Người Yêu Dấu

Chương 18: Chương 17




Lúc ở phòng tự học, tôi và Cameron giả bộ như không để ý đến nhau. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy cậu và nhớ ra rằng chỉ mới hai giờ trước đây thôi nó còn đặt trên gối của tôi. Tôi tự hỏi rằng liệu có thật là dượng Alan sẽ không kể lại với mẹ chuyện đó và liệu điều này sẽ xảy ra lần nữa.
Lúc đầu giờ Katy đã rảo bước về phía tôi và hỏi dồn về Cameron.
- Steph nói rằng cậu ấy sẽ phục vụ hậu cần cho vở kịch. – Cô ta nói vẻ phấn khích. – Điều này thật tuyệt vì mình có thể làm thân được với cậu ấy nhưng cậu phải ình thông tin mới được. Ví dụ tính cậu ấy như thế nào? Đã hẹn hò nhiều chưa? Ý mình là cậu ấy có phải là một tay chơi bời không?
- Không. – Tôi nói. – Cameron không phải tay chơi.
- Cậu đã từng hôn nhau chưa? Cậu ấy thích tuyp người như thế nào? Có thích tóc đỏ không?
- Mình không biết. – Tôi để ý thấy cô ta hôm nay trông rất đẹp mặc dù chỉ đi học như bình thường: tóc búi lên, trang điểm kỹ càng, trông sang trọng như trên sân khấu với áo đen cổ lọ, kính mắt tròn. Cô ta ăn diện vì một anh chàng đã ngủ bên tôi suốt cả đêm. – Cậu ấy mới chỉ đến đây có vài tuần thôi và suốt tám năm vừa rồi mình không liên lạc gì với cậu ấy. Có thể là cậu ấy đã khác xưa nhiều rồi.
Cô ta thở dài, giọng thiếu kiên nhẫn.
- Được rồi, thế ngày xưa tính cậu ấy như thế nào? Cậu phải ình thứ gì thì mình mới có thể bắn trúng được chứ.
- Bắn trúng à? Cậu đang săn nai đấy à?
- Sao vậy Jenna? – Chúng tôi đã vào đến sảnh và mọi người đi lại tấp nập xung quanh. – Chẳng lẽ việc muốn có bạn trai lại kinh khủng đến như thế? Cậu không tin rằng chuyện đó lại có thể xảy ra phải không?
- Katy, không phải. Mình không có ý như thế. Thôi nhanh nên nào. – Tôi nắm lấy cánh tay cô ta và cố kéo vào lớp. Nhưng Katy giằng tay ra.
- Quả nhiên là cậu đã quên cảm giác của một kẻ cô đơn là như thế nào rồi. Nếu chuyện này xảy ra hồi năm ngoái, hẳn cậu đã giúp đỡ mình.
Tự nhiên cô ta bật khóc. Tôi đưa Katy ra một góc sảnh.
- Mình xin lỗi, Katy. Thật sự xin lỗi.

- Đừng bao giờ nói mình như thế nữa. – Cô ta nói, đưa tay chùi mắt. – Mình đã quen để cho Steph qua mặt mình trong chuyện này nhưng cậu thì không được thế.
Tôi chẳng có gì để bào chữa. Rõ ràng là tôi đã không ngó ngàng đến Katy kể từ khi hẹn hò với Ethan.
- Bọn mình sẽ có nhiều thời gian hơn khi tập kịch. Chí ít thì…
Tiếng chuông cuối cùng van lên và tôi phải vào lớp để tránh bị kiểm điểm hai lần trong một tuần.
- Jenna, cậu phải giúp mình đến với Cameron. Cậu phải làm thế. Cậu ấy sẽ nghe cậu.
- Mình không biết liệu cậu ấy có muốn có bạn gái vào lúc này không.
Cô ta chùi hết những giọt nước mắt cuối cùng và lùa tay xuống mi mắt để lau sạch lớp mascara vừa hoen ra.
- Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức. – Tôi nói. – Được chưa nào.
- Đó là tất cả những gì mình nhờ cậu.
* * *
Tôi và Ethan ra ngoài công viên Liberty để ăn trưa. Chúng tôi đã ăn trong xe của anh và vẫn còn mười phút nữa để nghỉ ngơi. Thường thì mười phút này sẽ vô cùng thú vị đối với cả hai nhưng tôi không tài nào gạt được những ý nghĩ về đêm hôm qua ra khỏi đầu. Đêm qua tôi đã ở bên cạnh Cameron, chỉ thế thôi sao? Nhưng chỉ vài giây sau, Ethan đã bắt tôi tập trung vào chủ đề chính khi anh thì thầm trên cổ tôi.
- Em cực kỳ…
- Anh cũng thế mà.
- Tối nay anh đến nhé? Bố mẹ em có ở nhà không?
Tôi ngồi dậy và vuốt thẳng áo sơ mi.
- Ừ, nhưng em có cả đống bài tập phải làm. Bọn mình phải tập trung… tập trung vào bài tập, ý em nói như thế.
Ethan cười.
- Em ngộ thật.
Tôi tạo ra một âm thanh giễu cợt.
- Gì thế?
Tôi quay về phía anh trong khi ngửa đầu ra sau ghế.
- Hồi nhỏ, em luôn nghĩ ra những chuyện buồn cười nhưng chỉ để ở trong đầu mà không bao giờ nói ra cả.
- Tại sao không?
- Bởi vì không ai muốn nghe.

Anh đặt tay lên cổ tôi, vuốt ve nhẹ nhàng.
- Anh vẫn nghe.
- Em không nghĩ thế.
- Nghe mà. – Anh trêu.
- Em không phải là mẫu người mà anh thích. – Mắt tôi cay xè. – Anh hãy tưởng tượng ra một đứa trẻ đáng ghét nhất mà anh từng biết. Một đứa trẻ mà ngày nào cũng bị người khác hoặc là chế nhạo hoặc là lờ đi.
- Thôi nào, anh cs là em không giống như thế.
Dĩ nhiên là không ai muốn tin rằng bạn gái anh ta – cô gái mà anh ta vẫn tay trong tay – lại từng là một đứa trẻ béo phì gớm ghiếc lúc nào cũng ngồi thui thủi ở một góc sân trường. Nhưng tôi vẫn phải nói ra điều đó. Có thể tôi có lỗi khi đã để cho Cameron ngủ cùng giường và những gì Steph nói về tôi là đúng, khi cô ấy cho rằng tôi không muốn cho Katy và Cameron trở thành một cặp vì tôi muốn giành cậu ấy cho riêng mình. Và giờ nếu tôi cố gắng đẩy Ethan ra xa mình hay kéo về phía mình cũng đều cảm thấy có lỗi như nhau.
- Em đã từng như thế. Chính xác như thế đấy. Anh chưa hề nghe nói về điều này và cũng chưa bao giờ nhìn thấy em như thế.
- Ồ. – Anh rút tay ra khỏi cổ tôi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều đó chứng tỏ quan điểm của tôi là đúng. Thậm chí chỉ cần một ý nghĩ về hình ảnh như vừa rồi hiện ra trước mắt anh cũng đủ làm anh quay mặt đi. – Đó là quá khứ rồi. Em nên… chỉ cần em quên chuyện đó đi, coi như nói chưa bao giờ xảy ra.
Rồi dường như xua đi hình ảnh trước đây của tôi trong đầu, Ethan quay về phía tôi.
- Giờ thì em đây. Em chính là em.
- Em là em?
- Ý em là gì. Dĩ nhiên em chính là em. Em còn là ai khác được nữa.
Một câu hỏi hay.
- Mình đi thôi. Em lại sắp phải làm kiểm điểm nữa bây giờ đấy.
Ethan hôn tôi.
- Thỉnh thoảng em cứ hay cả nghĩ. Còn tôi nghĩ rằng, đó là sự khởi đầu của một kết thúc.
* * *

Sau khi ra đến ô tô rồi tôi mới nhớ ra buổi diễn tập. Tôi vội vã quay lại phòng tập kịch. Cả Ethan, thầy Bingry và tất cả các diễn viên khác đều đã ngồi thành vòng tròn với kịch bản thên tay. Ethan ngước lên nhìn và mỉm cười khi tôi bước vào rồi lại cúi xuống kịch bản.
Công việc của tôi rất không rõ ràng. Chẳng còn chiếc ghế trống nào ở cạnh bàn nên cho dù Ethan có bảo rằng rất cần tôi phải “ráp lại các vai” thì điều đó cũng hiển nhiên như bày ra đó rồi.
Tôi nép vào một góc vài phút chờ xem có lời chỉ dẫn nào không. Cuối cùng thì một lúc sau, thầy Bingry cũng cất tiếng cho nghỉ giải lao. Ethan đi ra ngoài còn thầy Bingry thì ngoắc ngoắc tôi bằng một ngón tay. Tôi tiến về chỗ thầy.
- Bắt đầu kê danh sách đồ dùng sân khấu đi. – Thầy nói. – Vở kịch này cần nhiều thứ lắm
- Em sẽ làm được nếu như em có kịch bản trong tay. – Tôi cứ nói thế cho dù biết rõ cần phải chuẩn bị gì cho vở kịch.
- Ethan không đưa cho em à? – Thầy Bingry thở dài và bước về phái giá sách ngay trước mặt. – Đây.
Tôi cầm lấy và lật giở các trang bản thảo, cố kìm sự tức giận vì Ethan đã không giúp tôi việc này.
- Mình có bao nhiêu tiền, thưa thầy?
- Xin, mượn, hay ăn trộm bấy kỳ thứ gì có thể. Tôi viết dòng chữ “không có kinh phí” vào sổ.
- Em có thể lấy vài thứ ở nhà. Mẹ em chẳng để ý đâu.
- Tinh thần là như thế. Ethan quay vào, vẫy vẫy tôi trước khi ngồi xuống bàn. Tất cả đang cười đùa gì đó. “Ráp các vai”. Tôi rút về ghế sau và nghĩ về bữa ăn trưa trong công viên, về việc Ethan không những bảo tôi hãy quên quá khứ đi mà còn tỏ thái độ với tôi rằng anh không muốn nghe chuyện đó nữa, thậm chí còn không muốn biết về nó.
* * *
Tôi ngồi chờ trong bãi đỗ xe của trường lâu hơn là tôi tưởng, vì tôi nghĩ biết đâu Cameron sẽ tìm tôi để xin đi nhờ hay cần nói với tôi chuyện gì đó. Tôi cố gắng gọi vào điện thoại của Cameron nhưng chỉ có lời hồi đáp hãy để lại tin nhắn. Tôi đã sẵn sàng cùng cậu ấy đi về thăm ngôi nhà cũ. Tôi đã sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để có thể được ở gần bên cậu ấy.