Bàn tay đàn ông các khớp xương rõ ràng, dọc theo bắp đùi thon dài của cô hướng lên trên, trực tiếp lật làn váy của cô lên.
Lạc Thần Hi nỗ lực muốn bò về phía trước.
Lồng ngực cường tráng mạnh mẽ của Mục Diệc Thần kề sát trên lưng của cô, khí tức nóng bỏng thởi bên tai của cô, từng cái liếm hôn rơi vào trên cổ của cô.
Lạc Thần Hi có một loại ảo giác.
Phảng phất bản thân như một con thỏ trắng đáng thương đang rơi vào miệng cọp, chỉ cần con cọp ác bá khi há miệng một cái, có để cắn cổ của cô thành hai khúc, đem cô ăn sạch sành sanh vào bụng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.
"Con thỏ nhỏ ái da, đem cửa sổ nho nhỏ mở ra, nhanh mở mở một chút đi..."
Truyền đến tiếng chuông, lại là âm thanh của Đường Đường đang bi bô hát.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần lập tức trở nên cực kỳ quỷ dị.
Vốn cả người máu sôi đến nửa người dưới rồi, nghe đến tiếng ca hát của cô công chúa nhỏ, nhiệt độ lập tức nguội lạnh đi.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi sáng lên, giống như tìm được cứu tinh.
"Mục Diệc Thần, anh thả tôi ra nhanh đi! Là Đường Đường đến đấy, đây là tôi thiết lập tiếng chuông riêng cho bé đó!"
Mục Diệc Thần thực sự muốn bóp chết người phụ nữ này mà.
Hay là cô cố ý giở trò phá hắn chứ?
Hơn nửa đêm rồi, Đường Đường đã sớm đi ngủ, sao còn có thể gọi điện thoại cho cô ta chứ?
Hơn nữa tiếng chuông này... Thực sự chính là khắc tinh của hắn, so với một gáo nước lạnh còn hiệu quả hơn! Sao cô ta có thể nghĩ ra được cơ chứ?
Lạc Thần Hi không nhìn đến sắc mặt của hắn.
Bỗng nhiên đẩy hắn ra, chạy đến bên cạnh chiếc túi xách của mình, lấy điện thoại di động ra.
"Chị!"
Điện thoại mở lên, truyền ra tiếng kêu kích động của bánh bao nhỏ.
"Đường Đường!"
Lạc Thần Hi so với bánh bao nhỏ càng kích động hơn nữa.
Đường Đường thật đúng là cứu cô một mạng mà, bình thường không uổng phí thương bé như vậy!
"Chị, đã muộn như vậy rồi, sao chị vẫn chưa về nhà nữa chứ? Đường Đường ngủ ở nhà một mình, không có ai kể chuyện xưa, ngủ không được..."
Nghe được những âm thanh vô cùng đáng thương này, Lạc Thần Hi lập tức bổ não nghĩ đến vẻ mặt nước mắt lưng tròng của bánh bao nhỏ, đau lòng.
"Đường Đường, em đừng vội, chị sẽ trở về ngay, cùng em..."
Nói chưa hết câu, thì điện thoại di động trong tay cô bỗng nhiên bị rút đi.
Mục Diệc Thần xoay điện thoại nói: "Đường Đường ngoan nhé, hôm nay con ngủ cùng cô đi, chị của con còn theo ba ba, không về được đâu."
Trong điện thoại yên tĩnh vài giây.
Lạc Thần Hi phản ứng lại, nhanh chóng nhào tới trên người Mục Diệc Thần, muốn giành lại điện thoại di động.
"Anh... Làm sao anh có thể nói như vậy chứ? Đường Đường ở nhà một mình rất sợ đó, anh làm ba ba như thế nào vậy hả! Mau trả điện thoại lại cho tôi!"
Mục Diệc Thần nâng điện thoại di động lên cao một chút, thừa dịp người phụ nữ này đến gần, một tay vòng ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, ôm cô vào lòng mình.
Lạc Thần Hi nhấc chân muốn đạp hắn.
Đúng lúc này, Đường Đường mở miệng, "Ba ba, ba đang cùng chị ở chung một chỗ sao? Hai người hẹn hò ở bên ngoài sao?"
Bởi ở rất gần, nên Lạc Thần Hi nghe được rõ ràng những lời mà Đường Đường nói.
Nhanh chóng kêu to phủ nhận: "Không phải!"
Mục Diệc Thần: "Phải!"
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ mơ màng: "... Ồ?"
Mục Diệc Thần vui mừng tự nhiên giải thích: "Chị của con thẹn thùng đấy mà. Khi nào chúng ta hẹn hò xong thì sẽ tạo em trai em gái cho con, Đường Đường có thể tự ngủ một mình được hay không?"
Bánh bao nhỏ vui mừng lớn tiếng nói, "Thật sự sao ạ.... Để có em trai em gái của Đường Đường, thì Đường Đường phải ngoan ngoãn thôi, vậy Đường Đường sẽ tự giác đi ngủ…"
Bánh bao nhỏ nói xong, chạy đi, ngay cả điện thoại cũng quên cúp máy.
Còn có thể nghe được âm thanh vui sướng của bé từ đầu bên kia truyền đến: "Cô ơi, cô kể chuyện xưa cho Đường Đường đi ạ! Ba ba muốn tạo em trai em gái, tối hôm nay không trở về đâu!"
Mục Diệc Thần nhìn về phía người phụ nữ ở trong lòng, nhíu mày.
Khuôn mặt từ trước đến nay cao ngạo lạnh lùng, hiện lên một nét tà mị.
Lạc Thần Hi suýt chút nữa muốn ngất xỉu.
Đường của chị, sao em lại đem chị đẩy vào miệng cọp như vậy được chứ!