Editor: Wave Literature
Đêm hôm khuya khoắt, lẽ nào... Mục Diệc Thần lại bò lan can hay sao?
Không thể nào?
Đường đường là đại thiếu gia của Mục gia, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được cơ chứ?
Một giây sau, thì rèm cửa sổ đã bị người nào đó kéo hết ra, lộ ra bóng dáng cao lớn của ai đó.
"Mục... Mục... Mục Diệc Thần!"
Lạc Thần Hi bị dọa đến mức toát hết cả mồ hôi lạnh ra luôn!
Bánh bao nhỏ kéo tay áo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tràn đầy sợ hãi, "Chị, có... có sói lớn kìa…"
Nghe được ba chữ "sói xám lớn, thì sắc mặt của người đàn ông rõ ràng tối sầm lại, nhanh chóng bước đến một lớn một nhỏ ở chỗ kia.
Bánh bao nhỏ ôm lấy chân của Lạc Thần Hi, "Chị, sói xám lớn đến rồi, mau chạy thôi!"
Lạc Thần Hi khóc không ra nước mắt.
Cô cũng biết phải chạy.
Nhưng mà, bây giờ có thể chạy đi đâu được cơ chứ?
Cửa phòng ngủ còn bị đè bởi vài chiếc ghế cùng tủ đồ nữa, vốn dĩ không còn cách nào có thể mở cửa được cả.
Bây giờ, cô vô cùng hiểu được, cái gì gọi là tự lấy dây buộc mình…
Mục Diệc Thần bình tĩnh đi đến trước mặt của cô, từ trên cao nhìn xuống dưới, khóe miệng hơi cong lên, "Còn muốn chạy? Sao hả?"
Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn chạy cơ chứ? Tôi chỉ thấy Đường Đường ăn no, muốn ôm bé chơi đùa mà thôi, dù sao thì, Bạch Tâm Hinh cũng có việc quan trọng tìm anh mà, sao tôi nỡ làm người cản trở, làm phiền hai người trò chuyện được cơ chứ?"
Cô càng nói càng không thoải mái một chút nào.
Ánh mắt mà Bạch Tâm Hinh nhìn Mục Diệc Thần, thực sự quá rõ ràng!
Còn có bà xã danh chính ngôn thuận của hắn ở bên cạnh, coi cô là người chết rồi đấy hả?"
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, giọng điệu lạnh lẽo, "Không làm phiền đâu, làm phiền ở đâu kia chứ? Vừa này chuyện mà chúng tôi nói, không phải có liên quan đến cô hay sao hả?" Trần Hi Lạc tiên sinh?"
"Tôi... Khụ khục... Chuyện này tôi có thể giải thích..."
Bị cặp mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia soi kỹ, khiến cho lòng cô trở nên sợ hãi dựng hết lông gáy lên luôn.
Mục Diệc Thần ánh mắt, tựa hồ hận không thể đem cô một cái nuốt!
Đúng lúc này...
"Sói xám lớn kia tránh ra đi!"
Bánh bao nhỏ buông chân của Lạc Thần Hi ra, chạy đến giữa hai người, nâng chân lên, đá vào chân của Mục Diệc Thần.
"Chết tiệt!"
Mục Diệc Thần không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị đá trúng xương, ngay lập tức đau đớn.
Bánh bao nhỏ vươn người đứng thẳng eo, xòe bàn tay nhỏ ra, che chắn cho Lạc Thần Hi ở phía sau.
"Sói xám lớn cút đi! Không cho bắt nạt chí Đường Đường phải bảo vệ chị!"
Cả khuôn mặt của Mục Diệc Thần đều vặn vẹo.
Đây thực sự là cô công chúa nhỏ nhà hắn hay sao? Vậy mà lại đá hắn?
Lòng của Mục đại thiếu tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Lạc Thần Hi nhìn thấy sắc mặt của hắn không được ổn cho lắm, nên ôm chặt lấy bánh bao nhỏ, mà lườm hắn, "Không cho phép anh hung dữ với Đường Đường như thế!"
Mục Diệc Thần cắn răng, "Tôi hung dữ sao? Này có lầm hay không vậy hả? Sao tôi có thể hung dữ với hai mẹ con mấy người được chứ?"
Còn chặn cửa, còn đá người nữa.
Liên tục như muốn làm ông trời luôn rồi đấy!
Lạc Thần Hi chột dạ nhìn xung quanh, nhìn trên nhìn dưới, "Vậy… anh đột nhiên nhảy ra đáng sợ như vậy đã không đúng rồi! Anh nhìn một chút đi, tôi thật vất vả lắm mới làm được một chồng pháo đài gỗ cho Đường Đường, đều bị anh đá ngã hết rồi đấy!"
Mục Diệc Thần theo tầm mắt của cô mà cúi đầu nhìn, thì thực sự nhìn thấy một đống gỗ xếp phía dưới chân.
Mà bánh bao nhỏ thì dùng ánh mắt đang lên án mà nhìn hắn, chỉ chưa đem mấy chữ "ba ba là người xấu" nói ra khỏi miếng nữa mà thôi.
Mục Diệc Thần mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi, "Chờ lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô!"
Sau đó, đặt mông xuống đất, mà bắt đầu xếp gỗ.
Động tác của Mục Diệc Thần, càng nhanh chóng thuần thục hơn Lạc Thần Hi.
Xếp gỗ cứ một tầng rồi lại một tầng, rất nhanh chóng xếp nhiều hơn sáu tầng.
Bánh bao nhỏ vốn dĩ quyết định không để ý tới ba ba.
Nhưng, nhìn thấy Mục Diệc Thần đã xếp được đến tầng thứ bảy, đã vượt qua pháo đài gỗ bị đá ngã trước đó, thì con mắt của bé sáng rực lên.