Editor: Wave Literature
Cô công chúa dễ thương nhất, được nhiều người yêu thích nhất, cả ngày cười híp mắt lại khóc như vậy!
Trong phòng khách ngay lập tức loạn hết cả lên.
Đàm Nguyệt Như trợn to hai mắt, không thể nào tiếp thu được chuyện vừa xảy ra.
Bánh bao nhỏ lại còn nói "Bà nội hư lắm"!
Chỉ vì bà mắng Lạc Thần Tâm vài câu thôi sao?
Lòng của bà trở nên tan nát.
"Đường Đường, làm sao cháu có thể nói bà như thế chứ? Buổi chiều bà còn làm bánh gato cho cháu ăn mà! Nhanh đến đây nào!"
Đàm Nguyệt Như sau khi tỉnh táo lại, thì càng thêm tức giận.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong hai tháng này vậy chứ?
Thái độ của bánh bao nhỏ đối với Lạc Thần Tâm, tại sao có thể quay ngoắt 180 độ như vậy được chứ?
Nghĩ đến những chuyện mà Lạc Thần Tâm đã từng đối với bánh bao nhỏ trước đây, thì phản ứng đầu tiên của Đàm Nguyệt Như, là do người phụ nữ này không tốt, trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đấy.
Bà nói một cách lạnh lùng: "Lạc Thần Tâm, nhanh chóng buông Đường Đường ra! Đừng tưởng tôi không biết cô có ý đồ gì! Cho dù coi như Đường Đường quên hết chuyện lúc còn bé, thì chúng tôi vẫn không thể nào quên được! Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp nhận một đứa con dâu như cô. Cô hãy chết tâm đi!"
"Cuối cùng tôi cảnh cáo cô thêm một lần nữa, buông Đường Đường ra! Nếu không thì đừng trách tôi vì sao không khách khí!"
Đàm Nguyệt Như xuất thân từ gia đình danh giá, sau đó lại gả vào Mục gia ba mươi năm, là một quý bà chân chính mang hơi thở của hào môn.
Dù khi bình thường thì có vẻ hòa ái dễ gần, nhưng khi thực sự phô bày khí thế, thì lại rất có uy.
Cặp mắt phượng giống y như Mục Diệc Thần đến bảy phần, xoẹt qua một tia tàn nhẫn.
Nhưng mà, Lạc Thần Hi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của bà, không lùi bước một chút nào.
Cô ôm chặt bánh bao nhỏ, "Không thể!"
Nếu như Đàm Nguyệt Như cố gắng nói chuyện, thì cô sẽ không thể không cho bánh bao nhỏ gần gũi với bà nội của mình.
Dù sao, thì đây cũng là người thân của Đường Đường mà.
Thế nhưng, hai người này cứ dùng cái giọng nói uy hiếp đó, thậm chí còn dọa bánh bao nhỏ sợ hãi.
Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của bánh bao nhỏ ngày thường, bây giờ trở nên đỏ ngầu, giống như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt.
Khiến cho trái tim của Lạc Thần Hi thắt lại.
"Hai người là bà nội ruột và cô ruột của Đường Đường, cứ hù họa Đường Đường như thế sao? Không thấy nó khóc hay sao chứ? Đây chính là sự quan tâm cùng bảo vệ mà hai người nói sao? Hai người ép buộc một đứa bé, thì cũng chỉ khiến nó bị thiếu mất sự an toàn mà thôi!"
"Hai người đối xử với nó như vậy luôn sao?"
Việc mắng người thì cô cũng có thể, chỉ là không đến nơi đến chốn được.
Dù sao, trước đây Lạc Thần Tâm thật sự đã chuyện quá đáng, bị mắng cũng là bình thường thôi.
Nhưng mà, hai người không nên mắng chửi người khác trước mặt của bánh bao nhỏ, càng không nên ép buộc bé!
Lạc Thần Hi bảo vệ bánh bao nhỏ thật chặt chẽ trong ngực mình.
Trong mắt tràn đầy tức giận.
Đàm Nguyệt Như hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, sẽ bị cô nói lại như thế.
Sửng sốt một chút, rồi tức giận nói: "Cô dám nói chuyện như thế với tôi sao?!"
Lạc Thần Hi lạnh lùng nói: "Bà đối với Đường Đường tốt, thì tất nhiên tôi sẽ khách khí với bà. Nhưng bà làm cho Đường Đường khóc, thì tôi sẽ không cho hai người sắc mặt tốt đâu!"
Nói xong thì cô cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thút tha thút thít, đau lòng mà hôn khẽ bé.
"Được rồi, Đường Đường, đừng khóc nữa. Chị dẫn em lên trên lầu chơi xếp gỗ nhé được không?"
"Ô ô, chị, Đường Đường muốn cùng chị ở một chỗ cơ." Bánh bao nhỏ bám chặt lấy quần áo của cô.
Lạc Thần Hi kiên nhẫn dỗ dành bé, "Được rồi, chúng ta sẽ chơi đùa với nhau nhé! Chị cũng thích Đường Đường nhất đấy."
Bánh bao nhỏ lúc này mới nín khóc mà mỉm cười.
Lạc Thần Hi ôm bé rồi xoay người rời đi.
Đàm Nguyệt Như bị cô không nhìn đến, thì tức giận đến mức tay run, lớn tiếng quát to: "Lạc Thần Tâm, cô đứng lại đó cho tôi! Cô nghĩ lời nói của tôi là gió thoảng bên tai sao hả?"
Lạc Thần Hi nhướn mày.
Đúng lúc này...
"Chuyện gì xảy ra thế? Tôi nghe thấy tiếng động bên trong này."
Giọng nam trầm thấp vang đến, phá vỡ cục diện giằng co của bọn họ.