Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 40: Violence(1)




Hai ngày nay Tịch Hướng Vãn vẫn luôn ở tại một nhà nghỉ trong thôn nhỏ, cô muốn ở bên cạnh ba thêm vài ngày nữa. Mỗi buổi sáng lúc đứng trước mộ ba, lấy khăn tay ra lau những giọt sương vương trên tấm bia đá, cô thường nghĩ tới những chuyện mình đã làm mấy năm qua, không nhịn được ngồi cười khổ.

“Em thích đánh nhau như thế, vì sao không đi làm cảnh sát?”

“Bởi vì kiểm sát viên là người cuối cùng có thể thay người chết nói chuyện.”

Những lời nói với Đường Thần Duệ trước kia vẫn còn thoang thoảng bên tai, có ai biết được, giấc mộng ngày bé của cô là trở thành cô giáo giống như ba vậy, nhưng vụ mất tích của người năm ấy giống như một vết thương đau đớn nhất trong suốt cuộc đời, khiến cô chợt hiểu ra tầm quan trọng của việc tìm kiếm chân tướng sự thật. Từ đó cuộc sống cứ thế rời bỏ quỹ đạo vốn có của nó, cô không thi vào trường sư phạm mà vào trường cảnh sát, cô không muốn trở thành một cô giáo dịu dàng nữa, cô muốn thân thủ của mình thật mạnh mẽ.

Mỗi lần vùi đầu trong phòng tài liệu sưu tầm nghiên cứu những thứ có liên quan đến vụ mất tích năm ấy, lòng cô đều rất tĩnh lặng, giống như đến chỗ không người, nơi đó cô không thể mộng mơ, vì một khi nằm mơ thì ta sẽ chết. Người ta vẫn hay nói cha và con gái liền tâm, bởi vì trong dự cảm tối tăm đã sớm đoán được kết cục của câu chuyện này, cho nên lúc tìm kiếm mới vô cùng đau đớn. Bây giờ nghĩ lại, những năm đó rốt cuộc đã trôi qua ra sao, Hướng Vãn cũng không còn nhớ nổi.

Ngồi trên bờ cát nơi biển rộng, nhìn ngọn núi hùng vĩ hòa cùng biển khơi xa xăm, Tịch Hướng Vãn rốt cuộc cũng hiểu rõ một điều.

Biết trân trọng người trước mắt, mới là điều quan trọng nhất.

Đường Thần Duệ đáng giá được như thế.

Người ấy, sẽ vào lúc bộn bề công việc, bể đầu sứt trán không cách nào phân thân nhất, gọi điện cho cô nhắc nhở rằng: trong bếp có canh gừng đường đỏ, mấy ngày này nhớ uống, nếu không bụng sẽ đau.

Người ấy, sẽ vào lúc buổi sáng khi cô vội vàng mặc áo sơ mi, tay cầm áo khoác bước ra cửa chính, kéo cô quay trở về, tay đan tay mặc vào cho cô chiếc áo lông, khẽ gõ đầu trách mắng: đừng tưởng mình lợi hại, thân thể con gái làm sao chịu lạnh.

Người ấy, sẽ vào lúc nghe được những lời nói thoáng qua trong bữa tiệc rằng “Tịch tiểu thư đã từng bị anh mình từ chối thật mất mặt”, kéo tay cô bước tới sàn nhảy, dịu dàng nhảy cùng cô một điệu Waltz thật chậm rãi đưa tình, cuối khúc nhảy còn mỉm cười cúi đầu hôn cô, vô hình xóa đi những lời đồn đại đó.

Núi xanh vốn trẻ mãi không già, vì tuyết mà đầu bạc.

Trên đường trở về, Tịch Hướng Vãn đã hoàn toàn hiểu rõ. Cô không nên để anh rời đi, không nên để bi kịch của ba tái diễn thêm lần nữa.

Thả lỏng tâm tình, đất trời cũng tự nhiên rộng mở.

Lúc quay trở lại có đi ngang qua mấy cửa hàng sách định mua thêm vài tờ tạp chí, tin tức về chuyến đi Hongkong của Đường Thần Duệ đột nhiên hiện ra trước mắt cô. Dáng vẻ lãnh đạm thường ngày của anh trông đã rất đẹp rồi, dưới góc độ mà những nhiếp ảnh gia lựa chọn thì hiệu quả càng khó lường hơn. Tịch Hướng Vãn tập trung nhìn anh, Đường Thần Duệ trong hình đang ngồi ở vị trí trung tâm của đại hội cổ đông bỏ phiếu cho chiếc ghế chủ tịch, vẻ mặt bình tĩnh thanh đạm rõ ràng tỏa ra khí thế và sức quyến rũ tới tận xương tủy.

Chậc chậc, nếu trong bụng Tịch Hướng Vãn lúc này có chút kiến thức thì đã sớm nên thốt ra những lời ca cảm thán đại loại như ‘tư thế hào hùng, khí thế vạn dặm như lão hổ’, đáng tiếc bởi vì trong bụng cô không có, cho nên cảm xúc của Tịch Hướng Vãn lúc này trực tiếp chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản: Thật là đẹp trai! Thật là lạnh lùng!

Nhịn không được lấy điện thoại di động ra gọi cho anh một cú điện thoại.

Cầm di động nghe thấy tiếng nói trong hộp thư thoại vang lên, Hướng Vãn thở dài, có chút bất đắc dĩ và thất vọng, đành cúp máy.

Cho đến hôm nay cô mới hiểu được rằng, người giống như Đường Thần Duệ, bình thường sẽ không quản giáo cô, nhưng một khi nổi giận lên đến cùng vẫn có chút thái độ cậu chủ. Giống như bây giờ vậy, đến hôm nay rồi vẫn không chịu nhận điện thoại của cô. . . . . .

. . . . . .

Tối hôm đó các kiểm sát viên cùng nhau lên đường làm nhiệm vụ, sau khi công việc hoàn thành thì đêm đã khuya, mấy vị lãnh đạo quay trở về phòng xử lý những việc sau đó, còn đám lính tôm tướng cua cấp dưới thì được xử lí khoan hồng hơn, đồng ý cho về nhà đi ngủ.

Trình Lượng và Giản Tiệp đã sớm không chịu nổi, làm việc với tinh thần cao độ suốt sáu bảy tiếng đồng hồ, vừa được thả lỏng liền lập tức đổ sụp, kéo dài hơi tàn tỏ vẻ nếu không cho ta về ta đây sẽ đánh người thật đấy. Những người khác cũng rối rít ngáp dài nói chúc ngủ ngon, chỉ có loại sinh vật đi đêm như Tịch Hướng Vãn, sức bật khỏe, bền bỉ sống lâu, nhìn trông vẫn như cái bình ắc quy đầy điện.

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt các đồng nghiệp, Tịch Hướng Vãn đút tay vào túi chậm rãi đi về nhà, lúc đi ngang qua bệnh viện lơ đãng ngẩng đầu lên, lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng Tịch Hướng Tình xuất hiện.

“. . . . . .”

Tịch Hướng Vãn dừng bước, không đợi cô có chút phản ứng đã nhìn thấy sau lưng Tịch Hướng Tình còn có bốn năm người đàn ông, dáng vẻ không giống như là người bảo vệ mà giống kẻ tới bắt người thì đúng hơn, Tịch Hướng Tình cũng không có chút phản kháng, dù sao người này từ nhỏ đến lớn đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, đoàn người cứ như vậy lặng lẽ bước vào hai chiếc xe hơi màu đen có rèm che phía trước.

“. . . . . .”

Không nên tham gia vào . Không nên tham gia vào chuyện của cô ta. . . . . .

Tịch Hướng Vãn lặng lẽ nhắc nhở mình từ đáy lòng: mau đi thôi mau đi thôi, cứ coi như không hề nhìn thấy không hề nhìn thấy cái gì hết. . . . . .

Tịch Hướng Tình ngoan ngoãn theo chân bọn họ rời đi, chắc là có quen biết từ trước, Tịch Hướng Tình là một cô nàng có vấn đề, quan hệ với người khác cũng vô cùng phức tạp, nói không chừng lần này cô ta muốn Đông Sơn tái khởi[1], làm lại từ đầu mà thôi, cái thói lo lắng này của cô đúng là tật xấu.

Nhưng mà, trong lòng lại có một giọng nói không ngừng vang lên, đó là lời của ông chú trong thôn lúc trước: “Tiểu Tình không thích nói chuyện, nhưng là một người rất tốt bụng, lại hiếu thuận với bà Lục vô cùng, chịu khó lo toan mọi việc trong nhà, duy trì chuyện đồng áng, so với con trai còn tốt hơn. Còn nữa, mỗi ngày con bé đều đến sau núi cúng bái, ban đầu chúng tôi còn cho rằng đó là cha Tiểu Tình, đến sau này con bé mới nói cho mọi người biết đó là thầy giáo của mình . . . . . “

. . . . . .

. . . . . . !@#$%$@,cô chịu thua!

Tịch Hướng Vãn bất đắc dĩ vò đầu, nhanh chân ngăn một chiếc xe máy lại, đưa giấy chứng nhận ra, lấy việc công làm việc tư nói: “Kiểm sát viên thi hành nhiệm vụ, mong anh có thể cho tôi mượn xe dùng một lúc.” Không đợi người qua đường Giáp kịp phản ứng, cô đã nhảy lên xe, đồng thời đưa cho anh ta danh thiếp: “Anh có thể liên lạc với người này để lấy xe về, anh ấy sẽ chi trả hết.” Thẳng thắn vô tư tiện tay đưa cho đối phương danh thiếp Đường Thần Duệ . . . . . .

Xe máy bắt đầu khởi động, kêu vang một tiếng rồi vội vàng đuổi theo hai chiếc xe hơi màu đen phía trước. Không mang mũ bảo hiểm và găng tay, đêm đông tháng mười hai gió thổi rất mạnh làm rát đôi gò má Tịch Hướng Vãn và đôi tay lạnh cóng, sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến cô mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, không nhịn được cầm điện thoại lên, chẳng suy nghĩ nhiều bấm một dãy số.

“Đường Thần Duệ, bây giờ em đang đuổi theo hai chiếc xe hơi màu đen, mang biển số xe là XXX, Tịch Hướng Tình đi theo bọn họ, em không biết là chuyện gì, nhưng cảm giác có điểm kì lạ, cho nên đuổi theo xem một chút. . . . . .”

Đáp lại cô chỉ có giọng nói của hộp thư, anh vẫn không chịu nhận điện thoại. . . . . .

Tịch Hướng Vãn gọi xong cuộc điện thoại này mới phát hiện ra mình nên gọi cho anh trai hoặc là Giản Tiệp mới đúng, hay ít nhiều cũng nên gọi cho 110 nói rõ sự tình, xong khi cô muốn gọi tiếp thì lại phát hiện di động đã sớm hết pin rồi.

. . . . . .

Đúng là cuộc đời thường hay có chút máu chó mà.

Sự thật chứng minh, cảm tính nghề nghiệp của Tịch Hướng Vãn không hề sai.

Hai chiếc xe hơi đi tới một kho hàng ở ngoại ô thành phố rồi dừng lại, Tịch Hướng Vãn ma xui quỷ khiến đi theo sau suốt cả đoạn đường, đám đàn ông đó cũng không phát hiện ra, chờ Tịch Hướng Tình xuống xe liền dẫn cô ta đi vào.

Tịch Hướng Vãn núp ở trong góc tối ôm trán, thầm nghĩ Tịch Hướng Tình người này mắt mũi làm sao thế không biết, muốn tham gia vào bang phái tối thiểu cũng phải chọn nơi có cấp bậc một chút chứ, đám người hay đánh lộn còn chọn nơi thâm sơn cùng cốc nghèo nàn như vậy, cô ta tham gia vào làm quái gì . . . . .

Trong kho hàng, một tên qua đường Giáp báo cáo: “Lão đại, chúng em đã mang người đến rồi.”

Lão Đại nham hiểm cười một tiếng: “Tịch Hướng Tình, nhiều năm không gặp cô càng lúc càng to gan đấy nhỉ, nếu tôi không dùng một chút thủ đoạn thì đúng là không thể mời nổi cô tới đây.”

Tịch Hướng Tình cũng không nói gì, trực tiếp đi tới, lập tức ngồi xuống trước mặt một bà lão, “Bà nội, con đã làm liên lụy đến người.”

Trong lòng Tịch Hướng Vãn cảm thấy hồi hộp, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bà lão đang nằm trên mặt đất ôm cánh tay phải, hình như là bị thương . . . . . . . Đây chính là bà Lục – người đã nuôi dưỡng Tịch Hướng Tình nhiều năm như vậy sao? Hướng Vãn bừng tỉnh hiểu ra, lúc đầu cô còn băn khoăn Tịch Hướng Tình vốn không phải loại người ngu ngốc, cô nàng này bụng đầy âm mưu, làm sao có thể ngoan ngoãn theo chân bọn họ tới nơi này, thì ra là bị uy hiếp.

Tịch Hướng Vãn cắn cắn môi dưới. Tình hình này xem ra không yên bình được lâu, trước hết cô phải nghĩ cách đưa bà lão ra ngoài, ngộ nhỡ lát nữa có đánh nhau cô mới có thể xuống tay được. . . . . .

Trong lúc Hướng Vãn còn đang suy nghĩ, Tịch Hướng Tình đã cầm một chiếc gậy gỗ lên đánh mạnh vào tay phải của mình, đứng bên cạnh bà Lục, hai người đứng gần nhau, bị thương cũng giống nhau, nhìn qua có chút mùi vị cùng sinh cùng tử.

Lão đại : “. . . . . .”

Thủ hạ: “. . . . . .”

Tịch Hướng Vãn: “. . . . . .”

Một đồng chí chính nghĩa và tất cả đám phần tử phản diện trong kho hàng đồng loạt trợn tròn mắt.

“. . . . . . Cô ta làm thật sao? . . . . . .”

“. . . . . . Làm thật dứt khoát. . . . . .”

Bà Lục lập tức nước mắt lưng tròng, “Tiểu Tình con đang làm cái gì vậy. . . . . .”

Tịch Hướng Tình cười cười, hướng Lão Đại nói: “Như vậy đủ chưa? Tôi đã tới, hãy để bà ấy đi, chuyện còn lại chúng ta sẽ giải quyết.”

Lão Đại sững sờ một lúc liền khôi phục trạng thái bình thường, phất tay ý bảo một tên qua đường Giáp đưa bà cụ ra ngoài.

Tịch Hướng Vãn ở trong góc phòng cầm lấy ván cửa, vô cùng phiền muộn: được rồi, cô thừa nhận mình bị hành vi chịu khổ chém mình một đao tỏ lòng hiếu thuận kia của Tịch Hướng Tình làm cho cảm động, thế nhưng? Cô nàng này là cái đồ đại ngu ngốc! Hiếu thuận cũng cần tùy từng trường hợp có hiểu không? Đánh mình bị thương như vậy thì làm sao mà đấu võ được?

Còn đang nghĩ ngợi, Tịch Hướng Tình bên kia cùng Lão Đại đã bạo phát.

“Tịch Hướng Tình, những năm gần đây cô lén lút sau lưng làm không ít chuyện có lỗi với anh em chúng tôi, rất nhiều chứng cứ đều được tuồn ra từ tay cô đúng không? Như vậy đi, cô là phụ nữ, chúng tôi không muốn ra tay, cô quỳ xuống dập đầu một cái nói lời xin lỗi với từng người trong chúng tôi, các anh em sẽ tha thứ cho cô ngay lập tức.”

“Cút.”

“…”

Tịch Hướng Vãn ôm trán, quả nhiên không hổ là Tịch Hướng Tình…Sắp bị đánh hội đồng đến nơi mà vẫn còn bày ra cái vẻ mặt tàn khốc đó được, tiểu thư Tịch Hướng Tình đây cũng đã đạt tới một cảnh giới nhất định rồi.

Người khác mắng cô ta, cô ta liền mắng trở lại, lời ăn tiếng nói lưu loát trôi chảy, lực phản kích cũng vô cùng to lớn. Thiếu nữ cô đơn anh dũng chẳng sợ chi bước đi trên con đường, có câu nói về nó như thế nào ấy nhỉ? A đúng rồi, đường mình mình đi, người khác nói gì cũng mặc kệ.

Anh em cả hội rốt cuộc bị cô nàng chọc giận, vài người tiến lên tóm áo Tịch Hướng Tình tỏ vẻ muốn ra tay.

Tịch Hướng Vãn đau khổ gào thét trong lòng, cả ngày hôm nay làm việc với cường độ cao suốt sáu bảy tiếng đồng hồ, cô quả thực đã mệt mỏi không muốn động thủ thêm lần nữa rồi….

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng thân thể đã phản xạ có điều kiện mà hành động.

Trong góc phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, nhân lúc cả đám còn đang ngây ngốc liền tung ra mấy cú đá hoàn hảo, Tịch Hướng Vãn nắm lấy tay Tịch Hướng Tình kéo mạnh.

“Đi!”

Dù sao cũng là người quanh năm đối mặt với tình cảnh này, phản ứng của Tịch Hướng Vãn không thể nói là không hài lòng được, lôi theo người chạy như bay, trong lòng âm thầm tính toán: xe máy của mình cách nhà kho không xa, chỉ cần nhảy lên xe là có thể được cứu rồi!

Vào thời khắc mấu chốt, Tịch Hướng Vãn thể hiện sức bật hạng nhất của mình, thoáng cái đã y hệt như Lưu Tường[2] nhập thân, lao đi thật xa!!!

Nhưng mà ông trời không toại lòng người, thật vất vả chạy ra đến nơi lại phát hiện bên cạnh xe máy đã có người, chính là cái kẻ Tiểu Giáp vừa mang bà cụ rời đi, lúc quay về liền phát hiện ra xe của cô.

“Cô em cũng thật là lợi hại, có thể theo dõi chúng tôi lâu như vậy mà không bị phát hiện.” Tiểu Giáp cười cười. “Nhưng mà đáng tiếc, tới đây thì được, nhưng đi thì không đâu.”

Đúng lúc này, người từ phía sau cũng đuổi tới, Tịch Hướng Vãn liền bất đắc dĩ thở dài, tình huống lúc này quả thực chính là: trước có sói dữ, sau có truy binh mà.

Tịch Hướng Tình hiển nhiên không có bản lĩnh tốt như Tịch Hướng Vãn, chạy trối chết năm phút đồng hồ liền há miệng thở dốc, lúc trở lại bình thường liền lạnh lùng nói: “Đi đi! Chuyện của tôi không liên quan đến cô!”

Tịch Hướng Vãn cũng lười cãi cọ cùng cô ta: “Bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của tôi.”

“Cút! Ngay cả bản thân mình cô cũng không bảo vệ được thì nói gì đến dân chúng?”

Hướng Vãn liếc nhìn cô nàng một cái: “Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn có thể mặt không đổi tim không đập*, cậy mạnh ăn nói lung tung, cô cũng thật là nhân tài đấy nhỉ…”

(*mặt không đổi sắc, tim không đập liên hồi)

Tịch Hướng Tình gắt gao nhìn chằm chằm cô một lúc, cắn răng nói: “…Tịch Hướng Vãn, những người này, không dễ chọc.”

Đám người trong bang hiển nhiên đã bị hai cô nàng này chọc giận, lão đại ra lệnh một tiếng “Ai cũng không cho phép chạy!”, cảnh tượng thoáng chốc trở nên hỗn loạn vô cùng.

Đánh được một lúc, trong lòng Tịch Hướng Vãn liền trầm xuống: những người này, đều đã từng qua tập luyện. Xuất thủ vô cùng ác độc và nhanh chóng, không chút nào lưu tình, nhiều chiêu trí mạng.

Bây giờ may mắn duy nhất của Tịch Hướng Vãn chính là, đồng minh lần này của cô là cô nàng lưu manh Tịch Hướng Tình kia, nếu như đổi lại thành Kỉ Dĩ Ninh trói gà không chặt chẳng biết đánh đấm hay Tô Tiểu Miêu gà mờ chỉ giỏi đùa giỡn, cô liền xong đời thật sự. Lúc đánh nhau kị nhất là phân tâm, người từng đánh qua đều hiểu rõ, không sợ địch như sói, chỉ sợ bạn như heo.

Mọi người đều biết, kiểu người giống như Tịch Hướng Tình ấy mà, thường hay giống như trong các tác phẩm điện ảnh vậy, ngày thường càng lạnh lùng băng giá biến thái bao nhiêu, lại càng là kẻ mạnh mẽ thâm tàng bất lộ bấy nhiêu, lúc bạo phát luôn đen tối đáng sợ vô cùng.

Vì thế giờ phút này khi Tịch Hướng Tình phải đối mặt với lũ tay chân tạp binh của bang phái thì tự nhiên sẽ…

…… Bị giết trong nháy mắt, không kịp phản kháng !!! = =

Một đám mồ hôi lạnh trên đầu Tịch Hướng Vãn nhất thời bị thổi bay đi hết, một bước dài tiến tới, vuông góc đá trúng phần eo, thay Tịch Hướng Tình giải quyết một tên, thuận tay kéo người cô nàng theo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà rít gào: “Trước đây không phải cô thường hay lăn lộn trên giang hồ lắm hay sao? Ít nhất cũng phải có chút bản lĩnh mới đúng chứ!”

Đến lúc này thì Tịch Hướng Tình cũng không thể cậy mạnh được nữa, vô cùng mất mặt giải thích: “Ai nói cho cô là tôi lăn lộn trên giang hồ bằng cách đánh đấm? Tôi là dựa vào đầu óc có hiểu không?”

Tịch Hướng Vãn: “………”

Đúng, cô nàng Tịch Hướng Tình này, giống như giáo viên mầm non trước kia đã từng nói , nếu như mấy bé trai trong lớp là người làm việc xấu, thì cô nhóc chính là người đứng đằng sau thao túng bọn chúng thi hành. Lúc còn niên thiếu lăn lộn trên giang hồ, Tịch Hướng Tình từng có một danh hào vang dội ‘Người hắc ám đa mưu’, khi đó Tịch Hướng Tình tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn thiên phú trời cho thông minh sắc sảo, quỷ quyệt đa đoan của mình, thủ đoạn bày ra lúc nào cũng độc đáo, biến cũ thành mới.

Khụ, nói cách khác, chính là loại người động não không động thủ ấy mà…

Tịch Hướng Vãn trong nháy mắt bị thổi bay đến tận Siberia, cả người đều co quắp lại: chân tướng sự thật quả nhiên luôn tàn khốc…

Xem ra mọi việc trước mắt dù sao cũng là cuộc sống hiện tại, không thể dùng logic trong các tác phẩm điện ảnh để lý giải được…

Tịch Hướng Vãn lập tức gầm nhẹ với cô nàng: “Chúng ta tách ra! Cô ở cùng một chỗ với tôi chỉ biết chịu đòn không biết đánh đấm, tôi cũng sẽ phải phân tâm lo cho cô. Cô leo lên xe chạy đi đi, không được ngừng, thấy người liền lập tức kêu cứu!”

“Còn cô?”

“Bọn chúng không đông, chỉ cần cô chạy thoát, một mình tôi cũng giải quyết được.”

“…”

Vẫn biết cô nàng này đánh đấm giỏi, nhưng không biết hóa ra lại giỏi đến mức này…

Tịch Hướng Tình không phải kẻ ngu ngốc, lập tức nhíu mày, “Không đi, cô chỉ đang cậy mạnh mà thôi.”

Tịch Hướng Vãn tránh thoát một kẻ, cả người vươn lên nắm lấy đầu côn gỗ của hắn, tay phải tóm lấy cổ họng, rắc một tiếng, tiếng kêu thảm thiết thê lương của người nọ vang lên cắt ngang bầu trời đêm, khiến mọi người kinh sợ.

“Cô nhìn tôi trông giống đang cậy mạnh lắm sao?!”

Quả thật không giống… Cô nàng này đúng là có thể đánh… = =

Tịch Hướng Vãn rống to hơn với cô ta: :”Đi!”

“…”

Tịch Hướng Tình không dám đi, cô sợ Tịch Hướng Vãn chỉ đang tỏ vẻ mà thôi, để cô ấy một mình ở đây làm người yểm hộ cho mình…thanh niên có chí như cô không thể làm loại chuyện tổn hại như vậy được.

Tiếng gió từ phía sau lưng truyền đến, Tịch Hướng Vãn liền cúi đầu lùi lại hai bước, làn gió sắc bén theo lưỡi đao cứ thế trượt qua da đầu cô, hai mắt cô sáng rực, cong khuỷu tay thúc vào ngực kẻ đằng sau, bẻ cái tay đang cầm đao của hắn quay ngược lại, chém sâu vào cánh tay hắn, người đó kêu thét lên như lợn rống, dòng máu nóng hổi dính ngấy cứ thế tuôn trào.

“Tịch Hướng Tình! Đi!” Tịch Hướng Vãn đẩy mạnh cô ta, cắn răng giận dữ nói: “Không biết đánh thì đừng có ở lại đây làm liên lụy đến tôi! Cô đã làm hại ba tôi chết oan rồi, chẳng lẽ còn muốn hại chết cả tôi nữa hay sao?”

Vào thời điểm này, phép khích tướng vẫn là hữu hiệu nhất.

Ánh mắt Tịch Hướng Tình trở nên âm u, xộc xệch bò dậy từ mặt đất, sau đó liền chạy như điên theo hướng mà cô đã chỉ.

Một mình Tịch Hướng Vãn ở lại chặn bọn chúng, Tịch Hướng Tình cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhân lúc cô ấy yểm hộ đằng sau, chạy vội đến chiếc xe máy phía xa, thở hồng hộc khởi động xe, dùng sức dẫm vào chân ga. Cô muốn nhanh một chút, phải nhanh một chút, chỉ cần gọi được người tới được đây thì Hướng Vãn liền có thể thoát thân không chút việc gì.

Mắt thấy người tới tay đã muốn chạy đi, đám tay chân vội vàng đuổi theo, nổi giận, lão đại mắng to: “Nhất định một ngày nào đó tao sẽ lấy mạng mày!”

Tịch Hướng Vãn cười khẽ một tiếng, “Vậy bây giờ mày thử tới giết đi, hay là hôm nay tình trạng không được tốt?”

Bị cô khích bác như vậy, một đám người vốn đang chuẩn bị lên xe đuổi theo Tịch Hướng Tình liền dừng lại, tất cả như điên lên, cầm đủ loại gậy sắt dao to dao nhỏ cùng nhào tới chỗ cô.

… Rất tốt.

Trong lòng Hướng Vãn thầm thở ra một hơi, Tịch Hướng Tình không gặp nguy hiểm nữa.

Kì thật suy nghĩ kĩ lưỡng một chút, việc cô liều mạng ra tay cứu Tịch Hướng Tình cũng không phải bởi vì cách nghĩ cao thượng vô tư “Bảo vệ dân chúng là vinh quang của tôi”, cũng không phải bởi vì cái giác ngộ “Tôi là nữ chính, tôi phải hy sinh bản thân thật vĩ đại lớn lao”, càng không phải bởi vì đủ loại nguyên nhân liên quan đến nhà họ Tịch. Nếu như nói rằng cô và Tịch Hướng Tình đã bỏ qua quá khứ, trở nên thân thiết như người một nhà, đây tuyệt đối là lời nói dối.

Trong nháy mắt lúc ra tay, Tịch Hướng Vãn thậm chí vẫn không biết tại sao mình lại đánh canh bạc vận mệnh đi giao đấu với lũ xấu xa này. Chẳng qua nhìn thấy Tịch Hướng Tình môi hở răng lạnh[3], cô sẽ có chút không đành lòng, dù sao cũng biết rõ tâm tình người con gái ấy đã sớm bạc phơ, sẽ không khóc không cười vì ai hết, cho nên dẫu có cố gắng cùng người khác ở chung bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ sợ rằng cũng không thể nảy sinh thứ tình yêu diễm lệ như đóa đào hoa năm xưa[4] được.

Tịch Hướng Tình, đó là người mà cha đã không tiếc đem sinh mạng của mình đánh đổi để cứu vớt đi lên từ vực sâu, Tịch Hướng Vãn cắn răng: vì một điểm này, cô mới không muốn thấy chị ta xảy ra chuyện, không muốn cái chết của cha trở nên vô nghĩa.

Nhanh chóng ghim tóc lên cao thành đuôi ngựa, động tác trên tay thuần thục và nhuần nhuyễn, lấy một địch nhiều luôn là một trận chiến gian nan, giờ khắc này cô chỉ còn duy nhất một con đường để lựa chọn: liều mạng bằng bất cứ giá nào ——!



Bóng đêm hoàn toàn biến mất trong màn đen, làn gió lạnh thấu xương cũng theo đó ùa về, ánh sáng và cái bóng hòa vào nhau ngổn ngang không sao phân biệt rõ.

Một mình đánh nhau với đám đông là chuyện rất khảo nghiệm tâm lý và thân thể con người, năng lực thừa nhận tâm lý nhất định phải mạnh mẽ, không thể dao động phân tâm, trong đầu tuyệt đối không thể có loại suy nghĩ kiểu như “Mình không thể làm được…”, quá trình này giống như đi lên con đường cùng vậy, chính bản thân cô cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, kêu lên thành tiếng cũng không có người đáp lại, vô cùng tịch mịch.

Giới tuyến giữa thắng thua lúc ấy rất mơ hồ, không ngừng đánh rồi lại bị đánh, giống như vô số hạt bụi đi qua đen, qua trắng rất dễ dàng, nhưng con đường đi qua màu xám mới là thống khổ và gian nan nhất vậy.

Trên mặt đất có khoảng chừng mười người đàn ông đang nằm rải rác, tất cả đều ôm bụng kêu đau không tài nào bò dậy nổi. Tịch Hướng Vãn ra tay vừa sắc bén vừa chuẩn xác, đánh trúng phần yếu hại không có một động tác dư thừa, bản lĩnh tốt như vậy nếu không từng trải qua một thời gian lắng đọng và tâm niệm của bản thân, nhất định không bao giờ luyện được.

Tịch Hướng Vãn hiểu rõ, lúc này tuyệt đối không thể dùng loại phương án bảo thủ “không mong người khác bị thương, chỉ mong tự bảo vệ mình” được, cô chỉ có một người, nếu như cứ sợ đầu sợ đuôi nhìn trước ngó sau như thế, chỉ có một con đường chết mà thôi, hơn nữa cô không làm người ta bị thương, nhưng người ta chưa chắc đã xuống tay lưu tình với cô như vậy.

Hai mươi sáu tuổi, huyết khí sục sôi, trong lúc nhất thời tất cả đều hợp lại, đối phương không có cách nào thuận lợi bắt được một mình cô. Ẩu đả một phen, Tịch Hướng Vãn biết mình nhất định đã trúng đao, nhưng lúc này hoàn toàn không cảm giác được rốt cuộc bị thương ở chỗ nào, máu trên cánh tay từ từ nhỏ xuống, cũng không biết là máu mình hay máu người ta, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ: liều mạng liều mạng! Thời gian kiểm tra sức chiến đấu của nhân dân đồng bào đã đến! = =

Địch nhiều ta ít, tổn thương một nghìn, tổn hại tám trăm.

(Tức là đánh bị thương một ngàn người thì mình sẽ bị tổn hại tám trăm ấy)

Trước mặt lại có hai người tiến tới, Tịch Hướng Vãn tránh thoát một kẻ trong số đó, cái gáy lại bị kẻ kia đập trúng một côn, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, lảo đảo ngã xuống.

Một côn này không nhẹ, những vết thương do đao gây ra trên người cô cũng thế, nhưng không thể lợi hại bằng nó. Cái gáy bị đánh trúng, não chấn động, hiệu quả ngay lập tức được phát huy: cô dùng sức xoa xoa mắt, phát hiện ra bắt đầu có điểm mơ hồ, tất cả người và vật đều mơ hồ như vậy, mang theo hai, ba hoặc là rất nhiều hư ảnh.

Cái gáy bị thương, đây là điều tối kỵ.

“Khốn khiếp! Làm bị thương nhiều anh em của chúng tao như vậy! Chán sống rồi à!”

Năm sáu tên côn đồ vừa thấy cả người cô ngã xuống, lập tức nhân cơ hội này xông lên chém lung tung.

Tịch Hướng Vãn tránh thoát không kịp, trên lưng bị một gậy hung hãn đập xuống, nhưng nhờ vậy mà cả người tỉnh táo hơn không ít, liền ngay lúc một kẻ cầm dao xông tới, túm chặt lưỡi dao, toàn bộ thân dao lướt qua lòng bàn tay cô, máu tươi lập tức chảy không ngừng, như nước chảy từ trái tim cô rơi xuống, lan ra đầy đất.

Dường như cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác đau, nhanh tay nhanh mắt trở tay đoạt lấy con dao nhỏ, né tránh nơi yếu hại của hắn nên không đâm vào bụng mà đâm vào cánh tay, cô chỉ làm bọn chúng bị thương để không cách nào đối địch cùng mình được nữa.

“A ——!”

Người nọ ngã xuống đất, lại một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Nhưng vẫn còn quá nhiều người. Mặc dù chỉ còn có năm người thôi, nhưng cô đã sớm không còn sức lực, năm đối thủ đối với cô bây giờ mà nói, thực sự quá nhiều.

Tránh thoát cây gậy sắt của một kẻ trong đó vung tới, Hướng Vãn lui về phía sau, vấp vào đống hàng hóa nên té ngã, ngay lập tức có hai tên áp sát không buông, hai thanh hung khí sắc bén thẳng tắp đâm về phía cô. Tịch Hướng Vãn khẽ cắn môi, dùng toàn lực chống tay xuống đống hàng hóa, nâng cao chân nặng nề đá vào ngực đối phương. Còn chưa kịp thu chân lại, một cây gậy sắt đã vung tới từ phía sau đập thẳng vào gáy cô, sau đó nhanh chóng dời xuống vai, chuẩn xác hung tàn đánh xuống.

Phần gáy chịu hai lần tổn thương nghiêm trọng, trước mắt đã mơ hồ không còn nhìn rõ nổi, Hướng Vãn rên lên một tiếng, cuối cùng ngã xuống như một tờ giấy trắng, quỳ rạp xuống đất, không đợi cô kịp đứng lên, khắp trời đã tràn ngập một trận quyền đấm cước đá.

“Đánh nó cho tao! Đánh cho chết mới thôi!”

Còn lại chỉ có ba người đàn ông, nhưng như vậy là đủ rồi. Ba gã đàn ông này, dùng một câu thường nói trong tiểu thuyết cổ đại để hình dung thì chính là “Một đại hán bưu hãn làm người ta sợ hãi biết bao!”, ba gã đàn ông như vậy, cường tráng, nổi giận, xuống tay cũng tự nhiên kinh hoàng.

Những cú đánh nghiêm trọng không ngừng hung ác độc địa đập xuống dạ dày, bụng, não, đầu gối Hướng Vãn, cơn đau như dời sông lấp bể mà tiến đến, đau đớn bỏng rát, đau đớn kịch liệt chưa từng có trước nay như muốn xé rách thân thể và thần kinh cô lúc này, dần dần cảm giác toàn thân mình đã sắp bị máu tươi nhuộm thành màu hồng tía, trước mắt cuối cùng cũng chẳng thấy thêm được gì, lau lau tròng mắt, tất cả đều là máu.

Tịch Hướng Vãn hốt hoảng nghĩ: thật bi thảm, chính nghĩa gặp phải nguy cơ lớn, nên làm gì bây giờ đây?

Mơ hồ thấy được ngón giữa trên tay phải có ánh sáng lóe lên, cô cẩn thận nhìn sang, thì ra là chiếc nhẫn kim cương đính hôn ngày đó.

Đường Thần Duệ nhất định không biết, từ lúc cô cùng anh đính hôn tới nay, bất kể có xảy ra chuyện gì, cô cũng chưa từng tháo nó xuống.

Bị đánh không ngừng, lúc đầu trong lòng cô còn cảm thấy rất đau, nhưng vừa nghĩ đến anh, liền bất tri bất giác trở nên tĩnh lặng lại.

Lúc quyền đấm cước đá rơi xuống trên người cô vẫn còn cảm thấy đau đớn, nhưng không để ý đến nó là được rồi, âm thầm chịu đựng mọi sóng to gió lớn, chỉ cần qua đi thì sẽ tốt thôi.

Cuối cùng cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình hùng hổ nói một câu “Cho mày đánh! Cho mày đánh nữa này!”, sau đó nhìn thấy hắn cầm dao đâm về phía bụng mình, Hướng Vãn cảm giác hình như có nước mắt đang rơi.

Không phải bởi vì sợ hãi, mà bởi vì cô biết lần này mình thật sự không thể chống đỡ được. Cô vẫn còn có thật nhiều thật nhiều chuyện chưa làm, chưa được nhìn ba thêm mấy lần, Đường Thần Duệ, cô thậm chí còn không thể gọi cùng anh một cuộc điện thoại nào. Cô thật sự…rất luyến tiếc anh.

Lúc con dao đâm vào bụng mình, máu tươi hồng thắm lập tức từ cơ thể cô tuôn ra như suối chảy, cô đau đến cuộn mình trên mặt đất, đau đến không thể nói được một lời, đâu đâu cũng thấy bụi mù mênh mông của ngày xưa cuồn cuộn thổi quét qua trọn một đời, trọn một kiếp.

Đông nhật chính thịnh, thiên hàng đại tuyết, tuyết mãn Trường An đạo.

Huyết mãn Trường An đạo.[5]



Một giờ sau, nơi xa ngàn dặm, Hồng Kông.

Trong một cuộc họp tài chính tại tòa nhà cao tầng.

Đường Thần Duệ nâng tay lên gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm, trong giọng nói không có chút kinh thường cũng chẳng có chút kính trọng, nói với tất cả những người đang tham dự cuộc họp lúc này: “Trong năm điều kiện tôi chỉ đáp ứng tối đa được một cái, giới tuyến của tôi không có nhiều, không có cách tiếp thu thêm những lời nói khác, mọi thứ còn lại đều không bàn nữa.”

Đại diện đối phương chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cố gắng uyển chuyển muốn tranh thủ cơ hội thương lượng thêm: “Đường tổng giám, chỗ khó xử của chúng tôi ngài cũng biết, mong ngài thư thả cho chúng tôi thêm một chút…”

“Thư thả sao, đương nhiên là có thể,” Khóe môi Đường Thần Duệ nhếch lên, kéo dài giọng điệu, âm cuối phát ra lộng lẫy không gì sánh bằng: “Tôi không làm giao dịch lỗ vốn, anh muốn tôi nhượng bộ, thì còn phải xem cái giá mà các anh đưa cho tôi thế nào, hiểu không?”

Đây là uy hiếp trắng trợn, cường thủ hào đoạt, nhân lúc cháy nhà đi hôi của một cách trần trụi, đối phương khổ sở nghiến răng, âm thầm sỉ vả Đường Thần Duệ trong lòng hàng trăm lần, hắng giọng, nói: “Đường tổng giám, là như vậy…”

Đúng lúc này, cửa phòng họp bỗng nhiên bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, mọi người trong phòng vô cùng hoảng sợ, kẻ nào không hiểu quy củ không hiểu lễ phép đến đây thế?

Đường Thần Duệ nhíu mày, có chút không vui, giương mắt nhìn sang, lại kinh ngạc thấy bóng dáng trợ lý nhà mình đứng ngay ở cửa.

Sắc mặt Hàn Thâm rất không tốt, thở hồng hộc, cầm di động trong tay, mở cửa chạy vào phòng họp, cũng không quan tâm đến vấn đề lễ phép hay không lễ phép, vội vàng nhìn về phía Đường Thần Duệ ý bảo: “Cậu ra đây một chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Kỳ lạ quá…

Nhiều năm như vậy, Hàn Thâm chưa từng thất thố qua bao giờ, anh có toàn bộ sự bình tĩnh và đúng mực cần thiết của một người trợ lý đặc biệt.

Đường Thần Duệ hiểu rõ, nói với phó tổng giám bên người mấy câu, đứng dậy rời khỏi phòng họp, đi ra ngoài.

“Muốn nói gì?”

“Cái đó,” Hàn Thâm tỏ vẻ muốn nói lại thôi, miệng đắng lưỡi khô cất lời: “… Cậu nghe tôi nói này, phải bình tĩnh một chút.”

“…”

Đường Thần Duệ chẳng hiểu tại sao, chỉ thuận miệng “Ừ’’ một tiếng cho có lệ.

Hàn Thâm nhìn anh, từng chữ từng chữ một nói cho anh biết: “Thần, Hướng Vãn đã xảy ra chuyện.”

“…Cậu nói cái gì?”

“Phía bệnh viện vừa gọi tới, não cô ấy bị chấn động, gãy xương, bị ngoại thương các loại và xuất huyết bên trong…” Yết hầu Hàn Thâm khản đặc gần như không phát ra được tiếng, đỡ lấy bờ vai nói cho anh biết: “…Còn có, nghiêm trọng nhất chính là, bụng Hướng Vãn bị người ta dùng dao đâm một nhát…Rất sâu.”

Ngón tay Đường Thần Duệ buông lỏng, di động trong tay cứ thế rơi trên mặt đất, sắc mặt anh trong nháy mắt trở nên trắng bệch như giấy, không sao tưởng tượng nổi.

Tác giả có lời muốn nói: gần đây đâu đâu cũng thi viết, thật là sầu muộn, kết quả mang theo tâm tình sầu muộn viết ra chương này lại thuận tay ngoài ý muốn.. 囧.. Vui quá trời luôn.

Một đêm gõ ra bảy ngàn chữ, chuột rút cả tay luôn….Bảng xếp hạng thật là cường đại quá…OTL

Momo cũng có lời muốn nói: Chắc bà ấy nhắc tới việc viết để được lên top à ảnh hưởng đến số tiền nhận được =)). Bà thì sướng rồi, tôi thì gõ đến lả cả người đây này T_T, khi không làm cả chương dài như thế.

Cơ mà cắt ra thì hơi vô nhân đạo, chương này bạo lực máu me hồi hộp thế cơ mà, 5555… Đón chờ chương sau để biết Hướng Vãn sẽ ra sao nhé ~

[1] Đông Sơn tái khởi: tể tướng Tạ An thời Đông Tấn là trụ cột của triều đình, sớm đã muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lực. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiều chuyện linh tinh khác, Tấn thất phải dời đô về Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp, thuộc nước Ngô trong thời Tam Quốc). Tình hình phía Bắc Trung Quốc lúc đó là “quần Hồ tranh thực”, Tạ An cứ về Đông Sơn quy ẩn một thời gian lại bị lôi ra gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước. Nên ý của câu “Đông Sơn tái khởi” có nghĩa là tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu tốt hơn nhiều.

[2] Lưu Tường: là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004. Người Trung Quốc, còn có biệt danh là “Người bay”, nên câu này có ý là Hướng Vãn “bay” như Lưu Tường nhập hồn ấy mà =]]

[3] Môi hở răng lạnh: Nghĩa đen là hai môi không khép kín sẽ khiến gió lùa vào miệng, làm răng bị lạnh hay tê buốt. Nghĩa bóng tức là những người thân thuộc phải nhờ cậy và giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ tổn hại cho nhau.

[4] Diễm lệ như đóa hoa đào: Nguyên văn là diễm nhược đào lý, tức là xinh đẹp như hoa đào.

[5] Đông nhật chính thịnh, thiên hàng đại tuyết, tuyết mãn Trường An đạo. Huyết mãn Trường An đạo: Có thể hiểu câu đầu như sau “Khi mùa đông vào lúc lạnh lẽo nhất (chính thịnh), trời làm cơn mưa tuyết lớn, khiến tuyết phủ khắp thành Trường An” . “Huyết phủ Trường An đạo”, tức là máu nhuộm thành Trường An.

Ý bảo lúc Hướng Vãn ngã xuống, tuyết bắt đầu rơi, cả máu và tuyết nhuộm lại cùng nhau ấy mà. Bối cảnh hôm ấy là buổi đêm mùa đông, nên có tuyết cũng không lạ

Nói chung mấy hiệu ứng máu nhuộm tuyết hay máu loang dưới cơn mưa có hiệu quả thị giác cao lắm, dụng ý của tác giả chính là thế đấy ~.~

Thành Trường An: Search GG một hồi, nó toàn nhảy ra kết quả về Trung Quốc với chả Vạn Lý Trường Thành -_-

Theo wikipedia thì, Trường An là thủ đô của hơn 10 triều đại Trung Quốc (thế mà search GG ứ thấy đâu), Trường An tức là “hòa bình vĩnh viễn”. GG cho hình ảnh này, còn baidu thì chả ra cái khỉ gì hết -.-