Vũ Viên cho là mình nghe lầm.
Cô ngẩn người, miệng há thật lớn, không nói được nên lời.
Anh. . . . . . Anh vừa gọi cô là gì?
Anh gọi cô là Jessica sao?
Chẳng lẽ anh đã biết? Không. . . . . . Không thể nào a! Dáng dấp của cô và Vũ Tiệp giống nhau như vậy, người khác sao có thể nhận ra .
"Nói không nên lời sao?" Tiếng thang máy kêu lên, Cù Bộ Ung dắt Vũ Viên còn đang đờ đẫn ra khỏi thang máy, "Em ở đây?"
"Ách. . . . . . Em. . . . . . Em ở đây. . . . . ." Cô nâng mắt kính lên, "Anh. . . . Anh. . . ."
"Anh có thể cùng em vào trong ngồi không? Anh đã chờ ở đại sảnh rất lâu rồi."
Sau khi Vũ Viên mở cửa, Cù Bộ Ung rất tự nhiên đi theo Vũ Viên vào nhà; mặc dù Vũ Viên rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không ngăn cản được Cù Bộ Ung.
"Có gì để uống hay không?" Anh hoàn toàn không cảm thấy chỗ ở của Vũ Viên nhỏ, ngược lại rất tự tại ngồi xuống chiếc ghế mây.
"Ách. . . . . . Có. . . . . . Có. . . . . ." Vũ Viên gật đầu, đi về phía tủ lạnh, "Nước trái cây được không?"
Cô rót một ly nước trái cây rồi đi đến trước mặt Cù Bộ Ung.
"Cám ơn." Anh vươn tay, nhận lấy cái ly Vũ Viên đưa tới, "Jessica, em định
đứng trước mặt anh bao lâu? Bây giờ em có muốn cùng anh nói chuyện
không?"
"Em. . . . . . Ách. . . . . ."
Cô ấp úng. Người không đúng là cô, là cô lừa Cù Bộ Ung.
"Nói không nên lời sao?" Anh vỗ chân của mình, "Vậy em cảm thấy anh tới tìm
em là vì chuyện gì? Đến đây để đưa thiệp mời của anh cùng Vũ Tiệp sao?
Em không cảm thấy chị em em chơi ảo thuật quá mức rồi sao? Em xem anh là
con khỉ mà đùa bỡn, còn coi anh như lễ phẩm tống qua tống lại vậy sao?"
Mặc dù giọng của anh trầm ấm, nhưng từng lời anh nói ra đều thể hiện sự tức giân trong lòng anh, lời của anh như một cây roi dài quất vào tâm tư
yếu ớt của Vũ Viện.
"Không, em không có, em không có. . . . . ." Cô lắc đầu, "Em không phải cố ý lừa gạt anh, em. . . . . ."
"Em đừng nói nữa, anh biết em không thương anh, bởi vì anh là người tàn phế."
"Em không có mà!"
Cô kích động nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ. Tại sao anh có thể dùng từ tàn phế để nó về chính mình! ?
Trong lòng anh, anh căn bản không phải là tàn phế!
"Sao anh có thể nói mình như vậy, phụ lòng em mỗi ngày cùng anh tập vật lý trị liệu sao?"
"Đừng tỏ ra cao thượng như vậy! Nếu không phải em cảm thấy anh là kẻ tàn phế, vì sao lại rời bỏ anh, hơn nữa còn chơi cái loại xiếc buồn cười thế
này." Cù Bộ Ung trầm giọng nói.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì Vũ Tiệp yêu anh, em. . . . . . em. . . . . ."
Cô cũng là có nỗi khổ tâm! Nếu Vũ Tiệp không gặp phải chuyện kia, cô sẽ
không nhường Cù Bộ Ung, đây là lần đầu tiên trong đời cô muốn bảo vệ
quyền lợi của mình; nhưng khi nhìn thấy Vũ Tiệp như vậy, cô đã không thể nói "Không", cũng không cưỡng cầu nữa.
"Lời của em không phải giống anh vừa nói sao, chính là em không yêu anh." Anh tìm ra sơ hở trong lời nói của cô.
"Em nói em không có mà!" Vũ Viên quát lên.
"Nếu không phải là em thật sự thích anh, yêu anh, em sẽ nhận lấy những khổ
sở này sao? Anh có biết không, có hiểu hay không ? Người cùng anh quen
biết trên MSN là em!"
"Phải, anh biết!" Cù Bộ Ung nắm tay Vũ Viên.
"Còn em thì sao? anh biết rõ người anh yêu là ai, vậy còn em? Đối với em anh là gì chứ? Em có thể dễ dàng chắp tay nhường anh cho người ta như một
vật phẩm vậy sao?"
"Không phải! Em chưa bao giờ nghĩ như vậy”. Cô không nhịn được rơi nước mắt , "Bởi vì người cùng anh qua lại trước đây là Vũ Tiệp, không phải em. . . . . . Vậy thì em làm sao có thể tin
tưởng người anh yêu là em!" Cô nói ra sợ hãi trong nội tâm của mình.
Đúng vậy! Chính vì không tin tưởng vào tình yêu của mình cô mới có thể lùi
bước như vậy, thậm chí lui đến tận góc âm u này, không muốn để người ta
biết được sự tồn tại của cô.
"Được." Anh gật đầu một cái."Vậy anh đổi cách hỏi, em nghĩ anh không biết các em là hai người sao?"
"Hả?" Cô sửng sốt, "Anh. . . . . . Anh. . . . . ."
Do Vũ Tiệp ép nên đầu tóc, ăn mặc của cô đều thay đổi, các cô giống nhau
đến mức bố mẹ nuôi các cô bao nhiêu năm cũng không nhận ra, sao anh lại
nhận ra chứ?
"Tính cách của hai người khác xa nhau, anh đã sớm
hoài nghi, cho đến một lần xem ví da của em anh mới càng thêm xác định
chuyện này."
"Ví da?"
Vũ Viên nghe được lời nói của Cù Bộ Ung, lập tức mở ví da ra, bên trong đúng là có ảnh cô cùng Vũ Tiệp chụp chung.
"Anh. . . . . . Lúc nào thì mở ví của em . . . . . ." Cô run giọng hỏi.
"Không phải mở! Anh không có cái hứng thú đi dòm chuyện riêng tư của người
khác, chỉ là một lần anh giận điên lên, kéo rơi chăn bông của em xuống
đất mới phát hiện ví da cũng cùng rơi xuống, anh thuận tay cầm lên xem
thôi." ,
"Vậy người anh yêu là. . . . ."
"Em còn không
hiểu rõ sao? Jessica trên mạng làm anh khuynh tâm, vì cho rằng Vũ Tiệp
là em, cho nên anh mới có thể cùng với cô ta ở chung một chỗ, nhưng sau
khi qua lại, anh bắt đầu hoài nghi chính mình. . . . . .
Có phải anh yêu Jessica không, hay chỉ là thích nhân vật ảo trên mạng mà thôi?
Trên thực tế Jessica chỉ là một cô gái như vậy. . . . . ."
"Sau đó thì sao? Nếu anh cảm thấy có vấn đề, vì sao còn đến nhà em để cầu hôn Vũ Tiệp?" Cô nói ra nghi vấn của mình.
"Cái này a. . . . . ." Cù Bộ Ung cười cười, "Đây là do anh nghĩ mình đối
với Jessica trên thực tế yêu cầu quá cao, hơn nữa khi anh hoài nghi đã
thử yêu cầu cô ta đánh giá báo cáo thị trường chứng khoán, cô ta cũng
đều có thể giúp anh xử lý tốt, khi đó anh dĩ nhiên không biết đó là do
em làm."
"Cho nên anh liền quyết định cưới Vũ Tiệp?"
"Đây
coi như hiểu là hai thế giới hai tính cách đi! Thật ra thì, anh thật sự
cũng không phải yêu Vũ Tiệp, mà là yêu người đang nói chuyện trên MSN
cùng anh, người có thể nói chuyện trên trời dưới đất, mở miệng ngậm
miệng đều là giáo điều cùng cổ phiếu, thánh kinh."
Anh trừng phạt mà siết chặt gương mặt mềm mại của Vũ Viên.
"Em thật sự hại anh thảm rồi, cho đến khi anh chân chính gặp được em. . . . . . Không, phải là nói, sau khi anh gặp tai nạn, em tới chăm sóc anh,
cái cảm giác khi chung sống đó giống cảm giác khi ở trên mạng, anh đã
biết ngay là em rồi !"
"Anh. . . . . . Bộ Ung, anh không cảm thấy em khô khan, nhàm chán lại là cô gái cổ hủ sao?"
"Sao lại như vậy chứ?" Anh cười lắc lắc đầu, "Em có điểm nào khô khan lại
nhàm chán? Em có thể nói cho anh biết không, hơn nữa anh nhớ khi em ở
trên giường rất nhiệt tình, anh thích em như vậy."
Vũ Viên nghe được rất cảm động, tay của cô che miệng mình, dựa vào ngực Cù Bộ Ung mà nhẹ giọng sụt sùi khóc.
"Thật ra thì anh cũng nói với Vũ Tiệp, anh không thể nào yêu cô ấy, đến bây
giờ anh vô cùng cảm kích trận kia tai nạn xe kia, nếu như không có trận
tai nạn đó, Anh có khi đã cưới Vũ Tiệp mất rồi! "
"Anh yêu em thật sao?"
Cô thật là khó tin tưởng, nguyên tưởng rằng người anh yêu là Vũ Tiệp .
"Anh yêu em có phải hay không?"
"Dĩ nhiên!" Nói đến đây sắc mặt Cù Bộ Ung mới tốt dần lên, "Ngược lại em. . . . . . em thật đúng là độc ác!"
"Anh không được giận em nữa, đàn ông phải có tấm lòng rộng rãi một chút."
"Ngược lại em. . . . . . Rời khỏi anh mấy tháng có vẻ rất nhàn nhã! Anh còn
đang nghĩ xem em có về tìm anh không, kết quả chớp mắt một cái, liền ba
tháng trôi qua. Hơn nữa nhìn báo cáo điều tra, em tựa hồ quả thật rất
tốt, thậm chí còn vui đến quên cả trời đất, anh nghĩ anh không tới tìm
em, em có thể lại thật sự quên mất người tàn phế như anh rồi."
"Nào có! Làm sao anh lại nói như vậy chứ!"
"Không có sao? Vậy người đàn ông lái xe đưa em về là ai? Đồng nghiệp?"
Khi anh nhìn thấy cảnh đưa đón kia hai mắt đã muốn bốc hỏa, nhất là cái tên “tài xế” đó lại có tình ý với Vũ Viên nhà anh. . . . . . Nếu không phải là còn có một chút lý trí, anh thật muốn trừng phạt Vũ Viên một phen.
Để một mình anh chịu đựng tưởng nhớ thống khổ, còn cô ở nơi xa sung sướng, cô không cảm thấy mình thật là quá đáng sao?
"Đúng vậy, thời gian này cũng phiền phức anh ấy đưa đón em, thật là xấu hổ." Cô cúi đầu.
"Không sao, về sau em sẽ không phiền hắn ta nữa, hắn cũng sẽ không có cơ hội đưa em về nhà."
Anh khí phách nói.
"Ý anh là gì?"
"Ý gì? Đạo lý đơn giản như vậy em còn không hiểu sao? Em sẽ rời chỗ này
quay lại nhà anh, như vậy sẽ tốt hơn! Hay là vẫn không nỡ bỏ tình nhân
cũ!" Anh đầy bụng ghen tức.
"Dọn về. . . . . ."
Hai mắt Vũ Viên mở to.
"Không, không. . . . . . Em không muốn, em không muốn. . . . . ."
Cô lắc đầu mà cự tuyệt .
"Em!"
Đối với sự cố chấp của cô Cù Bộ Ung thật là tức giận, "Em thông minh
một chút, tốt nhất ngoan ngoãn theo ý của anh mà làm, nếu không đừng
trách anh hung hăng đánh cái mông nhỏ của em."
"Đừng. . . . . . Đừng như vậy!"
Vũ Viên làm nũng nói, "Cái mông của em vô tội a! Em cũng không phải muốn
tiếp tục sống ở đây một mình, nhưng mà em đã nộp cả một năm tiền thuê
nhà, còn cả hai tháng tiền thế chân, nếu như không thuê nữa, những tiền
kia. . . . . ."
"Anh trả cho em!"
"Không cần."
"Cho dù không cần em cũng nên làm như anh nói đi, nếu không. . . . . ." Khóe miệng của anh bật ra nụ cười lạnh.
"Đừng trách anh mạnh bạo ."
"Mạnh bạo là sao? Anh có ý gì. . . . . ." Cô không hiểu, những lời này của Cù Bộ Ung thật sự là rất thâm ảo, cô nghe không hiểu.
Chẳng lẽ anh định dùng bạo lực đối với cô sao?
Không thể nào đâu!
Những ngày đầu khi Cù Bộ Ung bị thương, anh rất nóng tính, nhưng anh chưa bao giờ dùng vũ lực với cô, hiện tại lại càng không thể.
“Mặc dù có
những chuyện chỉ có thể hiểu ý không thể nói thẳng ra, nói ra sẽ không
còn mỹ cảm rồi, nhưng để không làm khó em, anh đặc biệt giải thích cho
em nghe.”
Anh hắng giọng, bộ dáng này thật sự là chọc cho Vũ Viên cười chết, toàn thân căng thẳng của cô thời khắc này cũng được buông
lỏng.
“Anh với em liền nhốt mình trong căn phòng nhỏ này không
ngừng làm việc tiêu hồn kia… Cho đến khi em gật đầu đồng ý cùng anh về
mới thôi.”
"Anh thật sự rất hài hước." Cô không hề tin những lời Cù Bộ Ung nói là thật.
"Anh rất nghiêm túc, hay em muốn thử tư vị nằm ở trên giường như thế nào? "
Vũ Viên sợ hãi nhảy từ trên đùi anh xuống, "Đừng đùa, đừng đùa, em. . . . . . em đầu hàng, em đi dọn dẹp hành lý."
"Rất tốt, như vậy mới ngoan!"
Lúc này anh mới chân chính lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Chỉ là, hành lý của em không dọn cũng được."
"Sao có thể như vậy chứ?" Cô bắt đầu dọn sách trên bàn, "Những thứ này cũng rất quan trọng. . . . . ."
"Vũ Viên, nếu không, chúng ta làm lần thứ nhất ở đây, sau đó anh dẫn em đi
dùng bữa tối, quay về anh sẽ giúp em thu dọn đồ đạc, em thấy đề nghị của anh có được không?"
Lúc gặp lại cô, toàn thân anh đã vì cô mà
trở nên cuồng nhiệt, anh đã sớm muốn đè cô xuống giường mà yêu thương,
"dạy dỗ" cô, xóa đi cái ý nghĩ muốn chạy trốn trong cô, xem cô sau này
còn dám hay không!
"Không được, không được."
Mặt cô đỏ lựng, "Đề nghị này trăm lần không được, hơn nữa không gian nơi này lại nhỏ như vậy. "
Cô cố tìm lấy một lí do rách nát để chống đỡ.
"Không gian không phải là vấn đề, ngồi trong xe cũng có thể làm rồi, phòng nhỏ là cái gì!" Anh buông lời ám muội, "Huống chi nơi này còn có giường a."
"Không được đâu, đây là giường đơn, thật không thích hợp." Cô đẩy anh đang muốn lấn lên thân thể cô ra.
"Dù là giường đơn cũng đủ để dùng rồi."
"Không được, không được. . . . . ."
Cô lắc đầu, "Ở chỗ này không được đâu. . . . . ."
"Chẳng lẽ em lại yêu cầu động tác có độ khó cao sao? Ừm. . . . . . Rất có tính kích thích, chỉ cần em nói ra, anh đều nguyện ý phối hợp."
Anh cố ý xuyên tạc ý của cô.
"Anh thật đáng ghét! Ý em không phải vậy, anh để cho em thu dọn đồ đạc đi! Em. . . . . . Em. . . . . ."
"Như thế nào?"
"Em nhớ giường ở nhà anh nằm rất thoải mái, chúng ta trở về nhà anh tốt hơn, cái giường cũ này nằm sẽ đau lưng."
"Tất nhiên… lúc ấy muốn làm gì cũng được, ha ha. . . . . ."
--- ------ ----------Toàn văn hoàn---- ------ ------ ---