Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chương 47




Thật sự làm cho người ta điên mà, Vương An An nhanh chóng mặc quần áo vào, định đẩy cửa ra tranh luận với mẹ cô, nào có đạo lý gì lại mang con gái mình ném cho người khác chứ, kết quả sau khi mở cửa ra, mẹ cô đã đi xuống lầu mua thức ăn.

Chỉ có Cố Ngôn Chi đang đun sữa đậu nành ở đây.

Sau khi nhìn thấy cô, Cố Ngôn Chi tỏ vẻ hờ hững, rõ ràng đêm qua người này không biết xấu hổ chuyện xấu gì cũng làm được, nhưng bây giờ có thể giả vờ tôi và cô không quen.

Vương An An tức giận, đang muốn mở miệng nói chuyện.

Đã nghe anh lạnh lùng nói: "Cô muốn hóa trị tại nhà mình sao?"

Lúc này Vương An An mới phản ứng được, cô không thích Cố Ngôn Chi, nhưng ai cũng biết rằng nếu hóa trị không tốt thì sẽ có phản ứng gì....

Cố Ngôn Chi thấy sữa đậu nành đã được, tắt bếp, đi tìm ly, rót một ly sữa đậu nành. Anh cũng không để ý tới Vương An An, trực tiếp mang đồ ăn đi thẳng tới bàn ăn.

Anh dậy sớm hơn Vương An An nhiều, lúc này đã ăn sáng xong rồi, anh cũng không có nhàn rỗi, đi đến phòng bếp thu dọn rác, động tác thuần thục mang rác đi bỏ.

Nhà Vương An An đã rất cũ rồi, trước đây trong hành làng có lối đi bỏ rác, nhưng mấy năm trước có người thuê nhà vứt đồ lung tung chặn lại, cuối cùng các nhà kháng nghị đã khóa lại lối đi bỏ rác, mặc dù đi bỏ rác có hơi xa, ở tận bên kia khu nhà nhỏ mới có.

Cố Ngôn Chi cũng không thấy cái gì, xách theo rác đi ra bên ngoài.

Trong lúc nhất thời Vương An An không biết nói gì, ngồi ở trên bàn ăn nỗ lực ăn cơm, thật ra thì cô lâu rồi không có thèm ăn, ăn cái gì cũng không có mùi vị, nhưng không ăn thân thể sẽ càng không tốt, cô ép buộc mình ăn giống như uống thuốc vậy.

Chờ sau khi Cố Ngôn Chi trở lại, anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn Vương An An mau chóng thu dọn đồ đạc, một lát nữa anh sẽ nói lái xe tới đón cô.

Vương An An không có trả lời, chờ sau khi Cố Ngôn Chi đi, cô mới đứng lên thu dọn đồ đạc của mình.

Cô không có đồ gì quý giá, ngoại trừ vài bộ quần cô rất thích ra những cái khác phần lớn cũng rất bình thường, nhưng lại có hai ba đôi giày ban đầu là cô cắn răng mới mua, bởi vì cô chân vừa dài vừa nhỏ mang giày vào rất xinh xắn.

Chẳng qua năm nay cô sợ lạnh, mang giày cũng không hợp với quần áo, cô đã tìm một đôi giầy có dáng vẻ bình thường nhưng có một lớp bông vải dày nhét vào trong vali.

Trên đời buồn bực nhất là chán ghét một người, còn không ngừng muốn chiếm tiện nghi của đối phương....Cô cảm thấy mình đúng là cực phẩm, cực kỳ không biết xấu hổ....

Tuy nói không có cách nào từ chối sự hấp dẫn này, chi phí chữa bệnh còn phải nhờ Cố Ngôn Chi lo liệu, cô không muốn thản nhiên đón nhận sự săn sóc đó, cô không phải đứa ngốc, bây giờ Cố Ngôn Chi chỉ thiếu chưa nói ra câu nói kia mà thôi.

Cô hít sâu một cái, không để cho mình tiếp tục suy nghĩ về Cố Ngôn Chi, cô cố gắng xua Cố Ngôn Chi ra khỏi đầu óc mình.

Cô cho là Cố Ngôn Chi sẽ tùy tiện phái tài xế tới đây, nhưng khi xuống lầu cô mới phát hiện đối phương lại là Thời Cẩn, chắc Cố Ngôn Chi sợ cô chưa quen với nơi ở mới, nên để cho người cô quen là Thời Cẩn tới đây dẫn đường.

Thật ra thì nơi ở cũng không có gì thay đổi quá lớn, vẫn là một cái nhà mà thôi, ngoài sự chênh lệch về diện tích, thật ra thì bên trong ở vô cùng thoải mái, muốn ăn cơm bất cứ lúc nào cũng có thể bảo nhà bếp làm, còn có bảo vệ, tài xế muốn làm cái gì chỉ cần dặn dò là được.

Thời Cẩn làm việc rất chu đáo, những người đó bây giờ đã đổi giọng gọi là phu nhân.

Sau khi Vương An An nghe toàn thân nổi da gà, cảm giác giống như trở về xã hội cũ vậy, cô vội vàng nói với Thời Cẩn: "Anh Thời, tôi còn trẻ tuổi như vậy đã bị người ta gọi là bà Cố nghe rất kỳ cục, từ giờ trở đi mọi người sẽ thường xuyên gặp mặt, cũng không cần khách sáo như thế, có thể gọi tôi là An An hay là tiểu Vương cũng được...."

Thời Cẩn cười cười nhưng không có gọi cô là tiểu Vương hay An An, vẫn khách sáo như cũ.

Vương An An biết anh là người làm công ăn lương, nên cũng không ép buộc nữa, dù sao thì cô cứ không nhận là được, cô vốn chính là người ít nói chuyện.

Nhân tiện có chút chuyện cô muốn nghe ngóng từ Thời Cẩn, trước kia miệng Thời Cẩn rất kín, nhưng bây giờ mình và Cố Ngôn Chi đã kết hôn rồi, nếu như có cái gì cũng không nên giấu giếm cô đúng không? Vả lại Thời Cẩn là trợ lý của Cố Ngôn Chi, như vậy đối với tình huống của Cố Ngôn Chi chắc cũng rất rõ ràng.

Vương An An cũng dứt khoát hỏi thẳng: "Anh Thời, chuyện cho tới bây giờ tôi cũng không gạt anh điều gì, người tôi thích vẫn luôn là Uông Uông, nhưng gần đây đều là Cố Ngôn Chi tiếp xúc với tôi, tôi rất nhớ Uông Uông, tôi muốn nói chuyện với Cố Ngôn Chi để Uông Uông ra ngoài gặp tôi nhưng Cố Ngôn Chi không muốn, tôi nhớ trước kia Uông Uông cũng có thể len lén đi ra gặp tôi, như bây giờ, tôi chỉ muốn biết là có phải Cố Ngôn Chi lại bắt đầu dùng thuốc kia rồi phải không?"

Nhưng coi như trước kia dùng, thì biểu hiện đêm qua Cố Ngôn Chi cũng không giống như là uống thuốc an thần, cho nên đêm qua cô mạo hiểm ngủ chung với Cố Ngôn Chi, cũng là ôm một tia may mắn, nghĩ tới ngộ nhỡ Uông Uông có thể ra ngoài đấy....

Thời Cẩn không trả lời...ngay vấn đề của cô, anh làm được đến cấp bậc trợ lý này đã phải vượt qua hàng ngàn người mới giành được.

Trước kia không nói là bởi vì Vương An An cũng không phải là bạn gái của Cố Ngôn Chi, nguyên tắc nghề nghiệp là phải kín miệng một chút, nhưng bây giờ đối phương đã là vợ hợp pháp của Cố Ngôn Chi, những thỏa thuận trước hôn nhân cũng được viết, từ ngày hai người đăng ký trở đi, Vương An An coi như là một thành viên cổ đông của tập đoàn Tân Vũ, sang năm vào Hội Đồng Quản Trị cũng không phải là không thể không làm được, có bối cảnh này, lại còn thái độ ưng ý của Cố Ngôn Chi đối người này, anh còn im lặng nữa thì chờ mất chén cơm đi.

Nhưng không thể tùy tiện nói lung tung.

Thời Cẩn cũng vô cùng cẩn thận nói: "Gần đây Cố tổng không có sắp xếp điều trị tâm lý, tôi nghĩ phu nhân và Cố tổng nên nói chuyện rõ ràng với nhau thì hơn."

Vương An An rất thất vọng, Thời Cẩn người này nói chuyện cũng quá trịnh trọng rồi. Nhưng cô một chút cũng không có tự giác mình là vợ Cố Ngôn Chi. Cô cũng chỉ ồ một tiếng cúi đầu đi vào trong phòng.

Ngược lại Thời Cẩn vừa thấy cô như vậy, cho là cô không vui, vội vàng bổ sung: "Nhưng gần đây Cố tổng có chút khác thường."

Vương An An vừa nghe chuyện này liền tò mò, vội vàng lại quay đầu lại nhìn về phía Thời Cẩn.

Thời Cẩn cũng không tiện nói quá cặn kẽ, chỉ nói trí nhớ của Cố tổng giảm sút, ngoài ra biểu hiện trên mặt cũng nhiều hơn trước.

Trừ phi có xã giao nếu không chỉ cần là ở trong công việc, Cố tổng hoàn toàn duy trì nét mặt cứng nhắc.

Nhưng mấy ngày gần đây Cố tổng không biết làm sao cũng có sững sờ ngẩn người, bỗng nhiên cười, sau đó lại trầm tư....

Nói thật, Cố Ngôn Chi như vậy khiến người xung quanh không thích ứng được.

Chỉ là Cố tổng yêu đương rồi kết hôn, có thay đổi một chút cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng Vương An An hơi sửng sốt, trong đầu không biết làm sao liền nhớ lại sự tình hỗn loạn đêm qua, động tác ánh mắt....Còn có biểu hiện là lạ của Cố Ngôn Chi....

Cô không dám nghĩ thêm, loại chuyện đó thật là quỷ dị, Cố Ngôn Chi đã được tư vấn tâm lý nhiều năm, uống nhiều thuốc an thần, cuối cùng cũng không còn dung hợp hai nhân cách, cũng bởi vì chia ra làm với cô một lần kia, sau đó hai người đã bắt đầu dung hợp?

Đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không cần phải cần khoa trương như vậy chứ?