"Con rể là..."
Lạc Thần Hi ngay lập tức nghẹn họng.
"Con rể là anh trai hay chơi đùa với em đấy."
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới miễn cưỡng nghĩ ra một cái đáp án tương đối an toàn.
Ánh mắt của bé con sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy Đường Đường có thật nhiều con rể nha! Có anh Thiếu Niên nè, anh Nghiêm, anh Kỳ, còn có…"
"Khụ khụ khụ... Dừng dừng dừng lại! Đường Đường, làm sao em lại có nhiều anh trai nhỏ như vậy được chứ?"
Bé con nghiêng cái đầu nhỏ, cắn ngón tay, vô cùng vô tội nháy đôi mắt to tròn long lanh, "Bọn họ đều rất đẹp trai mà đúng không?"
Dừng một chút, bé lại bổ sung: "Chỉ là, anh Thiếu Hiên là ưa nhìn nhất!"
Lạc Thần Hi che mặt.
Không biết vì sao bé con nhà nàng lại thích sắc đẹp đến vậy chứ?
Đây rốt cuộc là di truyền từ ai vậy chứ? Di truyền từ ai!
Mục Diệc Thần không như người như vậy mà?
"Khụ khụ, nói chung... Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi."
Lạc Thần Hi chỉ lo bản thân không cẩn thận dạy hư Đường Đường, sẽ bị một số người của bé con chê trách mà thôi.
Nhanh chóng ngắt ngang cuộc trò chuyện, ôm Đường Đường xuyên ngồi vào trong xe.
...
Mục gia biệt thự.
"Chuông nhỏ giọt... Nhỏ linh tinh..."
Chuông điện thoại lanh lảnh vang lên.
Lão quản gia chỉ huy chuẩn bị bữa tối dừng động tác trên tay, đi đến nhận điện thoại.
"Đây là Mục gia, xin hỏi ngài là ai vậy ạ?"
Đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc.
Lão quản gia còn tưởng ai gọi nhầm rồi, đang chuẩn bị cúp máy, thì âm thanh vang lên: "Tôi không ở nhà mấy ngày thôi, trong nhà vẫn tốt chứ?"
"A. Đại... Đại thiếu gia?!"
Lão quản gia kinh hãi, suýt nữa đem trong tay điện thoại vớt xuống đất.
Đại thiếu gia làm sao lại đột nhiên gọi điện thoại về chứ? Còn hỏi tình hình trong nhà nữa?
Trước đây, Mục Diệc Thần ở nước ngoài khảo sát liên tục mấy tháng, còn chưa bao giờ gọi về nữa mà.
Bây giờ, mới đi không đến mười ngày, lại gọi điện thoại về.
Lẽ nào là đối với quản gia ông không hài lòng hay sao?
Lão quản gia cả người rùng mình, nơm nớp lo sợ trả lời: "Đại thiếu gia yên tâm, lão Trần ta làm việc luôn luôn đáng tin mà, trong nhà đều rất tốt, mỗi một góc đều được quét tước được sạch sẽ, phòng dưới đất cất rượu đỏ cũng đều dựa theo tiêu chuẩn bảo quản, tôi vừa nhìn qua, không có chút vấn đề gì cả. Còn sân nhà thì…"
"Được rồi, những này tôi đều biết. Còn có cái khác thì sao?"
Ở đầu bên kia điện thoại Mục Diệc Thần nhanh chóng cắt ngang ông.
"Hả? Những cái khác sao? Đại thiếu gia, ngài muốn biết cái gì? Tôi nhất định sẽ trung thực báo cáo cho ngài biết!"
Khóe miệng của Mục Diệc Thần giật giật, nói rõ ra luôn, "Thì là…người trong nhà như thế nào rồi?
Tất cả có khỏe hay không? Đường Đường có ngoan hay khong? Còn có Vi Vi và Diệc Lăng thì sao?"
Lão quản gia cuối cùng cũng coi như phản ứng lại, vội hỏi: "Đại thiếu gia, ngài hỏi cái này sao! Tiểu tiểu thư cực kỳ ngoan, mỗi ngày đều rất tốt. Đại tiểu thư đều tan trường mỗi ngày đúng giờ, dù nhị thiếu thường ra ngoài chơi nhưng đến trước mười hai giờ sẽ về đến nhà, mọi chuyện trong nhà đều bình thường ạ!"
"Ông..."
Mục Diệc Thần tức nghẹn họng.
Hắn hỏi tình hình của Đường Đường cùng em trai em gái, thì ông quản gia này chỉ nói về ba người bọn họ thôi sao!
Không nhiều lời thêm vài câu nữa sao?
Thực sự là lão già đầu gỗ mà!
Mục Diệc Thần ngồi dựa vào đầu giường, nhìn sắc trời mới tờ mờ sáng ngoài cửa sổ vừa, sắc mặt âm trầm.
Đến nước M hơn một tuần rồi, cái người phụ nữ chết tiệt kia cũng không gọi cho hắn một cuộc gọi nào cả, ngay cả tin tức gì cũng không thông báo, hoàn toàn coi ông xã hắn như không hề tồn tại mà.
Xem ra cô luôn ước hắn không ở nhà, để không ai quản cô cả.
"Trừ bọn họ ra thì sao? Những người khác trong nhà..." Mục Diệc Thần nỗ lực nói bóng gió một phen.
Đang lúc này, trong điện thoại mơ hồ truyền tới một tiếng trẻ con, "Chị, Đường Đường thật đói, có thể ăn trước một thanh sô cô la được hay không ạ?"
Mục Diệc Thần mím môi, sửa lời nói: "Để Đường Đường nghe điện thoại đi!"