Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 167: Từ khi nào mà hắn trở nên tốt bụng như vậy chứ?




Editor: Wave Literature

Hàn quản lý quay đầu lại, trầm mặt mà nhìn cô ta trừng trừng, "Nói nhăng nói cuội cái gì đó hả? Nhanh xin lỗi thiếu phu nhân đi!"

Cô gái ở quầy lễ tân không thể nào tin được cái cô gái nhìn như thể biết điều cực kỳ nào, vậy mà lại là phu nhân của Mục Diệc Thần, thiếu phu nhân trong truyền thuyết!

"Hàn quản lý, nhất định anh nhầm rồi! Tổng giám đốc không phải ngay cả bạn gái còn không có hay sao? Kết hôn từ lúc nào chư? Hơn nữa, vừa nãy em hỏi người phụ nữ này thì cô ta cũng không hề hẹn trước, cô ta còn nói không có nữa mà!" Cô ta vội vàng thanh minh cho chính mình.

Lạc Thần Hi cười lắc đầu, "Lời này của cô thật nực cười mà, tôi muốn gặp ông xã của mình mà còn phải hẹn trước sao hả? Hơn nữa, cô coi chính cô là ai chứ hả? Chúng tôi kết hôn mà còn phải thông báo cho cô biết hay sao hả?"

Tuy giọng nói của Lạc Thần Hi rất ôn nhu, nhưng mà, Hàn quản lý cũng không phải người ngu, lập tức nghe ra cô đang tức giận.

Ông ta nhớ tới giọng điệu nghiêm nghị của Mục Diệc Thần vừa nãy trong điện thoại, rõ ràng là cực kỳ sủng ái cưng chiều vị phu nhân mới cưới này.

Cái người phụ này này bình thường rất thông minh, mà sao hôm nay lại ngu ngốc như vậy chứ, ngay cả thiếu phu nhân cũng dám đắc tội nữa!

Mặt của Hàn quản lý trầm xuống, "Nghe xem cô nói gì vậy hả, dám sỉ nhục cả thiếu phu nhân nữa hay sao! Lập tức cút ngay cho tôi, tập đoàn Mục thị chúng ta, coi như không có nhân viên giống như cô đâu."

"Cái...cái gì chứ! Hàn quản lý, anh... Anh muốn sa thải em sao?"

Cô gái trước quầy lễ tân không dám tin tưởng trợn to mắt nhìn trân trân.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn quản lý, lúc này cô ta mới ý thức được, bản thân đã gây họa lớn rồi, nhanh chóng quay sang Lạc Thần Hi, nước mũi tèm lem.

"Thiếu phu nhân, tôi sai! Là do tôi có mắt không nhìn được núi Thái Sơn, mà mạo phạm ngài, cầu xin ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân như tôi..."

Lạc Thần Hi bĩu môi, "Chuyện của tập đoàn Mục thị, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú quản rộng như vậy đâu."

Thái độ của cô gái trước quầy lễ tân này, ngay cả chuyên nghiệp cũng không có, bị sa thải là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

...

Xoay người bước ra khỏi tập đoàn Mục thị, lên xe đi về nhà.

Chuyến đi này của cô, xem như đi không công rồi.

Không, cũng không tính là không công.

Chí ít biết Mục Diệc Thần cùng Bạch Tâm Hinh quả nhiên có chuyện mờ ám gì đó!

Mục thị không có đầu tư gì ở làng giải trí, nhưng một người mẫu nổi tiếng như Bạch Tâm Hinh, có thể móc nối với tập đoàn Mục thị như vậy, còn tìm đến tận cửa như vậy!

Chẳng trách Mục đại thiếu còn lưu luyến mà quên mất đường về, không về nhà luôn.

Lạc Thần Hi mím môi, đè nén sự khó chịu trong đáy lòng mình, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

Lấy ra nhìn, thì lại là Lạc An Quốc gọi đến.

Quả thực con người này bám dai như đỉa mà!

Cô lạnh lùng hừ một tiếng, nhận lấy, "Tôi đã đến tập đoàn Mục thị, chỉ là Mục Diệc Thần muốn làm gì, thì tôi cũng không thể nào can thiệp được đâu nhé, dù sao thì tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi đấy!"

Lạc Thần Hi luôn nghĩ, Lạc An Quốc sẽ khăng khăng không chịu thỏa hiệp, tiếp tục dụ dỗ ép buộc cô, đi tìm Mục Diệc Thần.

Nhưng ai ngờ, trong điện thoại lại truyền đến, âm thanh cực kỳ nhiệt tình cùng kích động của Lạc An Quốc.

"Ba biết ba biết mà, Thần Hi à, lần này may mà có con đấy! Tuy lần này Lạc thị thất bại, nhưng mà, Mục thiếu lại cho chúng ta đến hai cái hạng mục khác nha, tuy hạng mục này không kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng cũng ít nguy hiểm hơn."

"Xem ra, con rất được cưng chiều ở Mục gia nha! Ba ba biết ngay mà, khả năng của con như thế nào cơ chứ? Ngày nào mà con về nhà, thì cả nhà cùng nhau ăn mừng bữa cơm, chúc mừng một chút nhé?"

Lạc Thần Hi cười gằn, "Không cần đâu, cơm của ông, tôi không dám ăn đâu, sợ bị độc chết đấy!"

Sau khi cúp điện thoại, thì cô đăm chiêu suy nghĩ.

Mấy ngày trước, khi cô nói chuyện này với Mục Diệc Thần, thì Mục đại thiếu đã nói rất rõ ràng với cô rồi cơ mà, không muốn cô cuồng vọng nghĩ đến chuyện nhúng tay vào công ty của mình.

Mà hôm nay, cho dù cô có đến trong tâm thế ôn hòa thế nào, thì trên thực tế, vẫn chưa lấy lòng được Mục Diệc Thần, còn làm hắn giận dỗi thêm một lần nữa.

Lấy kinh nghiệm của cô quen biết hắn bấy lâu nay, thì hắn không tức giận đã là may mắn rồi, còn cho Lạc thị hạng mục nào nữa hay sao?

Từ khi nào mà hắn trở nên tốt bụng như vậy chứ?

Lạc Thần Hi do dự một chút, gọi điện thoại cho Mục Diệc Thần, muốn nói với hắn một tiếng cám ơn.

Nhưng mà...

"Làm sao lại tắt điện thoại chứ? Lẽ nào điện thoại di động hết pin sao?" Cô thắc mắc nhíu mày.

...

Mãi đến tận ngày thứ hai, Lạc Thần Hi mới biết chuyện từ miệng của Trần quản gia, đó là chuyện Mục Diệc Thần lại đi ra nước ngoài rồi.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại chuyện như vậy lại càng tốt.

Mục đại thiếu đột nhiên cho cô hạng mục, hoàn toàn không thể nào giải thích được, khiến cho cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào nữa.

Trận chung kết của giải thi đấu Hoa Phong sắp diễn ra rồi, nên hầu như tất cả thời gian của Lạc Thần Hi đều vùi đầu vào công việc chuẩn bị.

Tất cả đều cực kỳ thuận lợi.

Nhưng mà, ngay một tuần trước khi trận thi đấu bắt đầu, thì bỗng nhiên trên Weibo xuất hiện một tin tức giật gân vô cùng!