Editor: Wave Literature
Mục Diệc Thần thuận tay đóng cửa lại, xoay người nhìn cô.
Lạc Thần Hi khẽ cau mày, "Anh theo tôi đến đây làm gì? Bây giờ đã chụp hình xong rồi, sao anh còn chưa về công ty vậy?"
Mục Diệc Thần liếc sang cô một chút.
Cái người phụ nữ này… sao cứ không chờ được đến lúc đuổi hắn đi vậy chứ?
Môi mỏng cong lên, "Tôi đi rồi, thì làm sao cô đi về được hả? Không phải Thang Gia Đống vừa nói hay sao, fans của cô ở ngoài cửa rất đông đấy?"
Lạc Thần Hi chớp mắt một cái, "Anh đang lo chuyện này à? Yên tâm đi, tôi tự có cách đi ra mà."
Mục Diệc Thần hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao xuống mà nhìn cô, rõ ràng không hề tin tưởng.
Lạc Thần Hi không thể làm gì ngoài giải thích thêm vài câu, "Tôi định sẽ đổi về đồ nữ trước, như thế, thì tuyệt đối không có ai nhận ra tôi cả."
Nói xong, cô đẩy Mục Diệc Thần một cái, "Được rồi, bây giờ đã yên tâm chưa? Anh có thể đi rồi đấy!
Nếu như còn có ai đó lại đến đây, nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau thì làm sao bây giờ hả?"
"Bây giờ chúng ta là hai người "đàn ông" đấy, bắt gặp phải thì như thế nào chứ?"
Nói đến hai từ "đàn ông", thì Mục Diệc Thần thực sự nói rất có lý.
"Cô nhanh chóng thay đồ đi, tôi đợi ở bên ngoài xe, rồi đưa cô về nhà."
Mục Diệc Thần nói xong, thì xoay người đi ra ngoài.
Lạc Thần Hi vội vàng khóa trái cửa phòng nghỉ lại
"Thực sự là... Người đàn ông này sao mà có thể thoắt ẩn thoắt hiện như vậy được chứ?
Có phòng vệ sinh trong phòng nghỉ.
Lạc Thần Hi nhanh chóng thay đổi cách trang điểm, tìm một bộ quần áo của nữ mặc vào.
Xoay người nhìn vào gương.
Hoàn mỹ!
Nghĩ đến việc Mục đại thiếu còn chờ ở bên ngoài, thì cô nhanh chóng xách theo túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.
Một cánh cửa phòng mở ra, bỗng nhiên có một bóng người hiện ra
Lạc Thần Hi sợ hết hồn, lùi về sau nửa bước, "Mục Diệc Thần, sao anh lại..."
"Mẹ kiếp, tại sao lại là chị hả?!"
Cùng lúc đó, một tiếng hét thốt lên.
Thanh âm này, nghe rất quen.
Lạc Thần Hi đột nhiên cảm giác thấy không ổn, nhanh chóng quay đầu lại.
Đúng lúc người nọ cũng nhìn cô.
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, trong lúc nhất thời, vẫn chưa hoàn hồn được.
"Chị… Lạc Thần Tâm! Sao chị lại ở chỗ này hả?! Đây là phòng nghỉ của nam thần Trần Hi Lạc mà! Chính ở trong phòng của anh ấy làm gì hả? Chị chị chị… lẽ nào quyến rũ anh hai tôi còn chưa đủ, còn muốn quyến rũ nam thần của tôi hay sao hả?!"
Một lúc lâu, Mục Vi Vi phản ứng lại, tức giận đến mức muốn nhảy lên, vươn tay chỉ vào Lạc Thần Hi mở miệng mắng nhiếc.
Nghe nói như thế, thì Lạc Thần Hi ngược lại muốn thở phào nhẹ nhõm.
Đoán chừng Mục Vi Vi muốn gặp Trần Hi Lạc, thì lén lút bước vào đây.
Nhưng lại đụng phải cô.
Vừa nãy trong nháy mắt đó, cô còn tưởng rằng lần này nhất định sẽ bị lộ chứ.
Kết quả, Mục Vi Vi dĩ nhiên suy nghĩ có chút khác người…
Xem ra, đôi lúc không thông minh cũng là ưu điểm đấy, dễ lừa gạt mà…
"Quyến rũ cái gì cơ chứ? Mục Vi Vi, em là một học sinh trung học đấy, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy hả? Chỉ cho phép em theo đuổi thần tượng, mà không cho phép tôi hay sao?"
Lạc Thần Hi nói với Mục Vi Vi.
Mục Vi Vi dĩ nhiên tức giận không hề nhẹ, "Cái loại phụ nữ như chị ấy, thì sao mà có tư cách theo đuổi nam thần của tôi cơ chứ? Lần trước chị còn nói anh ấy xấu nữa mà. Hơn nữa, chị không phải thuộc hội fans tiếp ứng chúng tôi, thì sao có thể bước vào đây cơ chứ?"
Lạc Thần Hi bình tĩnh đất nói: "Trụ sở của tạp chí TREND cũng cấm người lạ bước vào, nhưng không phải em cũng đi vào rất tốt hay sao?"
Mục Vi Vi bị cô chặn họng lại, tức đến mức đỏ bừng cả mặt.
"Vậy... không giống nhau! Chị đã kết hôn rồi, còn chạn đến đây theo người đàn ông khác, còn nhốt nam thần của tôi trong một cái phòng như vậy! Chị đặt vị trí anh hai tôi ở đâu hả?"
Cái người phụ nữ này quá đáng này bị cô ta bắt gặp, sao có thể bình tĩnh như vậy được chứ.
Vươn bàn tay hắc ám của mình về phía nam thần của cô nữa chứ.