Lạc Thần Hi có chút ngoài ý muốn "Chào buổi sáng..."
Cô còn tưởng rằng, người em trai này của Mục Diệc Thần cũng giống như Mục Vi Vi, cực kỳ chán ghét cô chứ.
"Chị dâu, chị cũng đừng có xa lạ như thế, nhanh ngồi xuống đi nào! Nếu như chị cứ đứng đó, anh trai em sẽ đau lòng lắm đó." Mục Diệc Lăng cười hì hì nói.
Lạc Thần Hi vội hỏi: "Nhị thiếu, cậu cũng khách khí quá rồi."
Mục Diệc Lăng cười một tiếng, "Chị dâu à, đều là người một nhà mà, chị kêu em nhị thiếu làm gì chứ? Không thì anh trai sẽ nói em không có chút quy củ gì đó! Chị gọi tên em là được rồi!"
Lạc Thần Hi có chút không quen, thế nhưng Mục nhị thiếu biểu hiện quá nhiệt tình, cô không tiện từ chối.
"Híc, được rồi, vậy sau này chị sẽ kêu tên thôi. Cám ơn em nhé, nhị…à, Diệc Lăng."
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, bỗng nhiên Lạc Thần Hi cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống vài độ thì phải, khiến cô thấy lành lạnh, da gà da vịt đều nổi hết lên.
Nghi hoặc quay đầu lại, đúng lúc chạm phải con ngươi màu đen uy lực của Mục Diệc Thần.
Biết mình quá đa nghi, Lạc Thần Hi nhanh chóng quay đầu tránh khỏi tầm mắt của hắn.
Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ này sợ hãi giống như một con con thỏ, tâm trạng của Mục Diệc Thần càng lúc càng bực bội, môi mỏng cong lên,"Tôi nhớ tôi đã nhắc nhở cô, cần phải chú ý thân phận bây giờ của mình, gọi tên Diệc Lăng thân mật như vậy, còn ra thể thống gì nữa hả?"
Ngay cả tên của chồng cô mà cô còn chưa gọi bao giờ! Vậy mà dám gọi em chồng như vậy hả.
Câu nói này của hắn là sao vậy?
Nhưng Lạc Thần Hi nghe được hắn nói "Chú ý thân phận", lập tức suy nghĩ đến đến những câu nói ngày hôm qua mà hắn nói trong xe thể thao.
Bất giác vẻ mặt tối sầm lại.
"Ồ, xin lỗi nhé, tôi không chú ý. Nhị thiếu, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm gì nhé, tôi cùng Mục đại thiếu…Không phải như cậu vẫn nghĩ đâu. Tôi vẫn nên gọi cậu là nhị thiếu thì hơn."
Mục Diệc Thần suýt chút nữa bóp vỡ tách cà phê trên tay!
Người phụ nữ nhỏ này trước đây gọi tên hắn, bây giờ lại trực tiếp biến thành gọi là Mục đại thiếu!
Mục Diệc Lăng cũng bắt đầu nghi hoặc, nhìn anh trai của hắn vài lần.
Đang xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Rõ ràng ngày hôm qua hai người còn rất thân mật, hắn còn nghĩ anh trai mình đổi tính. Sao ngày hôm nay lại thay đổi như vậy?
Ngược lại Mục Vi Vi lại rất vui vẻ, cười ra tiếng: "Tôi nói chứ, Lạc Thần Tâm, lần này cô đã hiểu chưa hả? Ở trong mắt của anh trai tôi, cô không có tư cách gọi thẳng tên nhà họ Mục đâu, vì chị cũng chỉ là người dưng nước lã mà thôi. Tốt nhất chị nên hiểu rõ thân phận của chính mình.
"Vi Vi!" Mục Diệc Lăng nhìn thấy em gái của mình tự tìm đường chết, nhanh chóng ngắt lời cô ấy.
Mục Vi Vi không nhìn ra điểm bất thường của anh hai mình, nhưng hắn thì có thể nhận ra, anh hai với chị dâu nhất định không bình thường!
Tối hôm qua, hắn còn nhìn thấy anh hai bước đi ra từ thư phòng, đi vào phòng ngủ chính.
Chỉ không biết, nửa đêm qua đã có chuyện gì xảy ra mà khiến hai con người này trở nên kỳ lạ như thế.
Ngày hôm qua Mục Vi Vi vì cãi lộn với chị dâu, mà bị cấm túc, đến bây giờ lại tự đi tìm đường chết nữa, nếu chọc đến anh trai thì thảm rồi.
Mục Diệc Lăng nhanh chóng liếc nhìn sang anh hai mình.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của hắn chính là vẻ mặt của Mục Diệc Thần vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn nhã nhặn ngồi ăn sáng, giống như không hề nghe thấy câu chuyện giữa bọn họ.
Mục Vi Vi càng thêm hăng máu, trừng mắt nhìn Mục Diệc Lăng, "Anh ba, tại sao anh lại sợ người phụ nữ này như vậy chứ? Chị ta nát như thế nào, không lẽ chúng ta không biết sao? Lúc này Mục gia chúng ta trong giới nhà giàu đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi! Anh còn không cho em nói nữa chứ! Anh nhìn đi, không phải anh hai cũng vừa dạy dỗ chị ta hay sao. Em chỉ nói chị ta có vài câu thì có làm sao đâu kia chứ?"
Mục Diệc Lăng thực sự bị sự ngu ngốc của em gái nhà mình ép đến mức phát khóc!
"Em..."
Hắn còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng đúng lúc này, Mục Diệc Thần bỗng nhiên lập tức đứng lên.