Edit: Phong Nguyệt
Nghe vẹt nói như vậy, gấu nâu lập tức phản bác: “Ta không có ăn thịt các ngươi.”
Nhưng không có động vật nào tin nó, chúng đều lẩn tránh rất xa.
Nó buồn bã nghiêng đầu, nhìn Văn Nhiên nói: “Ngươi xem, tất cả đều không thích ta, họ sợ ta ăn thịt họ.”
Văn Nhiên nắm móng vuốt gấu nâu, an ủi: “Ta thích ngươi, ta không sợ ngươi ăn thịt ta.”
Gấu nâu trở tay nắm tay Văn Nhiên, ngáp một cái nói: “Văn Nhiên, chúng ta về nhà đi, ta mệt rồi.”
Văn Nhiên không đáp, mà hỏi: “Gần đây có cây cherry, chúng ta hái cherry nhé?“
“Cherry...” Gấu nâu khó khăn chọn lựa giữa ăn cherry và ngủ, tranh đấu một hồi, đáp, “Được rồi, chúng ta đi hái cherry.”
Cây cherry cách họ không xa, đi chừng mười phút là tới.
Trước khi ra ngoài Văn Nhiên đã định đi hái cherry, vậy nên anh theo cầm giỏ trúc của gấu mẹ trong phòng bếp.
Gấu nâu sợ móng vuốt của mình sẽ làm hỏng cherry, cẩn thận hái từng quả từng quả, không dám đụng vào quả cherry, chỉ cầm phần cuống.
Một lúc lâu sau, nó chỉ hái được mười trái cherry, hơn phân nửa cherry trong giỏ là do Văn Nhiên hái.
Nhân loại nó nuôi thật đúng là một nhân loại khéo léo, còn nó chỉ là một con gấu nâu vô dụng, nó không có tư cách nuôi nhân loại.
Văn Nhiên phát hiện gấu nâu vui vẻ vì hái cherry chợt buồn thiu, liền xoa xoa lỗ tai gấu nâu, đưa giỏ cho gấu nâu, để nó xách.
Gấu nâu chưa thành niên, nhưng to hơn Văn Nhiên một vòng rưỡi, khi xách giỏ lại trông rất mong manh, đương nhiên cherry trong giỏ còn mong manh hơn.
Nó sợ mình làm rơi giỏ, dứt khoát dùng hai tay ôm.
Văn Nhiên cười nói: “Không sao, cherry còn rất nhiều, dù ngươi làm rớt hết cũng không sao, chúng ta đi hái lại là được.”
Gấu nâu liếc nhìn Văn Nhiên một cái, thấp thỏm: “Thật sự không sao?”
“Thật sự không sao, ngươi không cần cẩn thận như vậy.” Văn Nhiên vuốt lưng gấu nâu, “Thả lỏng.”
Gấu nâu gật đầu, thử thả lỏng một chút, nhưng vừa mới thả lỏng thì nó đã vấp cục đá té ngã, nó dùng thân thể che chở cherry, ngược lại làm dập nhiều cherry hơn.
Nó giật mình, hoảng sợ nhìn Văn Nhiên, vội nhắm mắt lại, dùng móng vuốt cầm những trái cherry còn nguyên vào giỏ.
Nó phát hiện Văn Nhiên cũng ngồi xuống nhặt cherry, nhưng không có mấy trái để Văn Nhiên nhặt, bởi vì đa số đều bị nó làm dập rồi.
Văn Nhiên nhặt xong, đứng dậy, đi tới trước mặt nó, nó cho rằng Văn Nhiên sắp mắng nó, thế mà Văn Nhiên chỉ ôn nhu xoa đầu nó, quan tâm hỏi: “Té đau không?”
Nó do dự rất lâu mới lấy dũng khí nhìn Văn Nhiên: “Ngươi không tức giận sao?”
Văn Nhiên vặn hỏi: “Tại sao ta phải tức giận?”
Gấu nâu co ro đáp: “Bởi vì ta làm rơi cherry, muốn bảo vệ cherry cuối cùng lại hậu đậu làm dập cherry.”
“Không sao, không phải ta vừa nói với ngươi sao? Chúng ta có thể hái lại lần nữa.” Văn Nhiên nhẹ nhàng mơn trớn lông gấu nâu, lại hỏi, “Có đau ở đâu không?”
Lông gấu nâu rất dày, nó không có cảm giác đau đớn, lắc đầu nói: “Không đau.”
Văn Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, chúng ta quay lại hái cherry đi.”
Bọn họ vòng về chỗ cây cherry, hái cherry một lần nữa, lúc này Văn Nhiên đưa giỏ cho gấu nâu, gấu nâu không chịu nhận.
Văn Nhiên không ép gấu nâu, một tay xách giỏ, một tay nắm tay gấu nâu.
Không biết từ đâu nhảy ra con thỏ rừng, thỏ rừng nhảy đến chân Văn Nhiên, hảo tâm nhắc nhở: “Nhân loại, ngươi phải cẩn thận, gấu nâu ăn thịt người đó.”
Thỏ rừng nói xong, liền muốn chạy trốn gấu nâu, ai dè bị Văn Nhiên túm gáy, nhấc lên.
Thỏ rừng đột nhiên nhớ đến, mẹ từng nói với nó rằng nhân loại cũng ăn thịt thỏ, rất đáng sợ.
Nó sợ đến nỗi bộ lông trắng như tuyết không ngừng run lập cập, bốn chân giãy giụa, con mắt đỏ như muốn khóc.
Văn Nhiên thả giỏ xuống đất, sau đó một tay nâng thỏ rừng, một tay xoa đầu nó nói: “Ta không ăn thịt thỏ, Miên Đông cũng không ăn thịt thỏ, yên tâm đi.”
Anh lại thả thỏ rừng xuống, nói: “Ta muốn nói việc này với ngươi nên mới bắt ngươi, xin lỗi.”
Thỏ rừng chưa hoàn hồn, chạy hai bước, quay đầu nói: “Gấu nâu này tên là Miên Đông sao?”
Văn Nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, gấu nâu tên là Miên Đông, là ta đặt.”
Thỏ rừng chạy thêm mấy bước, hỏi: “Là vì hắn thích ngủ đông, xuân hạ thu đều ngủ nên ngươi đặt hắn tên là Miên Đông?”
Văn Nhiên lắc đầu “Không phải, là bởi vì ta thích cái tên Miên Đông nên mới đặt cho gấu nâu là Miên Đông.”
Thỏ rừng thở dài: “Nếu hắn cứ ngủ đông mãi không ra ngoài thì tốt quá, bọn ta không phải lo sợ hắn ăn thịt.”
Gấu nâu là một chú gấu thích ngủ đông, nhưng trước kia nó không ngủ đông vào những mùa khác.
Ngày xưa, gấu nâu có một người bạn là hươu sao.
Sau này, hươu mẹ nói với hươu sao rằng gấu nâu sẽ ăn thịt hươu sao, khiến cho hươu sao lẩn tránh gấu nâu để không bị ăn thịt.
Về sau, gấu nâu không còn bạn bè nữa, gấu nâu chỉ có thể chơi với gấu mẹ.
Lại về sau nữa, bởi vì mỗi lần vào rừng sẽ dọa sợ các động vật khác nên nó không thích ra khỏi cửa.
Mỗi ngày nó đều ở nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, dần dần mắc phải chứng nghiện ngủ.
Gấu mẹ nói đây là bản năng sinh tồn của loài vật yếu hơn, giống như họ sợ hổ và sư tử.
Gấu mẹ bảo nó đừng trách họ, nhưng bé gấu nâu vẫn thủy chung không có bạn bè.
Không bao lâu sao, chẳng những nó không có bạn bè mà ngay cả mẹ cũng không có nốt.
Gấu nâu nghe thỏ rừng nói vậy, nhất thời lộ ra biểu tình tủi thân, lay tay áo Văn Nhiên nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Văn Nhiên xoa móng vuốt của nó, rồi nhìn thỏ rừng nói: “Ta hi vọng ngươi trở thành bạn của Miên Đông, Miên Đông thật sự không ăn thịt thỏ, hơn nữa Miên Đông cũng sẽ không ăn những động vật khác.”
Thỏ rừng không nói gì thêm, chạy như một làn khói, đây chính là câu trả lời của nó.
Văn Nhiên nhìn gấu nâu suy sụp, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Anh nhấc giỏ lên, dắt móng vuốt gấu nâu.
Bọn họ đi trong rừng rậm vắng vẻ một hồi, gấu nâu đột nhiên nói: “Trước kia ta có một người bạn, cậu ta nói nếu ta có thể mãi ngủ đông thì tốt quá.”
Văn Nhiên đương nhiên người bạn mà gấu nâu nói chính là hươu sao, anh cũng biết hươu sao từng thật lòng làm bạn với gấu nâu.
Thế là anh nói: “Ngươi đã ngủ quá nhiều rồi, đối với thân thể không tốt, nếu ngươi có thể khôi phục giấc ngủ bình thường, ta sẽ thực hiện một nguyện vọng của ngươi.”
Gấu nâu suy nghĩ một chút: “Được, ta sẽ cố gắng.”
Văn Nhiên lại hỏi: “Ngươi muốn thực hiện nguyện vọng gì?“
“Không nói cho ngươi biết.” Gấu nâu dùng móng vuốt nắm chặt Văn Nhiên hơn “Chúng ta về nhà đi.”
Sau khi về đến nhà, Văn Nhiên đến phòng bếp, gấu nâu lại mệt rã rời, nhưng vì để Văn Nhiên thực hiện nguyện vọng của mình, nó cố gắng không ngủ.
Nó ngồi vào bàn ăn, dùng móng vuốt chống đỡ tầm mắt của mình.
Sau đó bị Văn Nhiên phát hiện, Văn Nhiên đi tới trước mặt nó nói: “Miên Đông, ngươi đi tắm đi, lông của ngươi dính đầy nước cherry kìa.”
Gấu nâu nghe Văn Nhiên gọi nó là Miên Đông, nhịn không được ngáp hỏi: “Miên Đông đúng là cái tên ngươi thích?”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Miên Đông là cái tên ta thích nhất, còn ngươi là sinh vật ta thích nhất.”
Gấu nâu dùng móng vuốt ôm nhân loại của nó vào lòng “Ta cũng thích cái tên Miên Đông này, ngươi cũng là sinh vật ta thích nhất.”
Văn Nhiên vỗ nhẹ lưng gấu nâu, lại nói: “Miên Đông ngoan, đi tắm đi, tắm xong ngủ môt lát, chờ ta làm tart cherry và thạch cherry xong, ta sẽ gọi ngươi rời giường.”
“Văn Nhiên...” Gấu nâu cọ má Văn Nhiên, “Ừm, ta là một gấu nâu ngoan, ta sẽ nghe lời.”
Nó buông Văn Nhiên ra, rồi đi tắm, tắm giữa chừng nó bỗng nghĩ: Rõ ràng Văn Nhiên nhân loại ta nuôi, sao ta phải nghe lời Văn Nhiên? Là Văn Nhiên nghe lời ta mới đúng chứ, dù sao ta cũng là gấu nâu uy vũ hùng tráng nhất khu rừng này mà!
Nó tắm xong liền nằm trên giường gỗ nhỏ, đội mũ ngủ mà gấu mẹ dệt cho nó, sau đó ngủ mất.
Một tiếng sau, Văn Nhiên cuối cùng cũng làm xong tart cherry và thạch cherry, ngoài ra anh còn làm thêm bánh mousse cheery.
Hai tai gấu nâu lộ ra khỏi mũ, anh xoa xoa lỗ tai nó nói: “Miên Đông, rời giường.”
Gấu nâu đang ngủ say, bị Văn Nhiên quấy rầy, theo bản năng ôm Văn Nhiên vào ngực.
Văn Nhiên không tránh thoát, bất đắc dĩ gỡ cái tay bự xự của gấu nâu ra: “Rời giường.”
Gấu nâu hơi đau, mở hai mắt ra, mơ mơ màng màng xen lẫn chút đáng thương nói: “Đau quá.”
“Xin lỗi.” Văn Nhiên vuốt mặt gấu nâu nói, “Chúng ta rời giường đi.”
Gấu nâu ngửi được mùi thơm, hưng phấn nói: “Tart cherry và thạch cherry làm xong chưa?”
Văn Nhiên cười nói: “Xong rồi, còn có bánh mousse cherry nữa, Miên Đông rời giường đi.”
Gấu nâu buông Văn Nhiên ra, để Văn Nhiên xuống giường trước rồi mình xuống giường sau.
Nó không hi vọng mình bất cẩn đè trúng Văn Nhiên.
Nó chạy đến phòng bếp, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, đợi Văn Nhiên bưng đồ ăn lên.
Văn Nhiên bưng hai phần tart cherry, thạch cherry, bánh mousse cheery lên, sau đó vừa ăn vừa suy nghĩ một vấn đề: Chờ Miên Đông hết bệnh, mình có nên giúp Miên Đông giảm cân không?
Miên Đông ở hai thế giới trước đều gầy đến đau lòng, anh hao tâm tổn sức lắm mới có thể nuôi béo Miên Đông.
Nhưng Miên Đông ở thế giới này chạy một cái, da thịt toàn thân đều run lên hết.
Tuy gấu nâu trời sinh lông xù, béo ụ, nhưng lớn lên không có phát phì!
Anh lo lắng nhìn gấu nâu dùng cái nĩa ăn tart cherry, lại cảm thấy ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Gấu nâu phát giác Văn Nhiên nhìn nó, liếm miệng một cái nói: “Trên lông ta dính bơ hả? Cách ăn của ta quá khó coi?”
Quả thật bên mép gấu nâu có dính bơ, cơ mà thoạt nhìn càng đáng yêu, không hề xấu xí chút nào.
Vậy nên anh thật tình khích lệ: “Miên Đông là gấu nâu đáng yêu nhất thế giới.”
Gấu nâu xấu hổ nói: “Ngoại trừ mẹ, chưa ai khen ta như thế.”
Mẹ lại không cần ta nữa...
Gấu nâu bắt đầu đau lòng, nhưng không quên tiếp tục ăn tart cherry.
Ăn xong tart cherry, nó lại tiếp tục ăn thạch cherry.
Văn Nhiên sợ gấu nâu khô miệng, đi ép nước cherry cho gấu nâu uống.
Gấu nâu một ngụm uống hết nước ép cherry, khích lệ: “Chẳng những Văn Nhiên là người đẹp trai nhất trên thế giới, ôn nhu nhất trên thế giới mà còn biết làm rất nhiều món ngon.”
Văn Nhiên không khỏi hoài nghi câu cuối kia của gấu nâu mới là trọng tâm.
Hết chương 111
Cứ đà này chắc ngày mốt là xong thế giới này quá:))))))