Lạc Thần Hi đối với những lời bình luận của mọi người đều ngoảnh mặt làm ngơ, ung dung không vội mà đi đến phía trước sân khấu.
Thịnh Dục nhếch miệng, "Cô gái dễ thương của học viện hoàng gia nghệ thuật đây mà, cô đã chuẩn bị xong chưa hả? Hi vọng biểu hiện của cô hôm nay, đừng làm cho tôi quá thất vọng nhé!"
Lạc Thần Hi nghĩ đến chuyện đề thi lần này là do Thịnh Dục ra đề, thì nổi giận trong bụng.
Muốn cô thiết kế trang phục dành cho nam, hại cô suýt chút nữa thì bị con sói kia ăn luôn vào bụng!
Trường đại học Saint George, quả nhiên không có một người nào tốt đẹp mà!
Cô cười gượng hai tiếng: "Ha ha, cám ơn sự ưu ái của Thịnh tổng, tác phẩm của tôi lần này, là tác phẩm thiết kế hài lòng tôi nhất kể từ trước đến nay đấy!"
Nghe được Thịnh Dục đột nhiên mở miệng, tất cả các nhà thiết kế ở đây đều kinh hãi.
Vừa nãy ngay cả Ngô Linh San muốn thấy sang bắt quàng làm họ với Thịnh Dục, cũng đều bị hắn ngăn lại.
Chẳng ai nghĩ tới, hắn lại đột nhiên nói chuyện cùng mới cô gái chứ biết tên này, còn dùng giọng điệu quen thuộc như vậy nữa.
Nhưng mà, càng khiến bọn họ kinh ngạc còn ở phía sau.
Lạc Thần Hi cùng công nhân viên cùng, kéo tấm vải che trước sân khấu lên
Lộ ra mười bộ trang phục ở trong sân khấu.
Vốn dĩ các nhà thiết kế đều đang chờ để xem kịch vui, nhìn chăm chú tác phẩm của cô, nhưng đến nửa ngày vẫn không nói được lời nào.
Lời trào phúng đến ngay miệng, nhưng nhất thời đều bị nghẹn trong cổ họng của mình.
Lạc Thần Hi quay sang giám khảo, bình tĩnh nói: "Kính thưa các vị giám khảo, chủ đề thiết kế ngày hôm nay của tôi là "Nhã trí". Đó là tao nhã đích thực không đến từ những gì xa hoa phù phiếm bên ngoài, mà từ tâm hồn cao quý. Những thiết kế của tôi ngày hôm nay, cố gắng xẻ gọn quần áo một cách nhu hòa nhất, để phô bày nét quý tộc cùng khí chất tao nhã…"
Cô đã từ bỏ hai bộ thiết kế danh cho nam có phong cách ở nhà rồi.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy cái mặt kia của Mục Diệc Thần không chân thực quá rồi.
Cô không muốn phơi bày ra trước mặt người khác.
Vì thế, cô đến lúc Mục Diệc Thần đang ở văn phòng, vẽ bù thêm vài bản thiết kế khác, tập hợp thành một tập luôn.
Lạc Thần Hi nói xong, thì đứng bình tĩnh ở một bên, chờ giám khảo chấm điểm cho cô.
Nhưng mà đợi một hồi lâu, vẫn không nghe thấy có ai nói chuyện cả.
Cô cau mày, vừa định lại nói chút gì đó, thì nhìn thấy một người giám khảo trong đó đi về phía cô,
"Thần Tinh tiểu thư, tôi có thể sờ một chút những bộ trang phục này hay không, nhìn kỹ cấu trúc thiết kế của nó một chút?"
"Hả, cái gì?"
Lạc Thần Hi không nghĩ đến hắn ta sẽ hỏi vấn đề như vậy.
Lúc trước những này giám khảo này đều đứng cách xa mà nhìn, rồi chấm điểm cho người dự thi, ngay cả tác phẩm của Ngô Linh San cũng tương tượng như vậy.
Nhưng, họ lại hỏi cô như vậy.
Lạc Thần Hi chỉ có thể gật đầu, "Không thành vấn đề, ông cứ việc xem!"
Tiếng nói của cô vừa dứt, thì mấy cái giám khảo đồng thời đứng dậy, đi đến sân khấu, vây xung quanh những bộ trang phục mà cô thiết kế, nhìn từ đầu đến cuối, mò đông mò tây.
Trong miệng còn nói lẩm bẩm.
"Cô ta hoàn toàn thiết kế ra một loại kết cấu mới đó! Cách cắt xẻ như thế này có thể phô bày phong cách cường đại, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy!"
"Vải cũng rất được chú trọng nha! Loại vải này không đặc biệt quý hiếm, nhưng sử dụng ở đây lại vừa hợp!"
"Thật sự quá tuyệt! Những dịp quan trọng đều có thể sử dụng được, tôi cũng muốn cô ấy may cho mình một bộ!"
Giám khảo nhìn đến mê mẩn, Lạc Thần Hi ở bên cạnh yên lặng phun máu.
Cô nghĩ vừa nãy chỉ có một vị giám khảo muốn chạm thử quần áo, nên cô mới đồng ý!
Nhưng mà, ông ta chỉ là người đại diện mà thôi.
Nhiều người chạy đến sờ trang phục của cô như vậy.
Có lầm hay không chứ? Sáng sớm hôm nay cô phải tỉ mỉ làm từng món cho thật tốt, vậy mà bị bọn họ sờ nhăn!
Nhưng, cô lại không thể ngăn cản những vị giám khảo này làm thế, tư cách cô có vào chung kết hay không nằm ở trên tay bọn họ đó.
Chỉ có Thịnh Dục chắp tay đứng bên mình cô, không có đến xem trang phục, mà nhíu mày đối với cô.
" Cô thật sự có thể thiết kế trang phục cho nam, hơn nữa, so với trang phục cho nữ càng sáng tạo, càng có linh khí hơn! Tôi đã bị cô lừa rồi!"
Lạc Thần Hi trong lòng biết, nếu không có Mục đại thiếu, thì lần này cô sẽ bị Thịnh Dục lừa thảm rồi.
Chẳng qua, cô sẽ không ngốc đến mức nói ra.
"Thịnh tổng, ai bảo anh cơi thường người khác chứ? Thiết kế trang phục cho nam gì đấy, đều chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi. Học viện nghệ thuật hoàng gia chúng tôi cũng không phải ăn không ngồi rồi đâu!"
"Rất tốt, tôi thừa nhận, lần này tôi nhìn nhầm rồi."
Thịnh Dục nhìn cô sâu xa, bỗng nhiên lên tiếng: "Mấy vị đại sư, các ông nếu như thích những thiết kế này như vậy, thì sau này có thể đến xem. Bây giờ, chúng ta cần phải xem rất nhiều tác phẩm nữa đấy, trước tiên chấm điểm cho Thần Tinh đi."
"Há, đúng đúng đúng, chúng ta quên mất chấm điểm rồi!"
Mấy vị nhà thiết kế lúc này mới tỉnh táo lại, không cam lòng mà rời khỏi sân khấu.