Editor: Wave Literature
"Mục Diệc Thần, anh muốn làm..."
Câu nói của Lạc Thần Hi còn chưa nói xong, thì đã bị chặn miệng lại.
Không gian chật chội của ghế phía sau, khiến cho việc hôn môi trở nên tràn đầy nguy hiểm cùng ám chỉ.
Lạc Thần Hi không nhịn được ngọ nguậy cơ thể, muốn đẩy hắn từ trên người mình xuống.
Nhưng mà, không chống lại sức mạnh to lớn của người đàn ông này.
Vì những hành động làm phiền của cô, khiến cơ thể của Mục Diệc Thần càng ngày càng cứng ngắc, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng cùng rời khỏi đôi môi của cô.
Lạc Thần Hi bị hắn hôn đến mức sắp nghẹt thở.
Nhanh chóng ngẩng đầu, mở miệng mà hít vào thở ra.
Mà lúc này, tay của Mục Diệc Thần đã lướt qua chiếc eo thon, hô hấp nóng rực của hắn rơi vào đôi tai mẫn cảm của cô.
"Cô đoán đúng rồi, tôi nghĩ muốn làm đấy…"
"Anh!"
Chữ cuối cùng, chạm vào khóe môi của Lạc Thần Hi.
Không cần cô phản ứng lại điều mà người đàn ông này nói, thì một lần nữa đôi môi của cô lại bị chặn lại thêm một lần nữa.
Sau khi nghe những tiếng động ám muội vang lên, thì ở chỗ trợ lý, Trác Phong run lẩy bẩy ở bên trong.
Vừa nãy, lúc thiếu phu nhân múa, thì đại thiếu gia đã nhắn tin cho cậu ta, bảo chuẩn bị rời đi.
Cậu ta đợi ở trên không bao lâu, thiếu gia đã ôm thiếu phu nhân đến rồi.
Nhưng mà, mọi việc xảy ra tiếp theo, thì khiến hắn không thể nào hiểu đươc.
Tổng giám đốc vô tình lạnh lùng vậy mà lại… muốn gây rung xe sao!
Vậy rốt cuộc cậu ta nên xuống xe, xuống xe, hay xuống xe đây?
Nhưng mà, đây là sân của Bạch gia, nói không giám sát, thì làm một cấp dưới tuyệt đối trung thành, cậu ta có nên liều chết mà nhắc nhở đại thiếu gia một chút hay không?
Ngay lúc Trác Phong khó xử, thì từ chỗ ghế ngồi phía sau vang lên, âm thanh khàn khàn ngột ngạt của Mục Diệc Thần.
"Lái xe! Về biệt thự Mục gia."
"Vâng, thưa tổng giám đốc!"
Trác Phong vội vàng đáp ứng.
Mục Diệc Thần lại nói: "Chuyện không nên xem thì đừng xem, không nên như vậy…"
Trác Phong cả người rùng mình, nhanh chóng ấn xuống nút bấm, cho tấm kính chắn phía sau và phía trước lên.
Xe thể thao chạy như bay.
Lạc Thần Hi bị ép buộc ở trên ghế sau, không có chỗ trốn, chỉ có thể mặc cho người đàn ông hung dữ nào đó, ăn đậu hũ của cô mà thôi.
May là, Mục Diệc Thần cũng kiêng dè, cố nén không có không ăn cô ở trên xe.
Xe được lái vào trong sân của Mục gia.
Trác Phong ngay lập tức xuống xe, lao thẳng ra như chạy trốn.
Mục Diệc Thần cắn răng rút cái tay bò vào trong quần áo của Lạc Thần Hi, cởi áo khoác âu phục của mình, bọc cô lại, sau đó ngang ngược mà ôm cô về nhà, đi đến phía biệt thự.
Lạc Thần Hi chôn mặt vào bả vai của người đàn ông, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nữa.
Vào giờ phút này, cô chỉ có thể vui mừng, Mục gia ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn những người khác đều ở trong tiệc rượu Bạch gia hết rồi.
Nếu không, cô không có mặt mũi nào mà gặp người!
Ánh mắt của Mục Diệc Thần đảo qua, có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô, khí khuyết dâng lên cao, càng bước nhanh hơn nữa.
Đẩy cửa phòng ra, vừa định ôm người lên lầu.
Thì tiếng nói non nớt quen thuộc, truyền vào tai.
"Anh Thiếu Hiên, anh cứ ngoan ngoãn nằm đó đi, không nên cử động làm gì, Đường Đường nhất định sẽ rất nhẹ rất nhẹ mà! Bảo đảm sẽ không đau đớn đâu nha!"
"Đường Đường, em... Em buông anh ra... Em trước tiên để anh đứng dậy đã
Âm thanh của Bạc Thiếu Hiên mang theo vẻ run rẩy.
Bánh bao nhỏ bá đạo nói: "Im miệng, bảo anh nằm im thì nằm đi!"
Nghe được tiếng vang, thì cả Lạc Thần Hi và Mục Diệc Thần cùng quên trạng thái hiện tại của hai người, theo bản năng mà quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy trên ghế salông của phòng khách, một đứa bé trai tuấn tú đang nằm thẳng, mà bánh bao nhỏ nhà họ thì ngồi trên eo của người ta, hai tay đè lên vai của người ta, còn cơ thể thì gần áp sát đến.
Kết hợp với những lời nói vừa nãy.
Thực sự là hiện trường bé gái ác độc đang áp bức bé nam lương thiện đàng hoàng phạm tội mà…