Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Chương 2




Đầu tháng chín, cuối thu heo may, không khí mang chút khô hanh.

Mặc dù vừa khai giảng không lâu, nhưng tại sân thể dục Thánh Tâm đã rất náo nhiệt, các vận động viên trong các nhóm đã bắt đầu luyện tập.

Tư Đồ Tĩnh vừa chạy xong ba vòng sân xong, đứng dưới bóng cây lau mồ hôi, xa xa nhiều nữ sinh mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn anh, muốn cùng anh trò chuyện.

Đột nhiên, có một giọng nói lảnh lót như tiếng chuông bạc từ đằng xa truyền đến.

"Tư Đồ Tĩnh!"

Chàng trai ưu nhã đang đứng dưới tán cây quay đầu nhìn lại, anh nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đang tươi cười, vừa chạy vừa gọi, đang rảo bước về phía mình.

Mấy nữ sinh đang vây quanh Tư Đồ Tĩnh nghe tiếng gọi, đôi mày nhíu lại tức thì.

Rõ ràng là đang mặc trên người đồng phục của năm hai, cũng không phải bạn học của các cô, chắc là đang gọi "Học trưởng", sao lại to gan dám gọi ra cả tên cả họ của đàn anh lớp trên thế kia? Cô gái này thật sự là không biết lễ phép mà, đáng ghét!

"Chuyện gì vậy?" Tư Đồ Tĩnh không so đo nhiều, còn đến bên cạnh cô mỉm cười hỏi han:

"Em vừa mới chuyển đến đây, cái gì cũng chưa biết, chuyện gì cũng chưa hiểu, anh có thể dẫn em đi dạo quanh trường học được không?" Hồng Diệp ôm lấy cánh tay của Tư Đồ Tĩnh, ngẩng đầu, nhìn anh cười ngây thơ trong sáng, hi vọng anh có thể thành toàn cho nguyện vọng của mình.

“Chuyện này....." Nhìn Hồng Diệp đang níu chặt lấy cánh tay mình, cô bé đang suy nghĩ điều gì, thực dễ dàng đoán biết từ nét mặt, nhưng Tư Đồ Tĩnh chỉ hơi lộ ra chút lo lắng, chứ không hề cự tuyệt.

Bên cạnh anh, sắc mặt của các sinh viên năm ba vô cùng quái dị, nữ thì lông mày nhăn lại, còn các nam sinh khóe miệng mỉm cười đầy ẩn ý.

"Tìm bạn cùng lớp cô nhờ họ đưa đi một vòng là được rồi, tìm Tĩnh làm gì?". Thục Ngụy Thu bạn cùng lớp với Tư Đồ Tĩnh trong lòng như có lửa đốt, nhanh chóng đến bên cạnh anh, sẵng giọng với Hồng Diệp.

Tư Đồ Tĩnh không nói gì, vừa lau mồ hôi vừa nghe các cô gái tự tranh chấp, nhếch một nụ cười nhàn nhạt.

"Tôi với Tư Đồ Tĩnh rất quen mà...... các bạn nữ trong lớp học rất hẹp hòi, chả ai để ý đến tôi cả!" Hồng Diệp vẫn ôm lấy cánh tay anh, chu môi lên thanh minh.

Cô khẽ mỉm cười, lay lay cánh tay Tư Đồ Tĩnh như muốn nói: Rốt cuộc đi hay không đưa em đi vậy? Anh đừng có keo kiệt vậy chứ?

“Cô......" Dám nói rất quen với Tư Đồ Tĩnh? Tất cả nữ sinh khác đều bị sự mặt dày mày dạn của cô dọa sợ, không nói nên lời.

"Ha ha! Được rồi, để tôi đưa đi." Nhìn thấy phản ứng của mọi người, lại thấy Hồng Diệp mãnh liệt nhìn mình nháy mắt, Tư Đồ Tĩnh cất tiếng cười to.

Ái chà! Thật sự rất thú vị. Cùng cô bé này ở chung một chỗ, tâm tình của anh trong nháy mắt có thể từ mây mù sang nắng vàng đây.

"Thật hả? Em biết anh là tốt nhất mà." Hồng Diệp vô cùng kích động ôm lấy cánh tay anh, lôi kéo anh đi cùng cô.

“Chờ một chút, tôi còn muốn đem vứt chai nước trước đã  ." Tư Đồ Tĩnh điềm nhiên như không đem cánh tay từ trong tay cô rút về, duy trì một khoảng cách thích hợp.

Trường học là một nơi không thích hợp để có những động tác thân mật như vậy...... Học sinh mới chuyển trường đã không biết, nhưng thân là hội trưởng hội học sinh, anh lại hiểu rất rõ.

"Được rồi, em cùng đi với anh." Hồng Diệp cười hì hì đi theo bên cạnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng về động tác từ chối của anh.

"Cũng được." Tư Đồ Tĩnh trở lại dưới tàng cây nhặt cái bình rỗng lên, lại với tay lên nhánh cây để thu bộ quần áo thể thao về. 

Hai người phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, vô tư rời đi.