Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 219: Nếu không phải đang ở ngoài đường, thì tôi nhất định khiến cho cô không được giường!




Editor: Wave Literature

Mục Diệc Thần nói xong, thì muốn xoay người.

Lạc Thần Hi gấp đến mức mồ hôi lạnh cũng toát hết ra.

Cô nhìn thấy một trạm điện thoại công cộng bên cạnh, bỗng nhiên có ý tưởng xuất hiện.

Một tay kéo tay của Mục đại thiếu, kéo hắn vào bên trong.

"Này, cô muốn làm cái gì hả? Buông tôi ra…"

Mục Diệc Thần nhướn mày, muốn đẩy cô ra.

Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Thần Hi bỗng nhiên nhón chân lên, ôm lấy cổ của hắn.

Hương thơm ngọt ngào thanh đạm sát đến gần, mềm mại mà chạm đến bờ môi mỏng của hắn.

Thân thể của Mục Diệc Thần cứng đờ.

Hắn vậy mà…lại bị cái người phụ nữ này cưỡng hôn sao!

Tự nhiên chủ động, Lạc Thần Hi so với hắn còn khẩn trương hơn nữa, lòng run rẩy, giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Để ngăn Mục Diệc Thần đi tìm Lâm Thăng, nên dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể nghĩ ra này một cách như thế này

Muốn dời đi sự chú ý của người đàn ông này.

Nhưng, khi cô ép Mục đại thiếu vào trên tường, mạnh mẽ nhào đến, thì cô không biết phải làm như thế nào nữa.

Bởi vì, phản ứng của Mục Diệc Thần quá lạnh nhạt.

Cô đã liều mạng nhớ lạnh cảnh mình hôn môi cùng Mục đại thiếu những ngày qua với kinh nghiệm ít ỏi, khiến cho bản thân trở nên quyến rũ, muốn câu dẫn hắn.

Nhưng, Mục Diệc Thần trước sau ngay cả đáp lại một chút cũng không có, một tay thì đặt trên bả vai của cô, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy được cô ra.

"Cô Lục à, trước tiên cô vẫn theo cháu trở về đi mà…"

Tiếng kêu của Lâm Thăng cùng tiếng bước chân, không chỉ không rời xa, mà còn càng ngày càng gần hơn nữa.

Lạc Thần Hi càng thêm lo lắng.

Mục Diệc Thần nếu như đẩy cô ra lúc này, thì mọi chuyện coi như kết thúc luôn!

Nhưng mà, sợ cái gì chứ, cái gì đến thì sẽ đến thôi.

Lúc này, bàn tay người đàn ông đang đặt ở trên vai của cô đột nhiên dùng sức một chút, đẩy cô ra sau…

Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, vội vàng quấn cánh tay vững vàng ở trên cổ của Mục Diệc Thần, hận không thể mạnh hơn nữa, quấn lấy cả người của hắn luôn

Động tác của người đàn ông dừng lại một chút.

Đành phải đón láy, xoay người một cái, ngược lạo còn đè Lạc Thần Hi lên trên tường, ôm chặt chiếc em nhỏ nhắn của cô lại bằng cánh tay của mình, biến thành thế chủ động.

Hôn môi nồng cháy, trong nháy mắt cả trời đất như hòa tan vào nhau.

Mục Diệc Thần mạnh mẽ cạy môi của cô ra, tùy ý xâm chiếm.

Lạc Thần Hi vừa mới cao hứng vài giây, lập tức đã hối hận rồi.

Cô nhanh chóng không thể nào hô hấp được...

Cũng không biết qua bao lâu, thì Mục Diệc Thần mới buông cô ra.

Lạc Thần Hi run chân một hồi lâu, suýt chút nữa té ngay xuống đất, cũng may mà, Mục đại thiếu còn đúng lúc ôm lấy eo của cô.

Tiếng nói của hắn so với bình thường còn trầm khàn hơn mấy phần, "Cô lại câu dẫn tôi nữa sao?

Nếu không phải đang ở ngoài đường, thì tôi nhất định khiến cho cô không được giường!

Chuyện này... Lại là chuyện ma quỷ gì nữa đây chứ!

Cái gì mà không xuống giường được chứ hả?!

Thật khó tưởng tượng, trong khuôn mặt lạnh lẽo cấm dục như vậy mà Mục Diệc Thần có thể, nói ra được mấy lời như thế.

Khuôn mặt của Lạc Thần Hi lập tức đỏ bừng lên.

Hận không thể đá cho người đàn ông không biết xấu hổ này một cái.

Cũng còn may, cô tỉnh táo lại đúng lúc đấy.

"Khụ khụ, anh... Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cho anh biết là, ánh mắt của tôi rất cao đấy, bên cạnh đã có một người đẹp như vậy, nhất định môi ngày đều nghĩ về anh, làm sao còn có thể hứng thú với người khác được cơ chứ?"

Lạc Thần Hi nhắm mắt nói ra những lời buồn nôn như vậy.

Đồng thời tự thôi miên bản thân mình: Đây là cách để bảo vệ sinh mạng mình an toàn, chỉ vậy thôi, tuyệt đối không phải sự thật đâu!

Mục Diệc Thần nhìn người phụ nữ đang cắn môi ở trước mắt mình, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, tim ngừng đập nửa nhịp.

Lập tức hừ lạnh, "Sau này giữ khoảng cách với tên họ Lâm kia, nói chuyện thì từ năm mét trở lên!"

Khóe miệng của Lạc Thần Hi giật giật.

Cách nhau năm mét trở lên, là thế nào cơ chứ? Không phải nạt nhau hay sao hả?

Nhưng cô không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Diệc Thần lúc này mới thoả mãn, "Chúng ta về nhà thôi."

Lạc Thần Hi gật đầu, "Được."

Bọn họ trong buồng điện thoại trì hoãn mười mấy phút, tiếng bước chân bên ngoài sớm đã không còn nghe được nữa.

Cửa ải lần này, chắc qua được rồi.

Mục Diệc Thần đẩy cửa của trạm điện thoại công cộng ra, rồi kéo cô đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, thì cả người của Lạc Thần Hi cứng nhắc.