- Chết rồi bị dính rồi giờ sao. Ray lo lắng.
- Để tớ nói cho cậu một cách đê không bị phạt này. Beat chuẩn bị thế.
- Cách gì lẹ đi sắp tiêu rồi còn ấp úng. Ray giục.
- Các em còn không chịu ra à, để tôi vào mời ra là các em bị phát nặng hơn đấy. Thầy quản sinh bắt đầu tiến lại.
- Đừng quay đầu lại cho thầy biết mặt và có chết cũng không để bị thấy bảng tên. Còn bây giờ thì...CHẠY.....
Beat hô to cả đám đâm đầu chạy tứ phía, nó cũng chạy vì đơn giản nếu bị bắt thì toi thật đấy. Nó chạy quẹo qua kho dụng cụ rồi vào ấy trốn. Nó ngồi thở hì hộc. Bất chợt cửa bật mở nó đã quên khoá cửa nhưng không sao vì lần này là Jackson, cậu bạn cũng chạy vào đây núp tạm. Có vẻ thầy đang đuổi theo Jackson nên thầy cũng có mặt ở khu kho dụng cụ luôn. Jackson nhanh tay khoá cửa lại và cố im lặng tạo hiện trường giả là ở đây không có ai. Thầy đi một vòng hành lang rồi dừng lại trước cửa kho. Lúc này hai đứa hồi hộp một cách khinh khủng nó sợ bị phát hiện lắm nhưng rồi ở cuối hàng lang một bóng người xẹt qua và thầy và đã đuổi theo. Nó nhóm người lên để xem tình hình bên ngoài thì lập tức bị Jackson kéo xuống.
- Cậu từ từ đi đợi một lúc hẳng đi ra không bị tóm thì mệt đấy.
Jackson giải thích. Nó giờ chỉ biết im lặng một phần vì thấy đúng và một phần vì khoảng cách hiện tại của hai đứa. Năm phút sau có vẻ mọi chuyện đã yên ắng hai đứa mới dám đi ra ngoài chợt loa trường báo.
“Xin mời bí thư của khối 10 xuống ngay phòng tổng bí thư có việc cần gấp. Xin nhắc lại...”.
Nghe thông báo nó liền chạy qua văn phòng ngay lập tức với cái chức bí thư mới được bầu.
Lúc trở về lớp.
- Mọi người tập trung nghe tớ phổ biến chút chuyện nè. Nó hô to trong tình thế bất lực cả lớp không ai để ý nó. Lúc này lớp trưởng lên tiếp sức.
- IM HẾT COI. Tụi bây không nghe cũng nín cái miệng lại hồi bị ghi tên ồn rồi trừ hành kiểm đừng than nhá. Cậu lớp trưởng chỉ cần hô một phá cả lớp nín thinh.
- Khối 10 chúng ta tuần sau sẽ được đi cấm trại ở khu Hwang So. Mọi người về báo với gia đình rồi đăng kí cho lớp trưởng ha. Chúng ta sẽ đóng tiền xe thôi còn lại nhà trường sẽ lo tất. Hạn chót là thứ bảy tuần này ha. Vì thứ ba chúng ta đi rồi. Nó triển khai rõ ràng.
- Đi mấy ngày vậy? Phía dưới vọng lên hỏi.
- À chúng ta đi bốn ngày thứ ba đến thứ sáu. Hai ngày cuối tuần được nghĩ luôn ha. Cả lớp hú lên vì hầu như tuần sau không có học.
- Được rồi giờ tớ dán lên bảng thông báo các cậu nhớ đọc kĩ nha. Nó đi xuống dán thì Ray mấp mé ngoài cửa lớp kêu nó ra.
- Miu lúc nảy chạy nạn tớ có làm rơi cái móc khoá hình bông tuyết ấy cậu có nhặt được không.
- À cái đó thì có, cậu đợi tớ xíu.
- Ủa mà cậu đang cầm thông báo gì thế? Ray chỉ vào tờ thông báo.
- Cậu cầm đọc đi tớ đi lấy cho cậu. Nó đưa cho Ray tờ thông báo. Lúc nó quay lại Ray có vẻ hớn hở lên hẳn.
Nó đưa cho Ray cái móc khoá, cậu bạn trả nó tờ thông báo rồi đi về lớp.
Buổi sáng hôm khởi hành.
-Để sát lại đây còn cả đống vali của mấy mẹ bánh bèo nè. Đem chi mà lắm thế không biết. Để sát lại không lạc mất bây giờ. Mà sao tới giờ rồi xe còn chưa tới vậy Miu. Lớp trưởng vừa sắp xếp vừa cằn nhằn.
- Tớ cũng không nghe nói gì cả. Đúng giờ rồi mà ta. Nó đưa đồng hồ lên xem.
- Thôi cậu điểm danh đi rồi tính tiếp.
- Ừm.
- Mọi người tập trung điểm danh dùm Miu đi. Đừng đi lung tung nửa.
Lời nói nó như không có giá trị vậy bọn con gái đứa thì chụp hình đứa thì ở lớp bạn trai đám thì bu lại đội bóng. Nó cảm thấy có chút bất lực.
- Cậu để tôi bọn này không mạnh tay không được mà. Lớp trưởng nói.
- Này có làm gì cũng nhẹ nhàng thôi nha dùm gì người ta cũng là con gái.
Nó nói đùa với cậu bạn. Sau khi điểm danh xong cả khối mà vẫn chưa thấy xem cộ gì tới nó liền đi đến chỗ thầy quản lí.
- Trễ 5 phút rồi đấy ạ. Thầy không định gọi hỏi bên họp đồng xe sao ạ.
- Các em đợi xíu đi sắp tới rồi.
Thầy cứ ngóng ra cửa. Chợt ngoài cửa gần một chục chiếc xe 50 chỗ chạy vào trường lượng xe quá nhiều so với số học sinh đăng kí nó nghi ngờ. Xe dừng trên xe có người bước xuống, rất nhiều người.
....