Lạc Thần Hi lập tức cứng lại rồi.
Hóa ra bánh bao nhỏ không phải chuyện em rai em gái, mà suy nghĩ nãy giờ!
Chưa kịp để cô phản ứng lại, thì bánh bao nhỏ đã lớn tiếng nói: "Vậy cứ quyết định như vậy nhé! Chị cùng ba ba nhất định phải cố gắng hơn nha!"
Nói xong, bé xoay người, cùng với anh trai nhỏ tụ họp.
Lưu lại Lạc Thần Hi trong lòng ngổn ngang.
Trở lại trên xe, Lạc Thần Hi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Phương Tử Thiến.
"Tiểu Thiến Thiến, tối ngày hôm qua, cậu có bình an về đến nhà hay không?"
"Tiểu Hi Hi, cậu không có chuyện gì, quá... Hắt xì! A... Hắt xì!"
Phương Tử Thiến còn chưa nói dứt lời, thì đã liên tiếp hắt xì vài cái.
Lạc Thần Hi cau mày, "Tiểu Thiến Thiến, cậu làm sao vậy hả? Cảm mạo hay sao? Tối ngày hôm qua rõ ràng không lạnh mà? Đã có chuyện gì xảy ra vậy hả?"
Phương Tử Thiến xoa chiếc mũi đỏ ửng của mình, nghĩ đến Bạch Thế Huân ngày hôm qua khiến cô dính vào nước lạnh, hại cô khi trời sáng bị cảm mạo nặng hơn, suýt chút nữa tức điên luôn.
Chỉ là, trước mặt Lạc Thần Hi, cô vẫn giả vờ mọi chuyện vẫn ổn, "Không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày trước quá mệt mỏi, có chút cảm lạnh mà thôi. Tớ không có chuyện gì đâu, cậu yên tâm đi!
Ngược lại cậu đó, ngày hôm qua Mục đại thiếu có phải rất tức giận hay không hả? Sẽ không đánh cậu chứ?"
Lạc Thần Hi nói: "Cậu nói cái gì vậy chứ? Mục đại thiếu là giảng đạo lý, tôi đã giải thích với hắn rồi, thì hắn có thể làm gì tôi được chứ?"
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn theo bản năng mà sờ khóe miệng mình.
Ngày hôm qua Mục Diệc Thần dưới cơn giận dữ của mình mà cắn cô bị thương, có chút đau đớn.
"Không phải chứ? Chuyện này không khoa học lắm thì phải? Mục đại thiếu nhà cậu vừa nhìn đã thấy là tổng giám đốc lạnh lùng tàn khốc tà mị bá đạo cơ mà, đối phó với yêu tinh nhỏ gây bất an như cậu, không phải nên đẩy ngã xuống giường, ngày đêm không ngừng làm làm làm, một đêm bảy lần, ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm hay sao? Đến khi cậu không phạm sai nữa hay sao?"
Khóe miệng của Lạc Thần Hi giật giật, "Phương Tử Thiến, cậu làm gì thế hả? Có phải xem nhiều truyện tiểu thuyết ngôn tình máu chó hay không hả?"
Còn cái gì mà... Một đêm bảy lần... Ba ngày ba đêm cơ chứ...
Trong đầu của Lạc Thần Hi bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh ngày hôm qua Mục Diệc Thần đè ngã cô trên sô pha.
Lúc đó, cảm giác nóng rực do Mục Diệc Thần kề sát cô, dường như vẫn còn lưu lại ở trên người của cô...
Mặt của cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng lắc đầu, "Được rồi mà, nếu như cậu đã không sao hết, thì tớ cúp máy đây, tớ còn phải trở lại thiết kế quần áo nữa!"
"Được rồi, tớ cũng phải đi làm đây."
Ngày hôm nay nhìn thấy Bạch Thế Huân, trong lòng của Phương Tử Thiến tràn đầy lửa giận.
Dám thừa dịp cô say rượu mà chỉnh cô như vậy à, hãy cứ chờ xem!
...
Nhắm mắt, hai mươi ngày đã trôi qua.
Đã đến ngày cuối cùng của trận thi đấu bán kết giải Hoa Phong rồi.
Lạc Thần Hi cuối cùng cũng sửa xong hết bộ cuối cùng, nhìn sân khấu một lượt, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cô lấy quần áo may sẵn đến tập đoàn SL xem trước ba ngày, bận bịu không ngừng nghỉ, mới hoàn thành hết tất cả.
Nhờ có phúc khí của Mục Diệc Thần, năm bộ trang phục dành cho nam của cô đều được hoàn thành tương đối hoàn mỹ.
Mục đại thiếu không chỉ làm người mẫu tại Secret cho cô ngày hôm ấy, mà sau đó mất rất nhiều thời gian giúp cô vẽ nữa.
"Lần này đúng là nhờ có hắn, hóa ra hắn cũng không xấu xa như mình tưởng tượng! À, khi trận đấu kia kết thúc, thì mình phải nghĩ cách cảm ơn hắn mới được…"
Lạc Thần Hi vừa cân nhắc, vừa đi ra bên ngoài.
Vì để tránh cho các vị nhà thiết kế lúc trình diễn các bộ trang phục bị ảnh hưởng lẫn nhau, nên mỗi người bọn họ ở phía bên cạnh sân khấu của mình, có sử dụng mảnh vải treo lên.
Vào lúc chính thức trình diện, thì tất cả mọi người sẽ không nhìn thấy tác phẩm của người khác.
Nhưng mà, Lạc Thần Hi vừa nhấc tấm vải treo lên, thì thấy có người bên ngoài nhìn vào sân khấu của mình, nhìn lén một cách dáo dác.
"Tả Hiểu Tình, cô đang nhìn cái gì vậy hả?" Cô lạnh lùng mở miệng.
Tả Hiểu Tình thấy hành vi nhìn trộm của mình bị phát hiện, thì quyết đoán đứng dậy, lời lẽ rất hùng hồn mà nói: "Cô đừng có mà buồn cười như vậy, tôi làm sao lại nhìn lén cô chứ? Đừng nghĩ tôi không biết, cô vốn không thiết kế được trang phục cho nam. Lần này thi bán kết cần năm bộ trang phục cho nam đấy! Cô nhất định sẽ bị đào thải. Tôi chỉ nhìn lén một người sẽ bị đào thải mà thôi."
Lạc Thần Hi cười như không cười mà lườm cô ta, "Vậy phiền cô rời khỏi sân khấu của tôi xa một chút, nếu không thì, rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó nha."