Lạc Thần Hi ngớ người, hai mắt lập tức kinh ngạc mà trợn to, "Anh... Có phải anh suy nghĩ quá nhiều rồi không? Tôi chỉ là... ừ, chỉ muốn cám ơn anh mà thôi, không có ý gì cả."
Lông mày của Mục Diệc Thần nhíu lại, "Thật sao? Chẳng lẽ không phải cô nhận ra thân phận thiếu phu nhân của Mục gia có bao nhiêu tốt đẹp, nên chuẩn bị muốn tóm chặt lấy tôi, cố ý tặng cái kia để đánh dấu chủ quyền hay sao hả?"
Lạc Thần Hi kinh ngạc giương mắt, chạm vào con mắt đen láy trầm lạnh của hắn, nhận ra đáy mắt hắn chứa đầy sự chán ghét, đáy lòng không khỏi run rẩy!
Mục Diệc Thần từ trước đến giờ luôn chán ghét cái danh phận thiếu phu nhân này của cô.
Cô tặng quà như vậy, thực sự có chút không được thích hợp cho lắm.
Cô nhanh chóng giải thích: "Không, không không, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ như vậy đâu! Tôi biết hai chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, tôi tuyệt đối không nghĩ quấn lấy anh đâu, anh cứ yên tâm đi! Nếu như anh thấy không thích hợp, tôi sẽ không làm nữa…"
Nghe người phụ nữ nhỏ này vì căng thẳng mà vội vàng lên tiếng, sắc mặt của Mục Diệc Thần càng ngày càng trầm xuống.
Cô muốn phân rõ giới hạn với hắn như vậy hay sao?
Âm thanh của Lạc Thần Hi càng nói càng nhỏ đi, cuối cùng không tự chủ mà ngậm miệng lại.
Cô thành khẩn nhận sai như thế, nhưng Mục Diệc Thần có dáng vẻ không hề tin tưởng cô, cho nên cô cũng không biết bản thân mình nên làm cái gì nữa.
"Vừa rồi còn nói muốn tặng tôi quà, trong chớp mắt đã nói không tặng, cô đang giở trò với tôi hay sao hả?"
Mục Diệc Thần bỗng nhiên lên tiếng.
Lạc Thần Hi kinh ngạc quay đầu, "A? Cái gì chứ? Nhưng mà, không phải anh nói tôi tặng anh cà vạt là chuyện không thích hợp hay sao?"
"Tôi nói lúc nào hả? Rõ ràng chính là cô, ngay cả tặng quà một chút thành ý cũng không hề có, còn đổi ý không muốn tặng nữa chứ." Giọng nói của Mục Diệc Thần dần lạnh lẽo.
Lạc Thần Hi nháy mắt một cái, "Nhưng rõ ràng anh rất khinh bỉ tôi mà, còn nói tôi tặng quà cho anh là để tuyên bố chủ quyền nữa mà."
Mục Diệc Thần tức giận đến mức cắn răng.
Người phụ nữ đáng chết này, thực sự ngu ngốc đến chết luôn mà!
"Ngược lại, cô đừng nghĩ có thể tùy tiện mà lừa gạt tôi, nếu đã đồng ý tặng cà vạt rồi, thì không cho phép cô lại đổi ý." Gương mặt của Mục Diệc Thần lạnh đi, nhìn cô từ trên cao mà nhìn xuống.
Lạc Thần Hi mở miệng, bất đắc dĩ nói: "Được thôi, nhưng anh nói đấy nhé! Đừng có một lát nữa lại đổ oan cho tôi, còn nói tôi quấn lấy anh nữa!"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, bỗng nhiên không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lại.
Mục Diệc Thần cả người đều tỏa ra khí lạnh, thực sự có thể đông lạnh chỗ ngồi ở phía sau.
Lạc Thần Hi rụt cổ một cái, không nhịn được lánh xa chỗ của Mục Diệc Thần.
Người đàn ông này sẽ không phải là dì cả đến rồi đấy chứ?
Mọi thứ cô đều nghe theo hắn rồi, không biết hắn đang giận hờn cái gì nữa!
Mục Diệc Thần nhìn thấy cô trốn tránh, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, chuẩn bị kéo cô trở lại thì chiếc xe thể thao bỗng nhiên dừng lại.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, đã đến nhà rồi ạ."
Mục Diệc Thần cử động, lạnh lùng nhìn liếc qua Lạc Thần Hi, xoay người, bước xuống xe.
Lạc Thần Hi nhanh chóng xuống xe, đi chầm chậm theo sau hắn.
Đi đến cửa biệt thự, còn chưa vào cửa, đã nghe bên trong truyền ra âm thanh của một cô gái cười đến huyên náo.
Mục Diệc Thần hơi nhíu mày, "Có khách sao?"
Quản gia khom người giải thích: "Là Bạch tiểu thư đến ạ."
Lầu một trong phòng khách.
Mục Vi Vi đang ngồi bên cạnh Bạch Tâm Hinh, kề tai nói nhỏ với cô ta.
"Chị Tâm Hinh, cuối cùng chị cũng có thể rảnh rỗi mà đến đây! Chị không biết chứ, cái người phụ nữ Lạc Thần Tâm kia hung hăng biết bao nhiêu đâu! Anh hai cũng không biết bị chị ta bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa, còn đứng về phía của chị ta nữa chứ, thật sự làm em tức chết rồi!"
Trong mắt của Bạch Tâm Hinh loé lên một tia căm ghét, nhưng trên mặt lại bình tĩnh không lay động như trước.
"Cô ấy bây giờ là chị dâu của em, anh hai của em đứng về phía của cô ấy cũng là chuyện bình thường mà."
"Chị Tâm Hinh, sao chị lại nói như vậy chứ!" Mục Vi Vi không dám tin tưởng mà trợn tròn hai mắt, "Cái loại phụ nữ đê tiện kia dựa vào cái gì mà làm chị dâu của em chứ? Chị ta có chỗ nào xứng với anh hai em đâu! Em nói chứ, cũng chỉ có gia thế, thân phận của chị Tâm Hinh như thế này mới xứng với anh hai em mà thôi."
Dường như Bạch Tâm Hinh bị dọa sợ, nhanh chóng kéo Mục Vi Vi.
"Vi Vi, em đừng nói câu này nữa, anh hai của em cũng đã kết hôn rồi!"
"Kết hôn thì thế nào chứ? Chị Tâm Hinh, không phải chị không biết, nếu không phải vì bà nội già cả nên bị hồ đồ thì làm sao người phụ nữ đê tiện kia có thể bước vào Mục gia chứ! Anh hai chỉ xem trọng dung mạo của chị ta, nên mới nhất thời bị mê hoặc, sớm muộn chị ta cũng bị đuổi ra khỏi cửa thôi."