Đêm ấy, rạng sáng một giờ rưỡi, tại nhà của Đường Dịch.
Đường Dịch xử lý công sự ở phòng làm việc xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới căn phòng nhỏ đối diện trên hành lang, đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy hình bóng cô. Cục cưng đang ngủ, Kỷ Dĩ Ninh ngồi cạnh thằng bé, mở một chiếc đèn bàn nho nhỏ, cầm một quyển sách trong tay, yên lặng đọc. Thấy anh bước tới, cô lập tức vươn tay lên ra hiệu: “Không nên đánh thức con…”
Ánh nhìn phức tạp và cực kì không thoải mái của Đường Dịch thẳng tắp quét về phía đứa nhỏ đang ngủ say sưa trên giường, trong lòng vô cùng phiền muộn: lá gan không nhỏ đâu, dám cùng bố nó cướp đàn bà cơ đấy…
Dĩ Ninh bước xuống giường, còn chưa kịp nói gì đã bị chồng nắm eo bế lên. Một đường ôm trở về phòng ngủ chính, anh đặt cô lên giường, lúc này mới thấy trong tay cô vẫn cầm quyển sách không buông, Đường Dịch không nhịn được cảm thấy rất nhức đầu: cô đang muốn thi lên tiến sĩ hay sao mà dụng tâm chăm chỉ như thế chứ…
“Muộn như vậy còn không đi ngủ, đang xem cái gì?”
Mặc dù phiền muộn nhưng anh vẫn rất có hứng thú cùng cô hàn huyên. Dựa vào cá tính trước đây của Đường Dịch, tuyệt đối sẽ dùng sức mạnh ngay, nhưng bây giờ không thể làm thế được, cậu con trai kia đối với chỗ đứng của anh quả thực là như hổ đói rình mồi ấy…
“Chờ anh thôi, em không ngủ một mình được,” Nói xong, chớp mắt một cái mặt liền đỏ. Khụ một tiếng, Dĩ Ninh vội vã thay đổi đề tài: “Trước đây lúc ở đại học thích đọc cuốn ‘Tình nhân của ông cậu’, cầm lên ôn lại một chút.”
Đó là một trong những tác phẩm đầu tay của Vương Tiểu Ba, ý thơ vô cùng lãng mạn tình cảm, cô không nhịn được cảm động nói: “Tại sao có người ngay cả cảnh cưỡng bức cũng viết được hay đến vậy chứ?”
Đường Dịch cười cười, kéo chăn đắp kín cho cô.
“Viết hay là một bản lĩnh, nhưng nếu có người làm loại chuyện này đến hoàn mỹ thì lại càng bản lĩnh hơn.”
Dĩ Ninh nhất thời liền cười, cô không tin hỏi lại: “Sẽ có người như thế sao?”
Đường Dịch mỉm cười xoa khuôn mặt tò mò của cô, không đáp lại.
Không thể phủ nhận, khi ấy trong đầu anh thoáng qua khuôn mặt Đường Thần Duệ.
Cái gã Đường Thần Duệ này, tuyệt đối là kẻ biết làm chuyện như vậy. Đầu tiên cậu ta có đủ tư chất, sau đó lại làm người tuyệt đối bỉ ổi hạ lưu: mặt ngoài quân tử, mặt trong cầm thú…
Đang nói chuyện, điện thoại cá nhân của Đường Dịch chợt vang lên. Cầm lên nhìn màn hình, là thuộc hạ đắc lực gọi tới, vì vậy anh nhận: “Có chuyện gì?”
Đối phương yếu ớt báo cáo: “Dịch thiếu, bên club xảy ra chút chuyện, có người thắng tiền không để ý hạn mức cao nhất. . . . . .”
Club tư nhân của Đường Dịch, bên trong là phòng ốc hạng sang, tự nhiên cũng bao gồm cả một sòng bạc. Quy củ của sòng bạc chính là, thắng tiền có mức độ, thua tiền không giới hạn, vì danh tiếng Đường gia, rất ít người chạy tới đây náo loạn .
“Kẻ nào đang đùa?”
“Thần thiếu gia. . . . . .”
Nghe thấy cái tên này, trong chớp mắt Đường Dịch bỗng nhếch môi nở một nụ cười bỡn cợt.
Dáng vẻ mất không chế của Đường Thần Duệ, anh chưa từng thấy qua.
. . . . . .
Khi Đường Dịch tới club, Đường Thần Duệ đã thắng đủ tiền rồi, mất đi hứng thú thắng tiền nhưng không mất đi lạc thú vui đùa, anh chuyển qua quầy rượu tiếp tục tham gia vào sàn nhảy đêm khuya.
Những tay chơi trên sàn nhảy đêm khuya, kể cả trai lẫn gái đều là các cao thủ, mà giá trị con người Đường Thần Duệ không cần nói cũng nhận ra, rất hấp dẫn người khác. Ban ngày là người đàn ông lịch sự ưu nhã, khi anh bỏ đi sự tinh tế bề ngoài để chìm trong cuộc vui, nhất cử nhất động đều trở nên diễm lệ dịu dàng, giống như sự chênh lệch mực nước giữa mặt biển và bên trong, huyễn hoặc ánh mắt của mọi người.
Thỏa thích chơi đùa đã lâu khiến miệng đắng lưỡi khô, Đường Thần Duệ tiện tay cầm lấy một ly rượu trên quầy bar, ngửa đầu đổ vào miệng, uống xong liền đặt xuống, một cô gái trong quầy bưng tới một ly nước tinh khiết cho anh, nhìn đám người vây quanh Đường Thần Duệ, cô gái bỗng cảm thấy lúng túng trong phút chốc.
Bưng nước lên cho anh, cô dịu dàng gọi: “Thần thiếu gia, nước. . . . . .”
Ánh sáng nhập nhòe , Đường Thần Duệ giương mắt nhìn cô, khi nhận ra giữa đám nam nữ lộn xộn này đột nhiên xuất hiện một cô gái thanh thuần như vậy, Đường Thần Duệ liền lập tức cười lớn, không nhận nước mà thuận tay ôm lấy cả người cô gái, cúi đầu cắn vào tai cô: “Tối nay theo anh nhé. . . . . .” Tiếng nói vừa thốt lên, anh liền bước vào sàn nhảy.
Hấp dẫn rồi đây. . . . .
Đường Dịch ngồi ở sofa trong góc khuất, nhìn ra sàn nhảy xa xa là Đường Thần Duệ đang say rượu ôm một cô gái nhảy thật kịch liệt.
Anh hiểu con người cậu ta, Đường Thần Duệ không thích những thứ đồ nóng kích thích tình dục, bao gồm rượu, bao gồm cả những người con gái xa lạ.
Đường Dịch nhếch môi, anh cảm thấy rất hứng thú, rốt cuộc là ai đã làm cho Đường Thần Duệ gặp phải đả kích lớn như vậy, có thể kích thích cậu ta đến mức này. Kích thích một người đàn ông đã trưởng thành, Đường Dịch im lặng nghĩ, đến tột cùng nó phải lớn đến mức nào mới có thể khai phá toàn bộ tiềm năng sống về đêm của Đường Thần Duệ chứ. Trước nay cậu ta đều là kẻ tùy tiện không hề muốn làm một sinh vật sống về đêm, luôn giả trang làm một đóa hoa tuyệt thế.
DJ đứng ở quầy rượu quan trọng nhất là phải biết thức thời, tinh tường nhận thấy Đường Thần Duệ vừa ôm người ra sàn nhảy, vì thế trong nháy mắt nhạc điệu sôi nổi hẳn lên, tiết tấu trên sàn nhảy nhanh chóng từ chậm trở nên bốc lửa, ánh đèn mờ ảo theo bước anh, tất cả đều chiếu rọi lên người Đường Thần Duệ.
Xung quanh sàn nhảy, có vài vòng người đang vây quanh, hò hét chói tai, có người cầm cả chai sâm banh tới, dùng sức lắc mạnh sau đó mới mở nắp ra, sâm banh nhất thời phun hết lên sàn nhảy, vẩy vào người Đường Thần Duệ. Áo sơ mi của anh liền bị thứ rượu mát lạnh thấm ướt, chiếc áo mỏng dính vào cơ thể, lộ ra những đường cong hấp dẫn.
Cô gái phục vụ cũng bị sâm banh dính vào người, nước nhỏ xuống theo sợi tóc, tạo thành những từng giọt lưu lại dưới cằm. Ánh mắt Đường Thần Duệ đẫm nước, anh chợt cúi người đến gần cô, hôn lên chiếc cằm tinh tế, đầu lưỡi đảo một vòng đem những giọt sâm banh nuốt vào trong miệng, anh hơi ngửa đầu lên, liền chạm vào ánh mắt bàng hoàng và luống cuống của cô gái nhỏ.
Ánh mắt giống như đã từng quen biết, Hướng Vãn đã vô số lần lộ ra vẻ mặt này khi nằm dưới thân anh, cô thường ôm lấy anh kêu: “Đường Thần Duệ, anh nhẹ nhàng một chút. . . . . .”
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc dịu dàng khác thường, tâm tình sủng ái một lần nữa nổi lên. Một tay đặt sau gáy cô, Đường Thần Duệ dán môi mình vào môi cô gái, cạy răng tham lam tiến vào hôn thật sâu.
Ầm, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lại vang lên.
Sau khi kết thúc hai bài nhảy, Đường Thần Duệ vô cùng hiếu thắng, ôm hông của cô gái, tươi cười đẩy đám người ồn ào ra rồi cùng nhau rời khỏi sàn nhảy.
Đường đi và phòng ốc ở đây Đường Thần Duệ đều vô cùng thuần thục, anh tùy ý tìm một gian phòng trống, một cước đá văng cửa ra vào, đem cô gái nhỏ chôn giữa thân mình và bức tường. Tác dụng của ly rượu mạnh ban nãy cuối cùng cũng tới, ánh mắt Đường Thần Duệ có chút mông lung, một mảnh nước mịt mờ trong tầm mắt, thân thể cũng nóng tới kỳ cục, anh tựa vào tường hôn dọc từ cổ cô gái xuống, ngón tay không ngừng tháo bỏ bộ đồng phục sớm đã ướt đẫm kia.
Anh cố ý trêu chọc khơi lên dục vọng của cô, chỉ chốc lát sau cô gái đã bị đùa bỡn đến nóng bừng toàn thân, hai chân nhũn ra đứng không vững, ngã lên người anh. Đường Thần Duệ dùng sức, đẩy ngã cô gái xuống ghế salon.
“Tên cô là gì?”
“Em họ Tập, quản lý gọi em là Tiểu Tập. . . . . .”
Đường Thần Duệ nhất thời cười lớn, “Tên rất hay, tôi thích.”
Không đợi cô nói tiếp, anh liền mở miệng: “Có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần cô nói ra, tôi sẽ giúp…”
Ánh mắt Đường Thần Duệ nhìn chăm chú vô cùng động lòng người, những lời này lúc anh nói ra một chút cũng không giống như đang đùa cợt. Tiểu Tập hấp tấp hỏi lại : “Thật sao?”
Anh bật cười xoa gương mặt cô, vẻ mặt tràn đầy sủng nịnh.
Cơ hội tốt như vậy, cô không thể không nắm lấy, lập tức nói thật: “Nhà em cần tiền. . . . . .”
“Được, ” Nghe rõ yêu cầu của cô gái, cả người Đường Thần Duệ dịu dàng đến kì lạ, anh hôn lên môi cô gái, nhanh chóng rút hai cái thẻ ATM từ trong người bỏ vào tay cô. “. . . . . . Tôi giúp cô.”
Chỉ cần như vậy.
Hướng Vãn, chỉ cần như vậy. Em có phiền toái, chỉ cần giao cho anh, như vậy là tốt rồi. Mà điều anh muốn, đơn giản chỉ là sự tin tưởng của em mà thôi.
Có lẽ bởi vì tốc độ thực hiện lời hứa của anh thật sự quá nhanh, Tiểu Tập lập tức động tình, thân thể liền cố gắng thả lỏng để cho anh yêu thích. Đường Thần Duệ vùi sâu người trong sô pha, cô gái đư a tay ra kéo khóa quần anh, cả người trượt xuống đưa tay vào giữa hai chân, tìm cách lấy lòng anh. Trong đầu Đường Thần Duệ vô cùng choáng váng, không còn thấy rõ người trước mặt, chỉ cảm thấy hạ thân mình cực nóng, dục vọng đàn ông bùng nổ, anh kéo cô gái ngồi lên trên người mình.
Suy nghĩ của anh hỗn loạn, cho đến khi nửa người dưới bỗng nóng rực lên, ngọn nguồn dục vọng bị người ta nắm lấy, cô ngồi trên người anh, mong muốn anh tiến vào, trong mơ hồ Đường Thần Duệ nghe thấy một tiếng gọi ‘Thần. . . . . . ’.
Đường Thần Duệ đột nhiên mở mắt ra.
Lúc tỉnh mộng, thật là tàn nhẫn.
Cô không phải Hướng Vãn, Hướng Vãn chưa từng gọi anh như vậy, cô sẽ gọi cả họ tên của anh, một khi anh hăng hái lên, ép cô gọi tên mình thì cô sẽ cười hì hì chỉ vào con thỏ: nó có thể gọi thì em sẽ gọi, anh có bản lĩnh thì khiến nó gọi mình là Thần cho em nghe đi. . . . . .
Một tay Đường Thần Duệ bất chợt đặt lên bả vai cô gái đối diện, đẩy cô rời khỏi người mình, nhiệt tình ban nãy cũng nhanh chóng mất đi, trên vẻ mặt lạnh lùng của anh không có lấy một chút biểu cảm.
“Ra ngoài.”
Cô gái bị sự thay đổi đột ngột của anh làm cho sợ hãi, ngồi dưới đất không dám động đậy, Đường Thần Duệ lạnh lùng sửa sang lại quần áo của mình, không thèm liếc nhìn cô một lần.
“Đừng để tôi lặp lại lần nữa, ra ngoài.”
Cửa chợt bị người khác mở ra, quản lý nhanh chóng đi vào, im lặng không lên tiếng đỡ Tiểu Tập đứng dậy, cũng không dám nhìn mặt Đường Thần Duệ, ôm lấy người lập tức đi ra ngoài.
Đường Dịch thong thả chậm rãi bước vào.
Mới có một trận yêu đương cuồng nhiệt xảy ra, trong không gian vẫn tràn đầy mùi dâm mị, Đường Dịch nhìn người đàn ông đang ngồi lì trên ghế salon dùng một tay xoa trán, không khỏi bội phục định lực kìm hãm quá tốt của Đường Thần Duệ, thân là một người đàn ông khỏe mạnh, đi được nửa đường rồi mà vẫn có thể đột ngột dừng lại, Đường Dịch quả thật muốn dùng bốn chữ ‘xúc động lòng người’ để hình dung về cậu ta lúc này.
Móc ra chiếc khắn tay màu trắng luôn mang theo bên người, dùng nước tinh khiết trên bàn thấm ướt, Đường Dịch đi tới, đem khăn tay xoa lên cổ anh, cảm giác lạnh lẽo truyền tới khiến Đường Thần Duệ tỉnh táo lại.
“Đem mình biến thành bộ dạng này, thật không giống với cậu.”
Đường Thần Duệ không có hơi sức đáp lại, cũng chẳng quan tâm người đó có tội gì, dùng lời lẽ chỉnh ngược lại: “Vậy cậu nói thử tôi nghe, như thế nào mới gọi là tôi chân chính?”
Đường Dịch hiểu rõ tính cách anh, không để ý tới chuyện người này cố tình gây sự, tầm mắt đảo qua, lúc này mới nhìn thấy trên người Đường Thần Duệ có những vết hôn nhạt có mà thâm cũng có cùng với những vết cào, nhất thời có chút kinh ngạc. Vừa nãy Đường Thần Duệ chỉ là chơi đùa, sau đó lại điên khùng không tiếp tục làm nữa, như vậy những vết cào này là . . . . .
Đường Dịch đứng trước mặt anh, duỗi tay đặt trong túi quần, không có biểu cảm gì nhìn người trước mặt.
“Cậu đã làm gì vị hôn thê của mình?”
Đường Thần Duệ ngay cả hơi sức để phản bác cũng không có, cũng không có ý định che giấu, khép mắt lại thừa nhận. “Chính là điều cậu đang nghĩ.”
Lần này Đường Dịch đã hiểu ra toàn bộ. Đường Thần Duệ không phải là người thích cưỡng bức phụ nữ, nhưng một khi đã bắt đầu, chính là cưỡng bức tuyệt đối, bất kỳ phản kháng nào cũng đều vô dụng.
“Cậu sẽ hối hận đấy.”
Đường Thần Duệ bật cười, đáp lại một câu: “Tôi hiểu chứ.”
Đường Dịch: “. . . . . .”
Đường Thần Duệ nhắm mắt lại, nhớ tới những hành động vừa làm với cô tối nay. Khi cô nói không bỏ được anh, tâm tình của anh giống hệt như kẻ được sủng ái mà sinh lòng lo sợ, cảm động đến mức ngay cả quyết tâm cầu hôn cũng có, nhưng không ngờ một giây sau cô lại nói mình hối hận, trong nháy mắt đem anh từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Đùa giỡn khiến cho tim anh đập mạnh liên hồi, quả thực là muốn hại chết người.
Khi anh mãnh liệt ra vào cơ thể cô, mỗi lần trong đầu đều hiện lên câu nói ‘Đường Thần Duệ, em hối hận gặp được anh’, anh liền hận không thể mãnh liệt giày vò cô thêm một chút, đồng thời tự giễu cợt bản thân mình : trước kia bản thân luôn cảm giác mình không thể không có cô ấy, quả thật là chuyện nực cười! Một năm qua, chỉ cần cô đối với anh có một chút đáp lại, anh đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng không ngờ quay đầu chỉ đổi lấy được sự hối hận của cô, tất cả những gì anh làm cũng bị cô phá hủy, hẳn là đầu anh chứa nước mới có thể cảm thấy không thể sống nếu không có cô.
Vậy mà, cuối cùng khi anh nhìn thấy dáng vẻ cô vùi mặt vào gối khóc không thành tiếng, thân mình vừa quật cường vừa gầy yếu ấy lại khiến cho tâm anh mềm như núi đổ so với hàng trăm hàng nghìn cô gái khác.
Anh không tự chủ được lập tức ngừng lại, khi đó, trong chớp mắt, một nỗi tuyệt vọng dâng trào trong cổ họng Đường Thần Duệ: làm thế nào bây giờ, anh thật sự không thể không có cô bên cạnh.
Đường Dịch móc chìa khóa xe ra: “Khuya lắm rồi, tôi đưa cậu về.”
“Không cần,” Anh dường như đã mệt mỏi muốn chết rồi, nâng trán đề nghị: “Giúp tôi đặt một vé máy bay, tôi muốn đi Hongkong.”
“Lúc nào thì đi?”
“Hiện tại, lập tức, ngay lập tức.”
Ánh mắt Đường Dịch sâu thẳm: “Cậu chắc chứ? Còn cô ấy thì sao, mặc kệ ư?”
“Không quan tâm.”
Đường Thần Duệ từ từ mở mắt, không che giấu vẻ mệt mỏi chôn sâu tận đáy bên trong: “Cô ấy hối hận khi gặp được tôi, gặp chuyện cô ấy cũng chưa từng nghĩ tới tôi, sau này sẽ càng không cần tới tôi nữa.”
Chờ đợi quá lâu, anh đã sớm không chịu nổi sự chối bỏ dù chỉ là một chút của cô nữa rồi.
Anh cẩn thận kiểm tra lại tình cảm của mình, tự hỏi đã yêu thương người con gái tên Hướng Vãn này được bao lâu.
Có phải lâu một chút, hay lâu hơn chút nữa không, hay chính là ở lần đầu tiên gặp mặt ấy. A, đúng vậy, chính là từ lần đầu tiên, hóa ra anh đã yêu cô ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.
Đường Thần Duệ bật cười, không ngờ mình đa tình đã lâu như vậy.