Editor: Wave Literature
Mục Diệc Thần nhanh chóng ôm chặt bé, "Đường Đường đừng khóc mà, có ba ba ở đầy, đừng sợ đừng sợ nhé!"
Bánh bao nhỏ rốt cục cũng có cảm giác an toàn.
Dần dần ngừng khóc.
Qua một hồi lâu, thì nằm nhoài trên bả vai của ba ba, ngủ say.
Mục Diệc Thần cẩn thận từng li từng tí bế bánh bao nhỏ đến trên giường.
Vừa quay đầu, thì sắc mặt trầm xuống.
"Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao mà Đường Đường lại đột nhiên bị kích thích như thế chứ?"
Đàm Nguyệt Như trên mặt vẫn hiện cơn giận chưa hề biến mất, "Còn có thể vì sao nữa hả? Còn không phải do Lạc Thần Tâm hãm hại hay sao? Vì cô ta bảo Đường Đường kêu một tiếng mẹ, mà bị kích thích thành như thế này! Cái loại phụ nữ như thế, sao con còn giao Đường Đường cho cô ta hả?"
Mục Diệc Thần rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức hip mắt, "Chuyện này không thể nào đâu!"
Đàm Nguyệt Như tức giận nói: "Cái gì mà không thể? Sao không thể chứ? Con tin tưởng Lạc Thần Tâm đến như vậy hả?"
"Đây là con gái ruột của cô ấy, cô ấy luôn rất yêu thương Đường Đường, chuyện này hoàn toàn không thể nào giả vờ được đâu." Mục Diệc Thần theo bản năng mà phủ nhận.
Khoảng thời gian này, Lạc Thần Hi và bánh bao nhỏ ở cùng nhau, hắn đều nhìn thấy trong mắt.
Có lúc, chính hắn lớn tiếng với con gái mình một chút, thì cũng sẽ bị người phụ nữ nhỏ đó mắng nữa.
Làm sao cô có thể đi kích thích bánh bao nhỏ cơ chứ?
Đàm Nguyệt Như lườm hắn một cái, bộ dáng chỉ hận không thể mài sắt thành kim được.
"Diệc Thần, bây giờ con biến thành như thế nào vậy hả? Rốt cuộc Lạc Thần Tâm cho con uống bùa mê thuốc lú gì? Đến thậm chí cả con gái mình cũng không để ý nữa? Con đã quên ba năm trước cô ta đã làm gì Đường Đường hay sao? Con gái ruột thì thế nào? Cũng không phải là lần đầu tiên cô ta ngược đãi Đường Đường!"
Nhắc đến chuyện ba năm trước, Mục Diệc Thần cả người cứng đờ.
Lần đầu nhìn thấy lỗ kim trên người của bánh bao nhỏ, thì hắn đã tức giận đến mức hận không thể bóp chết Lạc Thần Tâm tại chỗ!
Liếc nhìn người phụ nữ kia, cũng cảm thấy buồn nôn.
Bạch Tâm Hinh thấy sắc mặt của hắn khó coi, lập tức đi đến, thừa cơ mà thêm mắm dặm muối.
"Anh Mục à, anh tuyệt đối đừng bị người phụ nữ kia lừa gạt, chị ta chỉ giả vờ mà thôi. Chị ta thường xuyên lừa anh, lén lút ngược đãi Đường Đường đấy. Em đã nhìn thấy nhiều lần rồi! Lần này, chị ta ép Đường Đường gọi mẹ, khiến con bé bị kích thích, em cũng chính mắt nhìn thấy…"
Nghe nói như thế, thì Mục Diệc Thần quay đầu nhìn cô ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: "Cô chính mắt nhìn thấy sao?
Giọng điệu của hắn quá lạnh.
Bạch Tâm Hinh không tự chủ mà run lẩy bẩy.
Nhưng vẫn nhắm mắt, gật đầu, "Đúng, không sai... Em đã nhìn thấy!"
Cô nghe Mục Vi Vi nhắc qua, để bảo vệ sự riêng tư trong nhà, nên biệt thự Mục gia không hề có camera giám sát.
Vì thế, tuyệt đối không có chứng cứ, đề có thể chứng minh cô ta nói dối được
Chỉ cần cô ta vô cùng chắc chắn, thì giả cũng có thể biến thành sự thật được!
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.
Bạch Tâm Hinh khẩn trương hẳn lên, "Anh Mục, anh không tin sao? Không chỉ có em, mà dì Mục cũng nhìn thấy mà? Đường Đường sợ nhìn thấy người phụ nữ này! Có phải hay không, dì Mục?"
Đàm Nguyệt Như nghĩ đến tình cảnh lúc bà bước vào cửa.
Lúc đó, bánh bao nhỏ thực sự run rẩy hết cả người, liều mạng muốn đẩy ra Lạc Thần Hi.
Dáng vẻ vô cùng đáng thương đó, đến bây giờ vẫn khiến bà đau lòng!
"Không sai, mẹ cũng nhìn thấy! Đường Đường vốn dĩ không cho cô ta đến gần, vẫn luôn khóc lóc! Mẹ thật sự bị mù mắt rồi mà, sao có thể để Đường Đường ở cùng với cô ta được cơ chứ!" Đàm Nguyệt Như tức giận đến mức huyết áp tăng cao, "Lần này, thì con tuyệt đối không được đứng về phá cô ta nữa. Nhất định phải cho người thương tổn Đường Đường, trả một cái giá thật lớn!"
Con mắt của Mục Diệc Thần hiện lên sự tàn khốc, mím môi, "Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con tuyệt sẽ không bỏ qua người thương tổn Đường Đường đâu!"
Hắn xoay người đi ra ngoài.
Bạch Tâm Hinh lén lút đi theo phía sau, nhìn thấy hắn đến phòng ngủ, thì trong lòng trở nên kích động.
Lần này, cái ả phụ nữ đê tiện kia nhất định tàn đời rồi!