm bánh bông lan chiffon dâu tây, pudding dâu tây, óc chó mật ong, trà bưởi mật ong và bánh trôi, toàn bộ đều có vị ngọt.

Làm xong anh đi đánh thức gấu nâu.

Gấu nâu còn muốn ngủ, vươn móng vuốt ôm lấy Văn Nhiên đang ồn ào.

Văn Nhiên không thể không ở bên tai gấu nâu nói: "Miên Đông, ngươi muốn ăn bánh bông lan chiffon dâu tây không?"

Gấu nâu không trả lời, hai mắt vẫn nhắm chặt.

Văn Nhiên không ngừng cố gắng: "Pudding dâu tây?"

Gấu nâu đã lâu đã lâu chưa ăn pudding dâu tây, vừa nghe thấy pudding dâu tây, lập tức tỉnh táo, nhìn Văn Nhiên bị nó ôm vào lòng, liếm miệng một cái: "Ta thích ăn pudding dâu tây."

Văn Nhiên mỉm cười: "Miên Đông ngoan, rời giường nào, dựa theo thời khóa biểu, mười phút nữa tới năm giờ rưỡi rồi."

-- Năm giờ rưỡi là giờ ăn cơm.

Gấu nâu rất nghiêm túc tuân thủ thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mặc dù phần lớn nó không làm được, nhưng nó vẫn không ngừng cố gắng.

"Ừm, ta rời giường ngay đây." Gâu nâu thả Văn Nhiên xuống đất trước rồi xuống giường.

Sau đó nó ngoan ngoãn đi đánh răng.

Mẹ nói sau khi ngủ dậy phải đánh răng rửa mặt mới có thể ăn, trước khi Văn Nhiên đến, mỗi ngày trừ ăn ngủ, nó vẫn đánh răng rửa mặt trước khi ăn, tuy nó đánh răng rửa mặt tới mười phút mà chỉ ăn khoảng năm phút.

Nó đánh răng rửa mặt xong, đi tới bên cạnh bàn ăn.

Văn Nhiên đã dọn thức ăn lên bàn.

Nó không kịp chờ đợi mà nâng pudding dây tây lên, đang chuẩn bị cắn xuống, bỗng nghĩ đến chuyện phải chia sẻ, liền dùng muỗng nhỏ ăn một nửa pudding dây tây, chừa một nửa cho Văn Nhiên.

Văn Nhiên dọn dẹp sơ phòng bếp rồi mới ngồi vào bàn ăn.

Anh phát hiện pudding dây tây còn dư một nửa, hiểu ra: "Miên Đông, trong tủ lạnh còn pudding dây tây, ngươi ăn hết nửa này luôn đi."

Gấu nâu không động móng vuốt, mà hỏi: "Bây giờ ngươi không ăn?"

Văn Nhiên gật đầu: "Ừm, ta định xem TV mới ăn."

Gấu nâu nhìn chằm chằm Văn Nhiên hồi lâu, sau đó bưng một nửa pudding dây tây đến trước mặt, từng ngụm từng ngụm ăn hết.

Ăn xong pudding dây tâu, nó chuyển sang ăn bánh trôi, bánh trôi nhân hạt vừng, mép nó dính đầy hạt vừng.

Văn Nhiên nhìn gấu nâu càng lúc càng đáng yêu, nhịn không được khen: "Miên Đông của ta quả nhiên là gấu nâu đáng yêu nhất thế giới."

Gấu nâu được ăn bánh trôi hạt vừng, lại được Văn Nhiên khen ngợi, hớn hở nói: "Ta vẫn luôn là gấu nâu đáng yêu nhất thế giới."

Ăn xong, gấu nâu đáng yêu nhất thế giới dọn phòng bếp, bởi vì Văn Nhiên đã dọn một lần, phòng bếp không bẩn mấy, gấu nâu chỉ cần rửa dụng cụ ăn uống là được.

Nó không phải là gấu nâu khéo léo, nó cẩn thận rửa dụng cụ ăn uống, nhưng vẫn làm một cái muỗng rớt xuống đất.

Cái muỗng làm bằng sứ trắng, nháy mắt bể tan tành.

Gấu nâu muốn hủy thi diệt tích, không để Văn Nhiên phát hiện.

Móng vuốt nó chưa kịp đụng tới, Văn Nhiên đã cầm chỗi và đồ hốt rác vào.

Gấu nâu thu hồi móng vuốt, lui sang một bên, nhìn Văn Nhiên quét "xác" muỗng, nhỏ giọng nói: "Ta thừa nhận mình là gấu nâu vụng về, ngươi đừng tức giận."

"Ta không có tức giận." Văn Nhiên gom mảnh vụn vào đồ hốt rác, nói tiếp, "Miên Đông của ta không vụng về chút nào."

Gấu nâu thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lấy Văn Nhiên: "Văn Nhiên của ta là nhân loại tốt nhất thế giới này."

Văn Nhiên hỏi: "Miên Đông, ngươi gặp qua mấy người?"

Gấu nâu suy nghĩ thật lâu mới nói: "Hình như chưa gặp ai."

Văn Nhiên lại hỏi: "Vậy sao ngươi cho rằng ta là nhân loại tốt nhất thế giới?"

Gấu nâu hiển nhiên nói: "Bởi vì ngươi là nhân loại ta nuôi, người là bạn của ta, ngươi còn biết làm đồ ăn ngon."

Trọng điểm rõ ràng là ở câu cuối cùng, Văn Nhiên cười nói: "Chúng ta đi xem TV."

Trên TV chỉ có mấy chương trình, gấu nâu ấn vào kênh đang chiếu phim chinchilla và shiba.

Văn Nhiên vừa ăn pudding dâu tây vừa xem, gần chín giờ tối, anh mới nhắc nhở gấu nâu: "Miên Đông, đến giờ ngủ."

Gấu nâu đã ngáp ngắn ngáp dài từ nãy giờ, bóng chinchilla và shiba trong TV đã chồng chéo lên nhau.

Thật vất vả mới nghe Văn Nhiên nói đến giờ ngủ, gấu nâu lập tức nhào về giường gỗ của nó.

Dù vô cùng buồn ngủ, nó cũng không quên đội mũ.

Mẹ nó vì nó nghiện ngủ mà không cần nó nữa, nhưng mũ mẹ đan cho nó vẫn còn ở đây.

Chờ nó hết nghiện ngủ, nó sẽ đi tìm mẹ, nói với mẹ rằng ngày nào nó cũng đội mũ mẹ dệt đi ngủ.

Nếu nó có hết sớm khỏi thì tốt quá...

Nó suy nghĩ một chút rồi ngủ mất.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày...

Thời tiết ngày càng nóng, lông của nó chưa mọc ra, nó cũng không bớt nghiện ngủ.

Văn Nhiên nhìn gấu nâu ngày càng sa sút tinh thần, mỗi ngày đều làm món ngọt cho gấu nâu.

Ở thời điểm gấu nâu cho rằng lông mình không mọc ra nữa, nó chắc chắn sẽ biến thành gấu nâu trụi lủi, rốt cuộc lông trên đầu nó cũng mọc ra rồi.

Nó hưng phấn nhảy xuống giường nhỏ, vọt tới trước mặt Văn Nhiên, đi lòng lòng vòng để Văn Nhiên ngắm kỹ cái đầu đầy lông của nó, sau đó nhảy cẫng lên: "Văn Nhiên, Văn Nhiên, lông trên đầu ta mọc rồi."

"Ta biết lông của ngươi sẽ mọc lại." Văn Nhiên khích lệ, "Kế tiếp chính là chứng nghiện ngủ của ngươi."

"Chứng nghiện ngủ..." Gấu nâu đã tuyệt vọng với việc chữa khỏi chứng nghiện ngủ rồi, bởi vì nó rất thích ngủ.

Văn Nhiên chọt má nó nói: "Chúng ta đi tản bộ đi."

Gấu nâu theo Văn Nhiên tản bộ, những động vật khác tuy không phản ứng nó nhưng không còn lẩn trốn như trước.

Lúc đi tới chỗ cây tùng, gấu nâu nghe thấy một âm thanh: "Gấu nâu, ngươi thích ăn quả tùng không?"

Nó ngẩng đầu nhìn, hóa ra là con sóc lần trước.

Con sóc đứng trên cành cây, cầm một đống quả tùng, không nghe thấy câu trả lời, lại hỏi lần nữa.

Gấu nâu thích đồ ngọt hơn quả tùng, nhưng vì đây là lần đầu tiên có động vật muốn cho nó thức ăn, nó khó tránh đỏ mắt: "Ta thích ăn quả tùng nhất."

Con sóc leo xuống cây tùng, tới trước mặt gấu nâu, nói: "Những quả tùng này cho ngươi."

Gấu nâu ngồi xổm xuống, tiếp nhận quả từ trong con sóc, kích động nói: "Cảm ơn ngươi đã cho ta quả tùng."

Sóc lắc lắc đầu nói: "Không cần khách sáo."

Một đống quả tùng truyền từ tay con sóc sang tay gấu nâu không còn bao nhiêu.

Tạm biệt con cóc xong, gấu nâu sợ quả tùng rơi nên đi vô cùng cẩn thận.

Văn Nhiên ở bên cạnh nhìn, vô cùng vui vẻ.

Chẳng qua ngoại trừ con sóc, không có ai chịu để ý đến gấu nâu.

Gấu nâu vừa đến nhà, liền thả quả tùng lên bàn, ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm quả tùng.

Văn Nhiên cười cười, cũng nhìn chằm chằm quả tùng.

Đến hè, chứng nghiện ngủ của gấu nâu khá hơn một chút, không còn đang ăn cơm mà buồn ngủ nữa, cơ mà cũng ngủ 12 tiếng một ngày.

Dưới sự cố gắng của Văn Nhiên, gấu nâu lại béo lên một vòng, lông xù xù, thịt múp míp.

Lúc mùa hè sắp kết thúc, chứng nghiện ngủ của gấu nâu rốt cuộc cũng khỏi.

Như lời hứa với Văn Nhiên, gấu nâu nghiêm ngặt sinh hoạt dựa theo thời khóa biểu mà Văn Nhiên đưa ra.

Qua thêm mười ngày, ăn cơm tối xong, Văn Nhiên nói: "Miên Đông, chứng nghiện ngủ của ngươi khỏi rồi, ta đã đáp ứng sẽ thực hiện một nguyện vọng của ngươi, nguyện vọng của ngươi là gì?"

Gấu nâu quét mắt nhìn giường gỗ của nó, dưới giường gỗ giấu truyện cổ tích, vương tử trong mỗi câu chuyện đều ở cùng công chúa, còn nó chỉ là một con gấu nâu.

Nó có chút do dự, hỏi: "Văn Nhiên, ngươi thích công chúa không?"

Văn Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Gấu nâu không trả lời, chỉ hỏi: "Ngươi nói cho ta biết ngươi có thích công chúa không?"

Văn Nhiên phủ nhận: "Ta không thích công chúa."

Gấu nâu ngưng mắt nhìn Văn Nhiên, không nói gì, qua mấy phút, nó xác định Văn Nhiên không nói dối, mới nói: "Nguyện vọng của ta là ngươi mãi mãi ở cạnh ta, làm món ngon cho ta, không được đi tìm công chúa."

Văn Nhiên bật cười: "Sao ngươi lại cho rằng ta thích công chúa, ta sẽ đi tìm công chúa?"

Gấu nâu không nghĩ ngợi nói: "Ngươi đẹp mắt như vậy, nhất định là vương tử, trong truyện cổ tích, vương tử sẽ ở bên cạnh công chúa, đoạn cuối của mỗi câu chuyện đều là công chúa và vương tử sống hạnh phúc bên nhau đến già."

Hèn gì gấu nâu giấu truyện cổ tích đi, sợ truyện cổ tích sẽ nhắc nhở mình đi tìm công chúa?

Văn Nhiên nghiêm túc nhìn gấu nâu: "Miên Đông, ngươi là công chúa của ta."

Gấu nâu kỳ quái nói: "Ta là gấu nâu, sao là công chúa được?"

Văn Nhiên đáp: "Nếu ta là vương tử thì ngươi chính là công chúa, nếu ngươi không phải là công chúa thì ta không phải là vương tử."

Gấu nâu nghe Văn Nhiên nói, cả người lâng lâng, ngay cả lông của nó cũng muốn nhảy múa, nếu không phải biết Văn Nhiên không chịu nổi thể trọng của nó, nó đã sớm nhào vào lòng Văn Nhiên rồi.

Văn Nhiên nhìn gấu nâu tràn trề phấn chấn, lại hỏi: "Miên Đông, ta dẫn ngươi đi tìm mẹ nhé?"

Gấu nâu ngừng lại, một lát sau mới hỏi: "Ngươi biết mẹ ta ở đâu không?"

Văn Nhiên bịa: "Trước khi ta tới rừng rậm, ta có gặp mẹ ngươi trong vườn bách thú."

Gấu nâu dụi mắt nói: "Lúc mẹ ta còn ở đây, mỗi ngày ta đều ngủ, mẹ ta bảo ta ngủ ít một chút, ta không ngoan ngoãn nghe lời, sau này mẹ ta đi mất, ta tưởng mẹ ta không cần ta vì ta nghiện ngủ, mẹ..."

Hết chương 115

Còn 2c nữa mới hết thế giới này nha, mình nhớ lộn:)))))