Lạc Thần Hi trợn tròn mắt, thực sự không thể tin được bản thân nghe được cái gì nữa.
Mục Diệc Thần này nhất định là giả!
Lẽ nào hắn cũng có anh trai hoặc em trai giống mình, giả vờ ngụy trang sao?
Vẻ mặt của Mục Diệc Thần như thể không có gì sợ cả, điều này khiến cho Lạc Thần Hi không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ngay lúc này, trong mắt Lạc Thần Hi đã thấy vài bóng dáng quen thuộc.
Là Tả Hiểu Tình!
Hóa ra vừa nãy cô thật sự không nghe lầm!
Tuy rằng Tả Hiểu Tình vẫn còn ở trong cửa của tập đoàn SL, cách xa một khoảng nhưng chỉ cần cô ta đi ra thêm vài bước nữa thì có thể dễ dàng nhìn thấy cô và Mục Diệc Thần.
Lạc Thần Hi cắn môi, "Vừa nãy ở tập đoàn SL, tôi có thiết kế ra một cái trâm cài ngực áo, Thịnh tổng đưa cho tôi cái đó. Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi được trình diễn trong chương trình lớn như vậy, thế nên, Thịnh tổng đưa nó cho tôi làm kỷ niệm mà thôi, cái này là tôi tự làm ra, Thịnh Dục cũng chỉ muốn chỉ dẫn cho người trẻ mà thôi, thật sự không hề có ý gì khác cả…"
Cô giải thích một lèo mọi việc, rồi chôn đầu ở trên vai của Mục Diệc Thần, muốn che mặt mình lại.
Mục Diệc Thần nghe cô nói xong, suy nghĩ lại tình hình lúc đó, lúc hai người nói chuyện đúng là đứng cách nhau rất xa, cũng tin tưởng mấy phần.
Nhưng cơn giận của hắn vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn.
Những người của Thịnh gia đều là loại người không có lợi thì không dậy sớm bao giờ cả.
Hắn không thể tin được, Thịnh Dục lại lòng tốt khi không có chuyện gì lại tự nhiên đi hướng dẫn người mới như vậy.
Nhưng bỗng nhiên Lạc Thần Hi chủ động ôm lấy cổ của hắn, còn chôn mặt ở trong lòng hắn.
Người phụ nữ mềm mại như vậy nằm phục trên người hắn.
Tư thế thuần phục như vậy.
Lúc này hơi thở của cô, toàn bộ thân thể của cô cũng thoang thoảng mùi thơm.
Cả người Mục Diệc Thần căng cứng, đột nhiên cánh tay dùng sức càng ôm chặt Lạc Thần Hi hơn nữa và đi lại gần chiếc xe thể thao.
Cả người của Lạc Thần Hi uốn éo, đẩy bờ vai của hắn ra, "Mục Diệc Thần, anh nói mà không giữ lời! Không phải nói là chỉ cần tôi giải thích, thì anh sẽ thả tôi xuống sao? Anh là tên lừa gạt mà!"
Mục Diệc Thần cong môi, "Tôi cũng không sợ bị người ta nghe thấy, cô có thể gọi lớn tiếng thêm chút nữa."
Lạc Thần Hi bất giác cứng đờ, giống như một quả cầu da bị xì hơi vậy, nắm chặt lấy áo khoác âu phục của Mục Diệc Thần, rồi chặn mặt anh lại.
Đồng thời, còn có ý xấu cọ tới cọ lui ở trên áo sơ mi của Mục Diệc Thần.
Hắn không để ý đến hình tượng của cô thì cô cũng muốn trả thù lại!
Người như Mục Diệc Thần, mỗi ngày đều đẹp đến mức như chàng hoàng tử khí chí lẫm liệt, nếu như mặc một chiếc áo mùi dưa muối nhất định là rất khó chịu đúng không?
Người phụ nữ nhỏ trong lòng này giống như một con mèo con, quậy phá lung tung.
Cơ thể Mục Diệc Thần vốn dĩ có chút cứng đờ nhưng rồi nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
Hắn không nhịn được mà âm thầm cắn răng, người phụ nữ nhỏ này là cố ý đúng không? Lẽ nào biết mình làm sai, nên cố ý câu dẫn hắn, muốn lừa dối để qua mặt hắn sao?
Lẽ nào cô nghĩ, hắn sẽ trúng loại mỹ nhân kế vụng về như vậy sao?
Mục Diệc Thần đè lại người phụ nữ không an phận này, "Ngoan ngoãn một chút cho ta, không được cử động nữa!"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh chứ?"
Lạc Thần Hi thấy hắn tức giận như vậy, trái lại còn bật cười.
Nên như vậy!
Xem người đàn ông này còn hung hãn như thế nào được nữa?
"Không được cử động nữa, nếu không..."
"Nếu không thì thế nào hả?" Lạc Thần Hi nâng cằm nhỏ lên.
Đôi mắt đen kịt của Mục Diệc Thần, mang theo ánh sáng sắc bén, nhìn qua đôi mắt long lanh như mắt mèo của cô, đến cái mũi hơi vểnh lên, chầm chậm đến bờ môi của cô.
Cả người Lạc Thần Hi run lên.
Khí thế trên người của Mục Diệc Thần quá mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy mình như thỏ trắng rơi vào bẫy của thợ săn vậy.