Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 260: Phối hợp để tham gia tiệc rượu cùng tôi, thì có chuyện gì cơ chứ?




Editor: Wave Literature

Những ánh mắt của phái nam ở đây đều dừng lại trên người của Lạc Thần Hi, trong lòng khó tránh khỏi việc hâm mộ.

"Mục đại thiếu thực sự có diễm phúc nha, đã kết hôn rồi, mà còn có thể tìm được tình nhân xinh đẹp như vậy nữa."

"Anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái, thì có hàng ngàn phụ nữ muốn nhào đến, còn ước không được nữa kìa."

Bạch Tâm Hinh nhìn chằm chằm cặp xứng đôi vừa lứa kia, thì tức giận đến mức suýt đập vỡ ly rượu thủy tinh trên tay mình!

Cô ta nhận ra Lạc Thần Hi ngay lập tức.

Con ả đê tiện kia vậy mà lại có bản lĩnh khiến Mục đại thiếu dẫn cô ta đến tham gia tiệc rượu chính thức như thế này sao!

Còn ăn mặc yêu diễm đến như thế, rõ ràng là vừa bất an vừa đề phòng, muốn đến đây để quyến rũ đàn ông mà!

Chẳng qua, ngoại trừ cô ta ra, thì rất ít người có thể nhận ra được Lạc Thần Hi.

Năm đó sau khi Lạc Thần Tâm bị đuổi ra khỏi Mục gia, thì đi đến nước F, ba năm qua vẫn chưa từng xuất hiện trong vòng xã giao của giới thượng lưu của thành phố T.

Các thiên kim ai cũng ghen tỵ.

"Người phụ nữ này có lai lịch gì vậy chứ? Sao có thể khiến cho Mục đại thiếu dẫn cô ta đến tham gia tiệc rượu này cơ chứ?!"

"Hừ, loại hồ ly tinh này đến từ đâu vậy chứ, thủ đoạn nhất định rất cao rồi!"

"Mục đại thiếu cũng chỉ nhìn vào nhan sắc của cô ta, vui đùa một chút, chỉ qua là một người thứ ba mà thôi."

Có vô số tiếng bàn luận bên trong, nên Bạch Thế Huân bước nhanh đến một cửa ra khác của phòng tiệc, đến trước cửa mà đón tiếp bạn tốt của mình.

"Diệc Thần, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Ông nội tôi vẫn cứ nhắc đến cậu đấy. Còn vị này… chết tiệt, Lạc Thần Tâm?!"

Vừa nãy cách khá xa, Bạch Thế Huân không thấy rõ, lúc này mới nhân ra, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, "Sao cậu lại dẫn theo cô ta đến đây?"

Mục Diệc Thần hơi nhíu mày, "Cô ấy là phu nhân của tôi, phối hợp để tham gia tiệc rượu cùng tôi, thì có chuyện gì cơ chứ?"

Bạch Thế Huân suýt chút nữa nghẹn họng.

Có chuyện gì sao?

Chuyện lớn đấy!

Mục Diệc Thần nhất định không biết, dẫn theo người phụ nữ này, là đại diện cho cái gì đúng không?

Bạch Thế Huân suýt chút nữa hét lên, cũng may còn nhớ đang ở phòng tiệc, nên nỗ lực kìm nén lại.

"Quên đi, cậu trước tiên đi theo tôi đến đây."

Mục Diệc Thần liếc mắt nhìn hắn, "Trước tiên tôi dẫn phu nhân của mình đi ăn chút gì đã, cô ấy còn chưa ăn tối. Lát nữa tôi qua tìm câu."

Bạch Thế Huân hiện ra vẻ mặt như bị táo bón, chí là không nói một lời nào.

Mục Diệc Thần không để ý đến hắn, một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của người phụ nữ bên cạnh, xoay người mà đi về phía khu vực ăn uống.

Hai người rời đi, thì những vị quan khách phía sau như bầy ong vỡ tổ.

Khoảng cách gần, nên nghe thấy rõ đoạn hội thoại của Mục Diệc Thần và Bạch Thế Huân, chấn động kinh ngạc đến vô cùng.

"Lại là Lạc Thần Tâm! Phu nhân mà Mục Diệc Thần vừa mới kết hôn kìa!"

"Làm sao có thể chứ? Trước đây mỗi lần Lạc Thần Tâm xuất hiện ở các bữa tiệc không phải ăn mặc mát mẻ, thì lại là ăn mặc càng mát mẻ, tôi nhớ có lần cô ta mặc váy, mà xẻ tà đến mức hết cả đùi luôn ấy. Ngày hôm nay sao lại ăn mặc bạo thủ như vậy chứ? Cùng một người thật sao?"

"Ai biết được chứ? Nhưng ngày hôm nay cô ta như vậy, thật sự quá đẹp, đến tôi cũng không nhận ra được!"

"Đúng đấy, ngay cả Bạch Tâm Hinh cũng bị cô ta áp đảo luôn kìa!"



Mục Diệc Thần dẫn Lạc Thần Hi đến khu vực ăn uống, nhìn cô ăn hai miếng điểm tâm.

Sau đó, thì bị bạn bè gọi đi.

Trước khi đi, còn căn dặn cô chỉ được ở đây không được chạy loạn.

Lạc Thần Hi vẫy tay một cái, "Biết rồi, bye bye ~ "

Cuối cùng cũng đi rồi!

Từ khi bước vào phòng tiệc này, thì Mục Diệc Thần đã giữ lấy cô chặt chẽ, ngay cả khi cô ăn, cũng bị hắn nhìn đến mức, hại cô ăn đến mức không nuốt nổi.

Lạc Thần Hi ngồi xuống trên ghế sa lông, ngắm nhìn khắp nơi, thì bỗng nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc.

"Tiểu Thiến Thiến... Là cậu hả?"

Cô có chút không xác định mà lên tiếng.

Bên cạnh bệ cửa sổ, có một người phụ nữ mặc bộ quần áo làm việc chuyên nghiệp màu xám đậm xoay người lại.

Lạc Thần Hi không nhịn được khóe miệng cong lên.