Thịnh Dục nói xong, hiên ngang rời đi.
Nghe tiếng cười nham hiểm của hắn vang xa, Lạc Thần Hi cảm nhận sâu sắc được vì sao hắn lại bị các học sinh của học viện hoàng gia gọi là "ác ma".
Hắn vốn dĩ không có ý muốn cho cô thông qua sát hạch chứ gì?
Lạc Thần Hi âm thầm phun máu một lúc và khi bình tĩnh lại, cô vẫn đứng trước chiếc váy lễ phục cao cấp này và nghiêm túc suy nghĩ về nó.
Ít nhất Thịnh Dục không nói sai dù là một chút.
Bộ lễ phục này mới nhìn thì có vẻ như rất hoàn mỹ, nhưng bình tâm mà xem xét thêm vài lần thì lại có cảm giác giống như thiêu thiếu cái gì đó.
Đối với một nhà thiết kế mong muốn sự hoàn hảo tuyệt đối thì luôn cảm thấy bị thiếu chút gì đó.
"Thiếu cái gì vậy? Rốt cuộc là bị thiếu cái gì đây?"
Lạc Thần Hi đi xung quanh bộ lễ phục vài vòng, bỗng nhiên ánh mắt của cô sáng lên, "Biết rồi!"
Ba tiếng sau.
Người đàn ông có ria mép Andy vội vã chạy tới hậu trường của chương trình, tìm Thịnh Dục, "Thịnh tổng, bộ lễ phục chủ chốt đã được đem đến rồi."
"Ồ? Vậy ông có thấy Thần Tinh không? Cô ấyl hoàn thành đề thi mà tôi ra rồi sao?"
"Tôi đã xem rồi, Thần Tinh nói, đáp án của cô ấy sẽ ở trên lễ phục đó, anh đi xem sẽ biết ngay. Thịnh tổng, cuối cùng ngài đã ra cho cô ấy đề gì vậy? Không phải vẽ ra tập tác phẩm sao?"
Vẻ mặt của người đàn ông có ria mép đầy ngu ngơ, căn bản không hiểu họ đang nói chuyện bí ẩn gì nữa.
Thịnh Dục nhíu mày, bước nhanh tới hậu trường, lúc nhìn thấy bộ lễ phục đó hắn liền sửng sốt, lập tức sự kinh diễm trong đáy mắt càng ngày càng hiện rõ ràng.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng.
"Tôi đúng là càng ngày càng không hiểu được..."
Người đàn ông có ria mép càng mơ hồ hỏi, "Thịnh tổng, ngài đang nói cái gì vậy? Không hiểu cái gì cơ?"
"Tôi không hiểu... Làm sao mà học viện nghệ thuật hoàng gia có thể khai trừ cô ấy được nhỉ? Cô gái thiên tài như vậy, dù làm bất cứ việc gì thì cũng đều có thể tha thứ được!"
Lúc này, những người dự thi đợi trong phòng họp đều có chút thiếu kiên nhẫn.
Ba tiếng trôi qua, Lạc Thần Hi như thể biến mất với Thịnh Dục mà không hề xuất hiện.
Nhưng bọn họ lại không được phép rời đi.
Cõi lòng của Tả Hiểu Tình tràn đầy sự nghi hoặc: "Cuối cùng Lạc Thần Hi đã làm gì chứ? Lẽ nào việc sao chép bị vạch trần, đã bị Thịnh tổng đuổi thẳng ra ngoài rồi sao?"
Đúng lúc này, người đàn ông có ria mép đi vào.
"Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu như vậy. Kết quả của cuộc phỏng vấn thứ hai của người số 12 Thần Tinh vẫn chưa có. Hay là như vậy đi, mọi người nếu thấy quá buồn chán có thể đến lầu một xem chương trình. Hôm nay đúng dịp họp báo giới thiệu sản phẩm mùa xuân mới của tập đoàn SL chúng tôi."
Mọi người không thấy Lạc Thần Hi đều rất thất vọng, nhưng sau đó lại nghe thấy người đàn ông có ria mép nói bọn họ có thể đi xem buổi trình diễn mùa xuân năm nay của SL!
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều kích động.
"Chuyện này... Chúng ta cũng may mắn thật đấy!"
"Hàng năm ngoại trừ các nhân vật đình đám của giới thời trang, chỉ có những minh tinh "hot" mới được SL mời, tôi nằm mơ cũng muốn đến xem một lần, không ngờ hôm nay lại có cơ hội như vậy!"
"Quá tốt rồi! Ngày hôm nay đến thực sự là đúng rồi!"
Tả Hiểu Tình càng lúc càng cười to hơn.
Cô có thể có cơ hội xem chương trình thời trang này, mà Lạc Thần Hi thì bây giờ không biết đang ngồi ở góc nào ngồi thiết kế!
Đây chính là chênh lệch!
Lạc Thần Hi của bây giờ đối với cô ta đã không phải người của một thế giới.
Những người dự thi đi theo người đàn ông có ria mép vào cánh cửa phụ của chương trình.
Mặc dù chỉ có thể đứng xem chương trình ở đằng sau, nhưng họ cũng hưng phấn đến mức muốn ngất đi.
"Thầy Andy, thực sự cám ơn thầy rất nhiều. Nếu sau này lại có thêm cơ hội như vậy, mong thầy có thể liên hệ với tôi, tôi có thể làm chương trình miễn phí."
Tả Hiểu Tình cực kỳ nịnh hót người đàn ông có ria mép, trao đổi Weixin với hắn, hy vọng có thể ôm cái bắp đùi này.
Cũng lúc này...
"Kỳ quái, tại sao lại nghe được tiếng của Tả Hiểu Tình chứ? Là ảo giác sao?"
Ngồi ở hàng ghế đầu tiên của chương trình vẻ mặt của Lạc Thần Hi đầy nghi hoặc, ngoáy ngoáy lỗ tai.