Nhìn thấy hành động của Mục Diệc Thần, Lạc Thần Hi cả người rùng mình, một loại cảm giác nguy hiểm nổi lên trong lòng.
Trước mắt cảnh tượng này, thực sự là có chút quá quen thuộc.
Ngay ở tối ngày hôm qua, cũng gian phòng này, cũng người đàn ông này...
Một hồi cuồng nhiệt dây dưa, làm cho hai chân cô đến hiện tại còn không nhịn được run lên.
Nhìn thấy Mục Diệc Thần nhanh chân hướng về cô bên này đi tới, vừa đi vừa cởi cúc trên áo sơ mi ra, chân của Lạc Thần Hi đều mềm nhũn.
Cô ôm chặt lấy Bánh bao nhỏ trong lòng, mặt đầy đề phòng mà nhìn Mục Diệc Thần, "Anh... Anh muốn làm cái gì."
Mục Diệc Thần bị cô hỏi thì ngẩn ra, lập tức hơi nheo mắt lại, tầm mắt rơi vào khuôn mặt căng thẳng nhỏ nhắn.
Bị cặp mắt mèo hồn nhiên lại quyến rũ kia nhìn chằm chằm, Mục Diệc Thần thân thể đột nhiên căng thẳng, cái loại cảm giác nóng rực đêm qua tựa hồ lại trở về...
Chẳng qua, nhìn thấy vẻ mặt Bánh bao nhỏ trong lòng Lạc Thần Hi ngây ngô giống y như đúc cô nhìn sang, lửa dục trong cơ thể của Mục Diệc Thần lập tức liền tắt.
Môi mỏng của hắn cong lên, lộ ra một vệt tà tứ ý cười, "Cô cảm thấy tôi muốn làm cái gì hả?"
Ngón tay thon dài mạnh mẽ kéo theo cúc áo sơmi áo lên trên, làm dáng phải mở ra.
Nút buộc áo sơmi của hắn tất cả đều mở ra, cơ bắp rắn chắc lưu loát, cơ bụng tám múi cường tráng mạnh mẽ, vải dệt ở dưới như ẩn như hiện.
Lạc Thần Hi hít vào một ngụm hơi lạnh, lập tức giơ tay che mắt Đường Đường, "Anh anh anh... Con gái anh vẫn còn ở đây! Anh muốn làm cái gì.. Anh cái tên cầm thú này!"
"Cầm thú sao?" Mục Diệc Thần xì một tiếng khinh bỉ "Lạc Thần Tâm, bên trong đầu óc của cô đến cùng đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Cô sẽ không cho rằng... Tôi hứng thú với loại phụ nữ như cô đấy chứ?"
Lạc Thần Hi tức giận đến mức cắn răng, nhưng cùng lúc, lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nghe ý tứ của Mục Diệc Thần, tựa hồ cũng không tính đối với cô làm cái gì cả...
"Vậy làm sao anh lại theo tôi đi vào trong hả?."
"Cho phép tôi nhắc nhở cô, đây là phòng ngủ của tôi đấy." Mục Diệc Thần nhàn nhạt mở miệng.
Lạc Thần Hi giận dữ, "Vậy... Vậy anh ngủ nơi này đi! Tôi cùng Đường Đường có thể ngủ phòng khách!"
"Cô cho rằng tôi sẽ để cho cô cùng Đường Đường cùng ngủ trong một căn phòng sao? Đừng tưởng rằng ngày hôm nay cô đối với Đường Đường khá hơn một chút, thì tôi sẽ quên trước đây cô đã từng đối với nó làm gì! Đường Đường nhất định phải ngủ cùng cô, tôi cũng không đành lòng từ chối. Chẳng qua, tôi phải tự mình kiểm soát nhìn cô."
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cô, hơi không kiên nhẫn giải thích.
Nghe xong lời này, Lạc Thần Hi nhất thời nói không ra lời.
Đường Đường như thế ỷ lại cô, hại cô cũng đã quên, Mục gia tất cả mọi người đều phòng bị Lạc Thần Tâm, không cho cô tới gần Đường Đường.
Hiện tại, Mục Diệc Thần có lo lắng như vậy, cũng là chuyện đương nhiên.
"Vậy... Vậy anh buổi tối an phận một chút, không cho tìm cơ hội động tay động chân với tôi!" Lạc Thần Hi vẫn có chút không yên lòng, lên tiếng cảnh cáo hắn.
Mục Diệc Thần nhìn từ trên xuống dưới, nhìn quét qua cô một lần, lập tức khinh thường nói: "Cô không khỏi quá đề cao chính mình chứ? Loại xương sườn dính chặt lưng như cô, ngày hôm qua, nếu không do cô vô liêm sỉ bỏ thuốc tôi, thì tôi đối với cô cũng không cứng lên nỗi đâu!"
Lạc Thần Hi vừa xấu hổ vừa tức giận, không nhịn được cắn răng.
"Mục Diệc Thần! Ánh mắt anh mù sao? Anh có gặp qua người ngực có mông có mà xương sườn dính chặt hay không hả? "
"Còn có, ngày hôm qua tôi bỏ thuốc anh hồi nào! Không phải tôi làm..."
"Ầm" một tiếng, nghênh tiếp cô, là âm thanh Mục Diệc Thần đóng cửa phòng tắm lại.
"Chết tiệt! Cái con người này!"
Lạc Thần Hi tức giận bất bình mắng một tiếng, vừa quay đầu, liền nhìn thấy trong lồng ngực Bánh bao nhỏ mở to mắt hồn nhiên, tò mò nhìn cô.
Cô nhất thời hoảng hốt.
Nguy rồi! Quên mất bánh bao nhỏ đang ở đây!
Cô lại hại mầm non của quốc gia rồi!