Editor: Wave Literature
Bạch Thế Huân bị cô nói đến mức nín họng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Phương Tử Thiến, cô biết cách cứng miệng rồi, quên mất ai là ông chủ của mình rồi hả? Nói chung, cô nhất định phải trở lại đây ngay cho tôi, nếu không thì…nếu không thì tôi sẽ đuổi việc cô đấy!"
Bạch nhị thiếu đưa ra một nước cờ lớn mạo hiểm như vậy, nhưng Phương Tử Thiến lại hoàn toàn không coi đó là chuyện gì to tát.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng: "Ông chủ à, phiền tôi nhắc anh một chút nhé, tôi được lão gia nhà anh mời đến, trừ ông ấy ra thì không ai có quyền đuổi việc tôi cả! Được rồi, tôi muốn nghỉ đông, chúc ông chủ ngày đêm tăng ca ở công ty vui vẻ nhé!"
Bạch Thế Huân tức giận đến mức suýt chút nữa không phun máu, nhưng mà, hắn chưa kịp nói bất cứ cái gì, thì tiếng tít tít tít đã hiện lên trong điện thoại di động.
Người phụ nữ này lại cúp máy!
Cô lại dám cúp máy điện thoại của hắn!
Chết tiệt, rốt cuộc ai mới là ông chủ chứ?
"Cô chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi cô ra khỏi công ty mà thôi! Cô có muốn khóc lóc van cầu trở về thì cũng không dùng được đâu nhé!" Bạch nhị thiếu thề non hẹn biển.
Ngẩng đầu, nhìn thấy núi văn kiện chất chồng trước mắt, thì khóe miệng của hắn không nhịn được giật giật.
Một lần nữa lấy điện thoại di động ra, mở danh sách bạn bè.
Thế nhưng, Phương Tử Thiến đăng trong danh sách bạn bè không có định vị, nên dù muốn bắt người cũng không biết đi đâu mà bắt.
Mấy tấm hình này, càng khiến Bạch Thế Huân nhìn thế nào cũng không hợp mắt.
"Chưa từng thấy đàn ông hay sao hả? Cái minh tinh nhỏ bé kia rốt cuộc lớn lên đẹp trai lắm hay sao? Còn nói nam thần nữa chứ? Hơn nữa, chụp ảnh thì chụp ảnh đi, dựa gần như vậy làm gì hả, suýt nữa chạm mặt vào nhau! Hừ thẩm mỹ thì kỳ quái, thái độ làm việc lại kém như vậy, quả thực khiến hình tượng của xí nghiệp nhà mình bị bôi xấu đi mà!"
...
Tập đoàn SL.
Phương Tử Thiến vừa mới cúp điện thoại, thì ngay lập tức hắt hơi một cái.
Lạc Thần Hi nhìn sang, "Tiểu Thiến Thiến à, cậu không sao chứ?"
Phương Tử Thiến lắc đầu, "Không có chuyện gì, có thể có chút cảm lạnh rồi. Được rồi, chúng ta nhanh chóng bắt đầu tập luyện đi, tôi đã không thể chờ đợi muốn được biểu diễn thời trang cùng với nam thần rồi!"
Lần này tập luyện cực kỳ thuận lợi.
Năm đó Phương Tử Thiến muốn trở thành người mẫu, nên mỗi bước đi trên sàn biểu diễn đều tập luyện rất cực khổ, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với các người mẫu đang "hot" hiện nay.
Mà Thiệu Minh Dật còn kém một chút, nhưng dù sao thì bản thân cậu ta cũng là một cái giá áo hoàn hảo, có khí chất quý tộc, nên khiến người ta quên mất những khiếm khuyết của hắn trên sàn diễn.
Hơn nữa hai người họ ngoài ý muốn, lại phối hợp ngầm hiểu ý nhau.
"Quá tuyệt rồi! Đến khi biểu diễn mà được như thế, thì rất hoàn mỹ rồi đấy. Nhưng hai người các cậu phải thêm chút uyển chuyển khi chuyển động cùng nhau nữa, hiệu quả sân khấu sẽ càng tốt hơn. Có muốn thử chút hay không?"
Sau khi Lạc Thần Hi ở bên cạnh nhìn hai người đi mấy lần, thì đưa ra ý kiến của bản thân.
Phương Tử Thiến ngẩn ra, "Làm sao uyển chuyển chuyển động cùng nhau chứ?"
"Chính là... Thêm vào một chút tình tiết đó, giải thích một chút nhé. Chủ đề thiết kế lần này của tớ là "Nhã trí", các cậu không ngại diễn một vai chứ, ví dụ như Thiệu công tử là thiếu gia danh môn, còn cậu là thiên kim nhà giàu, các cậu lần đầu tiên gặp đã yêu nhau say đắm…Thiệu Công Tử chủ động mời cậu khiêu vũ."
"Đương nhiên, lúc biểu diễn thời trang, thì chuyện khiêu vũ có chút không được hiện thực, nên lúc múa thì…"
Lạc Thần Hi đột nhiên thông suốt, hai mắt sáng lên.
Giải thích với hai người họ một chút.
Lúc này, Thịnh Dục đúng lúc đi vào, nghe được cô nói, không nhịn được nhướn mày, lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Không nghĩ tới, Thần Tinh đã vượt quá chính thiết kế của bản thân mình, đã bắt đầu quan tâm đến hiệu quả của việc biểu diễn thời trang rồi.
Thiên phú như vậy, cũng quá nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi!
Đối với một cái nhà thiết kế mà nói, thì việc thiết kế ra một bộ trang phục cực kỳ sinh động chỉ mới là khâu mở đầu, khâu quan trọng đáng khiêu chiến hơn chính là việc làm sao thể hiện được những bộ trang phục đó, để người biểu diễn thể hiện được trạng thái tốt nhất trước mặt người khác.
Mỗi một cuộc thi đấu thời trang, mỗi một lần biểu diễn thời trang, thì đều phải có người suy nghĩ tổng quát.
Chỉ có thể làm nhà thiết kế quần áo, thì sẽ không đi xa được.
Chỉ bằng điểm này, Lạc Thần Hi đã vượt qua những người dự thi khác rồi.
...
Thời gian thi trận chung kết càng ngày càng đến gần, Lạc Thần Hi lại bắt đầu mỗi ngày chạy tới lui đến tập đoàn SL.
Hơn nữa, về nhà càng ngày càng muộn.
Có ngày, đến tận khuya cô mới rời khỏi công ty, đi đến cửa, thì trời mùa hè đã đổ một cơn mưa tầm tã.
Cô khẽ cau mày, nhớ đến việc ngày hôm nay tài xế lão Lưu xin nghỉ phép, không đến đón cô được.
"Xem ra, chỉ có thể gọi xe taxi mà thôi. Lúc này muộ như vậy rồi, trời lại mưa to như vậy nữa, không biết có thể gọi xe được hay không nữa."
Đúng lúc này, một chiếc Porsche dừng tại trước mặt cô.
Thịnh Dục hạ cửa sổ xe xuống, "Chà chà, cô gái dễ thương, cô đang bị giam ở công ty à, không có cách nào trở về sao? Vậy lên xe đi, tôi chở cô một đoạn đường!"