Lạc Thần Hi suýt chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của chính mình!
Mục Diệc Thần đúng là khắc tinh của cô mà.
Làm sao lại hỏi chuyện đó chứ, mỗi câu lại còn khó khăn như vậy nữa chứ!
"Rốt cuộc, phải làm thế nào đây?" Mục Diệc Thần cau mày.
Lạc Thần Hi vội hỏi: "Anh... Anh nghe tôi giải thích đã! Chuyện này vốn là hai việc khác nhau nha. Tôi bảo ba người kia cởi quần áo, chỉ vì bọn họ ăn mặc khó coi mà thôi. Mục đại thiếu anh có thẩm mỹ cao như thế, ăn mặc còn đẹp trai như vậy! Đẹp xa đến mấy mét còn nhìn thấy! Không cần cởi đâu, thật sự không cần cởi!"
Mục Diệc Thần cong môi mỏng, "Còn có mắt nhìn đấy."
"Khụ khụ, quá khen, là bởi vì mỗi ngày ở cùng Mục đại thiếu anh minh thần võ, nên thẩm mỹ của tôi tăng cao mà thôi." Lạc Thần Hi liều mạng nịnh hót, mong anh buông tha.
Mục Diệc Thần quay đầu, ở một góc mà cô không nhìn thấy, khóe miệng hơi cong lên.
"Muốn tôi ngồi tư thế như thế nào đây?"
Lạc Thần Hi vừa nghe, cuối cùng hắn không cởi đồ nữa, nhanh chóng chạy đến, vô cùng nịnh nọt chân chó mà đẩy ghế cho hắn.
"Ngồi chỗ này nè! Chỗ này có ánh sáng tốt nhất! Mời ngài ngồi."
"Vậy... có thể tùy ý tôi được không?"
"Tất nhiên có thể có thể có thể! Đương nhiên có thể! Tùy ý anh là quá tốt rồi, tôi cũng không phải vẽ anh đâu, chỉ cần tìm chút cảm giác mà thôi."
Mục Diệc Thần gật gù, cầm lấy một cuốn tạp chí thương mại, ngồi trên ghế đọc nó.
Lạc Thần Hi ngồi lại trên ghế salông, giơ tay chuẩn bị, bắt đầu vẽ.
Mấy ngày trước, mặc kệ cô vắt óc như thế nào thì linh cảm cũng không đến, nhưng ngay lúc này đột nhiên tất cả linh cảm đều hiện lên.
Lạc Thần Hi múa bút trong tay, ngòi bút vẽ trên bản nháp, những tiếng xoạt xoạt xoạt trên giấy cứ thế vang lên.
Mục Diệc Thần thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Chỉ là, mỗi lần anh nhìn đều chạm phải ánh mắt của Lạc Thần Hi nhìn lên khiến bốn mắt chạm nhau, hắn không muốn nhìn lung tung nữa, chuyên tâm lật xem tạp chí trong tay.
Lạc Thần Hi vẽ ba bản vẽ xong rất nhanh.
Để bút xuống, cô thở phào một hơi.
Đang muốn đứng dậy rời đi, nhưng khi nhìn bản thiết kế thêm một lần nữa, thì cô phát hiện có cái gì đó không đúng.
Ba cái bản vẽ này, so với hai bản vẽ thiết kế kia, vốn không cùng một phong cách mà.
Lần trước là cảm giác thư thái nhàn nhã khi ở nhà, còn lần này, lại là cảm giác quý công tử ưu nhã cao quý.
Vốn không có cách nào chắp vá mà hợp với nhau được.
Lạc Thần Hi nhìn Mục Diệc Thần, đoán được nguyên nhân.
Nhất định bởi vì, ngày hôm nay Mục Diệc Thần ngồi đọc tạp chí, so với lúc nấu ăn lần trước, khí chất tỏa ra không giống nhau, khiến cho cô có các linh cảm khác nhau.
Nhưng mà, Mục đại thiếu chịu khó ngồi ở chỗ đó cho cô vẽ lâu đến như vậy, đã rất hiếm có rồi, cô không dám yêu cầu hắn đi nấu ăn nữa đâu…
Làm sao bây giờ?
Lạc Thần Hi cắn nắp cây bút, nhướng mày suy tư một chút, dần dần thấy hai mí hơi chùng xuống.
Ngày hôm nay cô uống rượu có nhiều một chút, tuy rằng không say đến mức rõ ràng như Phương Tử Thiến, nhưng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Hơn nữa, nơi này thật yên tĩnh, thật là ấm áp, lại còn... Thật an toàn nữa...
Mục Diệc Thần vẫn nhẫn nhịn không nhìn Lạc Thần Hi, nhưng, âm thanh ma sát của giấy bút biến mất từ rất lâu rồi, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả.
Hắn nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Phát hiện Lạc Thần Hi đã ngủ say nằm lệch trên ghế salông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút ửng đỏ nhàn nhạt, miệng nhỏ hơi mở ra, có vài sợi tóc xõa lưa thưa trên trán.
Mục Diệc Thần đi nhẹ đến, gần bên cạnh cô.
Giọng nói vô cùng ghét bỏ: "Đần độn hết phần người khác rồi mà, không biết ngủ như thế này thì ngày mai sẽ bị sái cổ hay sao hả? Không chừng cái cổ còn không ngẩng lên được nữa ấy chứ."
Nói xong, ngón tay thon dài của anh áp sát trên mặt của cô, lướt qua đường cong duyên dáng của xương cằm, cuối cùng, đè lên bờ môi mập mạp của cô.
Phía trên môi, có chút sưng đỏ nữa.
Đó là do lúc ban đầu, hắn nghĩ người phụ nữ này phạm lỗi gì quá đáng, nên mới giận dữ cắn cô tạo thành dấu vết như vậy.