Hoa Hiểu Quỳ thong thả tắm suối nước nóng, thay y phục sạch sẽ, đâu có cô gái nào không thích sạch sẽ! Hôm qua quả thực đổ rất nhiều mồ hôi, không nhớ tới còn đỡ, vừa nghĩ tới đã không chịu nổi, dẫu đã tắm rửa sạch sẽ, nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu khắp người.
Hai người vội vàng quay về núi Bạch Linh, Thánh Vực thanh tĩnh xưa kia trở thành một vùng phế tích đổ nát, cây cối bị chôn vùi dưới bùn đất và đá vụn, chỉ có thể yếu ớt lộ ra vài nhành cây xanh lục. Mây mù ẩn hiện không còn, kết giới thánh khiết cũng không còn, quanh cảnh tĩnh mịch đến thê lương. Ngọc Tứ Hồn được đặt trong lòng núi, sau khi ngọn núi đổ nát, hẳn đã bị vùi sâu trong đất đá, Hoa Hiểu Quỳ vừa nhìn đống đất đá còn sót lại đã thấy não lòng, đào bới đến khi nào mới tìm thấy Ngọc Tứ Hồn đây?
Ngọn núi đổ nát, Ngọc Tứ Hồn nhỏ bé lẫn vào đất đá, chẳng biết đến năm tháng nào mới tìm thấy.
Đứng trước tàn tích của ngọn núi, Hoa Hiểu Quỳ hỏi: “Naraku, chàng có động tay động chân gì với Ngọc Tứ Hồn không? Ví dụ như quấn tơ nhện lên đó, thế thì hiện tại chúng ta chỉ cần kéo kéo tơ nhện một chút là tìm thấy nó rồi!”
“Không có.” Không chút cảm thông cho nỗi khổ tâm của Hoa Hiểu Quỳ, Naraku thẳng thắn đáp lời.
“Vậy muốn tìm đến khi nào chứ!” Hoa Hiểu Quỳ phát điên.
Bất ngờ là, hai người vừa đến núi Bạch Linh không lâu, đã có vài vị khách không mời mà tới. Nhờ có sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn, sức mạnh và tốc độ của Koga tăng vọt, hắn là người đến đầu tiên, dường như cũng đến thăm dò tình hình.
Tốc độ của Koga rất nhanh, khi hắn ta chạy, xung quanh cơ thể hình thành một luồng khói bụi mịt mù. Vừa dừng lại, Koga đã vào tư thế chiến đấu, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Naraku, hắn ta khịt mũi ngửi ngửi, lập tức lộ vẻ nghi hoặc. Koga chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Naraku, chỉ nhận biết nhờ mùi trên người Kagura. Hiện tại, mùi của Naraku rất khác khi trước, hắn ta chưa bao giờ gặp chân thân Naraku, mới chỉ bắt gặp con rối mặc áo choàng trắng, hiển nhiên không thể xác định rốt cuộc phải hay không phải? Khứu giác của yêu quái rất nhạy bén, thông thường mùi của một người sẽ không thay đổi, yêu quái có thể nhận biết một số tin tức từ mùi, ví như tuổi tác. Tuy mùi vị có thể thay đổi vì một vài nguyên nhân, nhưng bản chất sẽ không thay đổi, giống như vân tay của con người, sinh ra thế nào, đến chết vẫn như vậy.
“Ngươi là… Ai?” Koga nghi ngờ hỏi, mũi khịt khịt tìm tòi mùi hương trong không khí.
Naraku hờ hững liếc nhìn, không hề có ý định trả lời hắn ta, xem hắn ta chẳng khác nào không khí. Thái độ khinh khỉnh của Naraku khiến Koga rất bất mãn, việc quái gì phải biết hắn là ai, mùi của hắn tương tự Kagura, chắc chắn là cùng một giuộc!
Nghe thấy câu hỏi của Koga, Hoa Hiểu Quỳ xoay người nhìn sang, nhìn thẳng vào mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trên đùi Koga. Cô rất hài lòng với trạng thái của mảnh vỡ, hoàn toàn không bị ô nhiễm. “Sao ngươi còn ở lại đây? Núi Bạch Linh đã sụp, ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
“Hừ, ai bảo không có nghĩa lý gì! Tên Inuyasha chết tiệt kia lại làm Kagome tổn thương, Kagome rõ ràng là một cô gái rất tốt, hắn ta lại vì một kẻ đã chết mà bỏ rơi cô ấy!” Koga căm tức nói, đôi mắt xanh lam đánh giá Hoa Hiểu Quỳ. Ánh mắt của cô rơi xuống mảnh vỡ trên đùi hắn ta, khiến hắn ta không khỏi sinh lòng cảnh giác. Dù nhận ra Hoa Hiểu Quỳ, nhưng hai người cũng không phải phường quen biết. “Ngươi mới kỳ lạ, rõ ràng trước đây là một thiếu nữ, bây giờ lại cảm giác lớn hơn vài tuổi.”
“Chuyện này nói ra rất dài, ta và lang tộc không có giao tình, sẽ không trả lời vấn đề riêng tư này, ngươi chỉ cần biết ta vẫn là ta là được.”
“Ta là ta cái gì, nghe không hiểu!” Koga nhíu mày, cảnh giác nói: “Ngươi luôn nhìn chằm chằm vào chân ta, lẽ nào muốn cướp mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn? Dù là đồng bạn của Kagome, ta cũng không nương tay đâu!”
“Đồng bạn là sự gắn bó rất sâu nặng, đến nỗi cùng sống cùng chết, ta và Kagome không thân thiết đến mức đó.” Hoa Hiểu Quỳ híp mắt, lướt qua Koga, dõi mắt nhìn hai tùy tùng Hakkaku và Ginta.
Thể lực không bằng Koga, tốc độ càng không bằng Koga, hai người vừa chạy vừa thở hồng hộc, oán giận nói: “Koga, chờ chúng ta một chút!”
Thoáng thở dốc một lúc, hai người ngẩng đầu, vừa thấy Hoa Hiểu Quỳ, sắc mặt khẽ biến, theo bản năng lùi về sau hai bước, cả người bắt đầu run lên.
“Này này, đây chẳng phải là người lần trước… sao…” Hakkaku sợ hãi nói.
“Đúng đúng đúng… là người kỳ quái đó, rõ ràng rất hứng thú với mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, nhưng lấy xong lại trả lại.” Ginta nuốt nước bọt, “Lại nói, ngươi, ngươi có cảm thấy mùi của nàng hơi quen không, hình như ngửi ở đâu đó rồi.”
“Ta cũng cảm thấy vậy, nhưng nhớ không ra.”
“Nàng là đồng bạn của Kagome, lùi xuống đi, nàng muốn cướp Ngọc Tứ Hồn!” Koga không quay đầu nói.
“Hả hả? Đồng bạn của Kagome đại tẩu?”
“Tại sao bạn của Kagome đại tẩu lại muốn mảnh vỡ của Koga?!”
“Vốn dĩ định lấy đi từ lần trước, nhưng lúc đó ngươi bị thương nặng, ta không thể thừa nước đục thả câu, hiện tại, hẳn là khỏi hẳn rồi?”
“Đương nhiên, loại thương tích muỗi đốt đó nhằm nhò gì!” Koga đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Hoa Hiểu Quỳ cười híp mắt, “Ta sẽ không nói lý do ta lấy đi mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, dù sao ngươi cũng nghe không lọt, khỏi dài dòng tốn nước bọt.”
“Phóng ngựa (tiếng lóng, có ý xuất chiêu) lại đây!” Koga lại bày ra tư thế chiến đấu, Hakkaku và Ginta thức thời tìm chỗ trốn, rón rén thò đầu ra nhìn.
Hoa Hiểu Quỳ chưa kịp triệu hồi kiếm làm vườn, nhóm Inuyasha cũng tới.
Koga không quen Naraku, nhưng nhóm Inuyasha đều biết, chỉ vừa liếc nhìn đã thấy Hoa Hiểu Quỳ đứng bên cạnh Naraku, ngoại hình của hắn quả không có gì thay đổi. Miroku và Sango lập tức biến sắc, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch. Ngược lại, Inuyasha lại rơi vào nghi hoặc y như Koga. Lần gặp trước, Naraku chưa thanh lọc hoàn toàn, cộng thêm mùi hoa trên đảo, Inuyasha không nhận ra sự khác biệt.
“Ngươi là… Naraku?” Inuyasha chần chờ, với người có khứu giác nhạy bén như hắn, hắn luôn nhận biết người khác qua hai yếu tốt, mặt và mùi. Mặt không thay đổi, nhưng mùi không giống lắm.
“Tên này là Naraku?” Giọng điệu của Koga đầy bất ngờ, lại chuyển thành nghi hoặc, “Nhưng mùi của hắn không giống Kagura lắm, chó hôi, có đúng là hắn ta không vậy?”
Inuyasha có chút mờ mịt. “Ta cũng thấy lạ, mùi không giống, nhưng mặt không đổi.” Lại bất mãn với cách xưng hô của Koga, nhanh chóng phản kích, “Sao lại hỏi ta, ngươi không tự đoán được hả sói còi?”
“Ta chưa từng gặp Naraku, chỉ gặp con rối, hơn nữa còn khoác áo choàng trắng, không rõ mặt.” Koga hùng hồn đáp trả.
“Inuyasha, Naraku làm sao vậy?” Miroku hỏi, dựa vào cuộc đối thoại giữa Koga và Inuyasha, dường như Naraku trước mặt có gì đó không đúng.
“Mùi của Naraku không giống trước kia, cảm giác như… sạch sẽ hơn?”
“Lời này nghĩa là?” Miroku lập tức hỏi.
“Trước đây, mùi của Naraku là mùi hôi thối nồng nặc trộn lẫn rất nhiều yêu quái, hiện tại không còn cái mùi pha tạp hôi thối đó nữa, mà… cảm giác rất thuần khiết.” Inuyasha nhíu mày, cố tìm từ ngữ để miêu tả mùi mà hắn cảm nhận được.
Nhìn mấy người ta một câu ngươi một câu, Hoa Hiểu Quỳ buồn chán dụi mắt, ngáp dài một cái, “Các ngươi bàn bạc xong chưa, có gì mà phải băn khoăn vấn đề cỏn con ấy? Thay đổi thì là thay đổi, hiện tượng này rất bình thường, chỉ là đánh rụng mấy thành phần dư thừa đi thôi.”
“Thành phần dư thừa?” Miroku nhíu mày.
“Các ngươi đều biết Naraku được tạo thành từ rất nhiều yêu quái, rất hỗn tạp, dù chàng tự có ý thức của mình, vẫn không tránh khỏi ảnh hưởng của chúng. Vì chúng vốn không chết, chỉ hóa thành một phần cơ thể chàng, chúng khá ngoan cố, lại có chấp niệm sâu sắc với Ngọc Tứ Hồn, sinh ra oán hận nồng đậm với vu nữ, pháp sư, trừ yêu sư, đồng thời, cũng sinh ra dục vọng giết chóc. Trước đây không lâu, chàng thanh trừ hết đám tạp vật đó, trở về núi Bạch Linh chế tạo thân thể, chế tạo một thân thể thực sự là của chàng, không bị những thứ tạp vật kia ảnh hưởng.” Dù sao làm cũng đã làm, nói ra cũng không sao.
“Ồ, không chỉ vậy, trên người ngươi có mùi của Naraku, trên người hắn cũng có mùi của ngươi.” Inuyasha nghi hoặc nói, nhanh mồm nhanh miệng, “Lại còn rất nồng, như thể tản mát từ trong cơ thể ra vậy.”
“…!” Hoa Hiểu Quỳ bỗng có khát khao đâm chết Inuyasha.
“…” Biểu cảm trên mặt Kikyo rất vi diệu.
Sango và Kagome đều rất muốn che mặt, dáng vẻ lúng túng.
“Inuyasha,” Miroku kéo Inuyasha qua một bên, sâu xa nói, “Chuyện này ngươi không cần lo.”
“???” Inuyasha đầu đầy chấm hỏi, hoàn toàn lệch sóng não với Miroku.
“Ha ha ha, Inuyasha, cái này mà ngươi cũng không biết!” Koga lớn tiếng cười nhạo.
“… Ai, ai nói ta không biết, tên sói còi kia, đừng vội đắc ý!” Inuyasha không chịu yếu thế, vịt chết còn mạnh miệng.
Tập thể ngấm ngầm lãng quên hai kẻ đang cãi lộn hăng say, Hoa Hiểu Quỳ nhìn về phía Kikyo, nghiêm túc nói: “Xảy ra một vài chuyện, nói ra rất dài dòng, nhưng trước đây ta đã tóm lược phần nào cho ngươi, nếu họ muốn nghe, nhờ Kikyo giải thích giúp vậy, ta không có thời gian.”
Kikyo gật đầu, “Được.”
“Naraku lừa Ngọc Tứ Hồn, nó phát hiện thì nổi điên lên. Ngươi cũng thấy đấy, núi Bạch Linh tan hoang đổ nát, nó đang ép Naraku phải hiện thân. Nó giao chiến với Tứ Chiến Thần của Bồng Lai đảo, có lẽ vì nhận thấy trùng độc ngày đêm giám thị Bồng Lai đảo, nó nghĩ rằng trong Bồng Lai đảo cất giấu thứ gì đó mà Naraku thèm muốn.”
“Bồng Lai đảo, là hòn đảo đó?” Kikyo trầm ngâm.
“Đúng vậy, vì thế không thể để nó phá hoại lung tung được. Ít nhất, trước khi ta lấy được máu của ngươi, không thể để nó phá phách. Ta đến đó nhanh chút, lỡ như thân thể phục chế bị phá hủy thì nguy. Vì núi Bạch Linh đổ nát, Ngọc Tứ Hồn bị chôn vùi bên trong, ta muốn tìm lại viên ngọc, Midoriko không thể an nghỉ ở nơi này.” Hoa Hiểu Quỳ thở dài đầy ưu lo.
Kết giới của núi Bạch Linh vô hiệu với con ngươi, nên Sango và Miroku đã từng tiến vào trong núi. Hiện tại Sango lo lắng nhất là em trai Kohaku của mình. Nhìn tình hình hiện tại, có thể đoán được Naraku đã rời khỏi núi Bạch Linh từ sớm, chẳng lẽ Kohaku bị bỏ rơi ở đây? Nghĩ vậy, sắc mặt Sango không khỏi trầm xuống, ngọn núi đổ nát hoang tàn, nếu Kohaku thực sự ở trong núi, thì dẫu có sức mạnh từ mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn cũng tuyệt không thể sống. Không, có thể… có thể người bên trong cũng đã sớm rời đi!
“Kohaku, Kohaku ở đâu?” Với Sango mà nói, kẻ thù, đồng bạn, suy cho cùng cũng không quan trọng bằng Kohaku. Cô ta có thể báo thù bất cứ lúc nào, nhưng nếu em trai qua đời thì không thể cứu vãn được nữa. Báo thú chỉ giải thoát được cừu hận trong lòng, nhưng làm sao có thể khiến người chết sống lại. Nếu vì báo thù mà bỏ mặc người thân yêu nhất, thì có khác gì kẻ đại gian đại ác, Sango hiểu rõ đạo lý này.
Hoa Hiểu Quỳ nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Naraku.
“Liên hệ đã bị cắt đứt. Linh hồn ngọc luôn thèm muốn một thân thể thực sự, nếu hiện tại nó không thể chế tạo thân thể của riêng mình, rất có thể sẽ bám vào thân thể người khác, có lẽ Kohaku…” Naraku không nói hết, nhưng ý tứ đã rõ ràng.
“Tại sao Koga không xảy ra chuyện gì, trên người hắn cũng có hai mảnh vỡ, chẳng phải càng dễ khống chế ư?”
“Thân thể có một mảnh vỡ là đủ rồi. Hơn nữa, Kohaku là trẻ con, ý chí của nó không đấu lại Ngọc Tứ Hồn.”
“Các ngươi nói gì? Kohaku làm sao, tại sao không thấy nó?” Sango kích động hỏi, dự cảm xấu lan tràn trong lòng cô ta. Tuy không hiểu rõ lời nói của hai người, nhưng vẫn đủ để cô ta lờ mờ nhận ra tình cảnh nguy hiểm của Kohaku lúc bấy giờ.
“Aiz, Kohaku có lẽ đã bị mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn khống chế. Không phải do Naraku thông qua mảnh vỡ để khống chế cậu bé, mà tự ý niệm của mảnh vỡ khống chế cậu, tình hình hiện tại ra sao, ta cũng không đoán được.” Hoa Hiểu Quỳ nghiêng đầu nhìn Koga, có lòng tốt nhắc nhở: “Tốt nhất ngươi cũng nên lấy mảnh vỡ ra, bằng không chỉ sợ sẽ sớm đi theo gót chân của Kohaku thôi.”
“Ta luôn cảm thấy,” Miroku cười khổ, “Từ đầu, lập trường của Quỳ-sama đã không rõ ràng.”
“Đời người phức tạp, lập trường quan trọng gì đâu. Dù sao cũng có vài phần giao tình, ta cũng không muốn đối đầu trực diện với các ngươi, có thể hòa giải thì tốt, nhưng ta biết không thể. Hang gió của ngươi may mắn có thể giải, nhưng nợ máu của Sango… cảm giác mất đi hết thảy người thân bè bạn, ta hiểu.” Hoa Hiểu Quỳ nhíu mày, trên đời có một số chuyện, càng đi càng tiến sâu vào ngõ cụt, chẳng có lối đi nào vẹn cả đôi đường. Nếu đã vậy, vì sao phải tự làm khó mình, cô có thể vì tình cảm với Naraku mà đứng ra hòa giải, nhưng không có nghĩa vụ trả nợ thay hắn, chuyện của hắn, để hắn tự giải quyết là được.
“Lời nguyền hang gió, chỉ có thể giải khi giết chết Naraku…” Miroku ngạc nhiên nói.
“Hắn nói vậy ngươi tin vậy?” Hoa Hiểu Quỳ hỏi.
“…”
“Nếu có biện pháp khác thì sao? Chẳng lẽ cha ngươi và ông nội ngươi đã thử hết các biện pháp nghĩ ra?” Hoa Hiểu Quỳ tiếp tục hỏi.
“…” Thầy Mushin [1] nói với hắn, chỉ có giết chết Naraku mới hóa giải được lời nguyền, sau đó hắn một mực đi theo con đường này, nghĩ trăm phương ngàn kế truy bắt Naraku.
[1] Mushin, sư phụ của Miroku
“Nếu Naraku lừa ông nội ngươi?” Năm mươi năm trước Naraku như thế nào? Hắn phải biến thành nữ mới ám hại được tên pháp sư thích nữ sắc kia, cuối cùng lại chỉ hạ một lời nguyền hang gió mà không thẳng thay giết chết ông ta, chứng tỏ năng lực không đủ…
“Miroku bị hỏi đến á khẩu rồi.” Shippo nhổ nước bọt.
“Phải.” Kagome nói.
Hoa Hiểu Quỳ xoay người, nhìn phế tích trước mặt, trong lòng rầu rĩ. Ngọc Tứ Hồn ơi Ngọc Tứ Hồn, dù có biết được vị trí đại khái cũng tốn không ít thời gian mới tìm được ngươi. Hiện tại lại còn thiếu thốn thời gian, làm sao Naraku chịu phí thời gian cho việc vô bổ này đây?
Cảm nhận được ánh mắt của Hoa Hiểu Quỳ, Naraku bình thản bước lên hai bước, tập trung nhìn đất đá phía trước, mặt đất hơi chấn động, đất đá tự động tách ra, một kết giới nổi lên giữa không trung, bên trong kết giới đúng là Ngọc Tứ Hồn.
“Không dùng được tơ nhện, nhưng ta có bày kết giới.” Naraku nghiêm túc giải thích.
“…” Trong lòng Hoa Hiểu Quỳ bấy giờ nảy ra ý nghĩ cắn chết hắn.
Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Inuyasha vội vã ngăn cản, “Khoan đã Naraku, vấn đề lần trước ngươi vẫn chưa trả lời ta, 50 năm trước có phải do ngươi…”
“Vấn đề này có quan trọng không?” Naraku xoay người, vẻ mặt trào phúng, “Năm mươi năm trước, cũng bởi vì ngươi yêu quái mới tấn công thôn làng, cũng bởi chính ngươi tự tay dùng móng vuốt xé rách thân thể Kikyo. Ngươi muốn san sẻ phần tội lỗi này cho người khác, nguôi ngoai phần nào tội nghiệt trong lòng ngươi phải không?”
“Ngươi!” Inuyasha tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong cổ họng gầm gừ.
“Kikyo chẳng mấy chốc sẽ thực sự hồi sinh, ngươi nên vui mừng, Inuyasha.” Naraku lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu khiến người ta chán ghét vô cùng.
“Này Naraku, con chó hôi không đáng bận tâm, nhưng ta chắc chắn sẽ báo thù cho bạn bè đã khuất của ta, ngươi hiểu không?” Ánh mắt Koga rất sắc bén, ngập đầy thù hận và cảnh giác, hắn không manh động, bởi trực giác mách bảo hắn trên người Naraku tỏa ra một luồng hơi thở nguy hiểm, hắn tóc gáy của hắn cũng dựng ngược. Trực giác của dã thú mách bảo Koga, bảo thù ắt có, nhưng lúc cần chạy trốn hắn cũng sẽ không cố chấp.
“Ta khuyên ngươi, từ bỏ mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn đi, nếu không…” Naraku sâu xa liếc nhìn Hakkaku và Ginta đang núp gần đó, “… lần tới, kẻ tàn sát bạn bè mình, chính là ngươi đấy.”
Hakkaku và Ginta rùng mình, nghĩ đến cảnh Koga phát điên, người chịu trận trước hết là họ.
“Ko… Koga, ngươi từ bỏ mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn đi, thứ này… thứ này hình như rất nguy hiểm…” Càng về sau giọng nói càng nhỏ.
Ngọc Tứ Hồn đã lấy, cần nói đã nói, Hoa Hiểu Quỳ không biết cô đã vô tình tiết lộ tin tức mà Naraku tiết lộ. Có kẻ tiên phong đánh trận đầu hiển nhiên giúp hắn bớt việc, huống chi lần này lộ diện cũng vì hồi sinh Kikyo, Inuyasha góp chút công sức cũng không hề gì.
Kết giới màu tím bao lấy hai người, từ từ bay lên, kết giới không thể đánh tan, cũng không thể ngăn cản.
Thực ra vẫn còn lời chưa nói, ví như, Hoa Hiểu Quỳ trở lại thân thể nguyên bản… Chỉ là hiện tại không phải lúc thích hợp để tán gẫu.