Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi không còn gì để nói, "Tôi nói cái gì cơ chứ?"
Cô bị người ta in làm áp phích dán trên tường, còn không cho phép cô cảm thán hai câu hay sao hả?
Mục Vi Vi trừng mắt nhìn cô, "Không có tốt cả!"
Nói xong, thì xoay người lại đi theo mấy cái bạn học cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lạc Thần Hi ở bên cạnh nghe được một lúc, thì về cơ bản nắm rõ được đầu đuôi câu chuyện.
Từ khi cô biểu diễn thời trang ở giải thi đấu Hoa Phong, thì có một nhóm fans rất lớn, còn là tổ chức tự phát, hình thành nên một đội quân tiếp ứng trong nước.
Bản thân Mục Vi Vi là đại tiểu thư của Mục gia, nhiều tiền lắm của, nên đã tài trợ một kinh phí lớn, trở thành một nhân vật quan trọng.
Sự việc này là gì vậy?
Lạc Thần Hi cảm giác lương tâm có chút không thể nào chấp nhận được chuyện này
Sau một lát suy nghĩ, thì có một tiếng ho khan xuất hiện ở phía sau lưng của cô.
"Khụ khụ, Mục Vi Vi, tuổi của em còn nhỏ, vẫn nên chú tâm nhất chuyện học hành đi. Thích minh tinh không quan trọng đâu, mà đội quân tiếp ứng thì quá lãng phí, không cần thiết đâu…"
"Câm miệng!"
Mục Vi Vi nghe nói như thế, thì lập tức sắc mặt thay đổi
"Ta sự tình không cần ngươi quan tâm, ngươi cũng không tư cách quản! Ngươi vẫn đúng là coi mình là chị dâu ta đây?"
Lạc Thần Hi nhướn mày, sắc mặt cũng tối đi.
Cô cũng không muốn quản chuyện không đâu, nhưng không phải vì sợ thân phận bại lộ, khiến cho Mục Vi Vi trở nên thẹn quá hóa giận hay sao?
Bỗng nhiên, có một giọng đàn ông trầm thấp truyền đến.
"Mục Vi Vi, đây là cách em cùng với chị dâu mình nói chuyện hay sao hả?"
Lạc Thần Hi quay đầu lại, thì nhìn thấy Mục Diệc Thần sải chân bước vào, còn một tay thì ôm lấy bánh bao nhỏ.
Hắn mặc một bộ âu phục sẫm màu, càng thêm tôn dáng người cao ngạo tự phụ của hắn lên.
Bánh bao nhỏ mặc quần công chúa màu hồng nhạt, ngồi ở phía trên cánh tay của ba ba, đặc biệt ngoan ngoãn.
Vẻ mặt của Mục Vi Vi tràn đầy sự không phục, "Anh hai, em đã nói cái gì đâu chứ? Chị ta rõ ràng không hề biết xấu hổ mà…"
"Mục Vi Vi!" Âm thanh nghiêm túc của Mục Diệc Thần vang lên khiến cô ấy dừng lại, "Xin lỗi chị dâu của em ngay đi! Lập tức! Hơn nữa, anh đã nói trước với em rồi, không cho phép theo đuổi thần tượng! Bây giờ em đang làm gì thế hả? Anh tịch thu hết những thứ này! Sau này nếu để cho anh nhìn thấy, thì em đừng hi vọng nhận được tiền tiêu vặt nhé."
"Cái gì cơ?! Anh hai, sao anh có thể làm như vậy với em chứ?"
Mục Vi Vi tức giận đến giậm chân, nhưng thái độ của Mục Diệc Thần vô cùng kiên quyết.
Cô ấy lúng túng hết nửa ngày, mới bật thốt ra một lời xin lỗi không hề nghe rõ đầu đuôi.
Sau đó thì thở hổn hển mà chạy trở về phòng.
Lạc Thần Hi âm thầm líu lưỡi, đột nhiên cảm thấy Mục Vi Vi có chút đáng thương, giáo dục phương pháp của Mục Diệc Thần cũng quá đơn giản thô bạo không phải sao hả?
"Mục Diệc Thần, thực ra, những tấm áp phích này cũng không cần cần phải tịch thu như vậy đâu..."
"Có sao hả? Được nhiều cô gái yêu thích như vậy, có phải rất vui vẻ đắc ý hay không hả?" Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô.
"Tôi không có?"
Lạc Thần Hi không nói được thêm lời nào.
Hắn quản em gái mình như thế khiến cho nó càng ngày càng phản nghịch, cũng không liên quan gì đến cô cả.
Lạc Thần Hi xoay người, dẫn theo bánh bao nhỏ đi đến nhà bếp.
Cũng không lâu lắm, cô bê cá sốt chua ngọt mang ra, nhìn thấy Mục Diệc Thần chỉ huy dì Trần, cuốn hết áp phích lại, bỏ vào một cái rương, bỏ trong thư phòng của hắn.
Vì giúp em gái cố gắng đọc sách, thì hắn thực sự là mệt mỏi suy nghĩ này nọ nha!
…
Trong phòng, Mục Vi Vi cầm điện thoại di động, liên tục nói chuyện.
"Chị Tâm Hinh à, chị không hề hay biết đâu, cái người phụ nữ kia đến bây giờ có bao nhiêu hung hăng! Thậm chí em theo đuổi thần tượng mà chị ta cũng muốn xen vào! Mà không biết anh em bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa, mỗi lần đều đứng về phía của chị ta. Còn nói chị ta chính là chị dâu của em nữa chứ!"
Bạch Tâm Hinh ngay lập tức hoảng sợ, "Gì cơ? Mục đại thiếu thừa nhận cô ta sao? Anh ấy đã quên hết những chuyện mà người phụ nữ này đã làm hay sao hả?"
Mục Vi Vi nói: " Thủ đoạn của người phụ nữ rất cao, bây giờ anh trai bị cô ta mê hoặc đến không biết trời trăng gì nữa rồi. Chị Tâm Hinh à, chị nhanh nghĩ cách giúp em đi, còn tiếp tục như vậy, thì anh trai em không phải sẽ thực sự yêu chị ta hay sao chứ?"