Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm

Chương 87: Sau một hồi hữu kinh vô hiểm




Sau một hồi hữu kinh vô hiểm Hoa Hiểu Quỳ ngủ quên trời đất. Cô chỉ biết sau khi linh hồn hoàn chỉnh, cô ngủ ngon đến mức nằm mơ cũng có thể bật cười. Trải qua bao nhiêu kiếp nạn như vậy vẫn có thể sống sót, cô đúng là phúc lớn mạng lớn. Nhưng, sau khi tỉnh lại, cô phát hiện tâm trạng của Naraku không tốt lắm, gương mặt tuấn tú âm u, hắn ngồi xếp bằng, ánh mắt hướng về nơi phương xa.

“Sao thế, sắc mặt khó coi vậy?” Hoa Hiểu Quỳ dụi dụi mắt, mơ màng buồn ngủ nhìn Naraku. Cảnh tượng này đúng là hiếm thấy, Naraku mà cũng bày ra dáng vẻ “ta rất buồn phiền, ta bị đả kích nặng nề”, hắn bị cái gì kích thích vậy?

Một tay Hoa Hiểu Quỳ ôm lấy áo choàng, cô lười nhác không muốn đứng dậy, bèn thẳng eo, dùng đầu gối di chuyển, nhào vào lòng Naraku. Hai tay Hoa Hiểu Quỳ vịn lên đầu gối Naraku, đôi gò má dán vào lòng bàn tay hắn, cô vươn tay, kéo mặt hắn nhìn thẳng vào mình, ánh mắt đón ánh mắt, áo choàng rộng lớn cuốn lấy cả hai người. Tư thế thân mật này khiến tâm trạng khó chịu của Naraku thoáng giảm bớt, sắc mặt khá hơn một chút, vòng tay ôm lấy eo Hoa Hiểu Quỳ.

“Sao lại tỏ vẻ bực dọc khó chịu như vậy? Chẳng lẽ…” Hoa Hiểu Quỳ cố ý buông lơi câu nói, ngẩng mặt sát vào Naraku, nhìn vào đôi mắt đỏ sậm của hắn, “Ý thức của Ngọc Tứ Hồn lại làm trò gì rồi hả? Chẳng phải ngươi đã lo liệu đâu vào đấy rồi sao, nó sẽ không biết Magatsuhi chết trong tay ai, cùng lắm thì nghĩ rằng Sesshomaru động thủ. Vốn dĩ Sesshomaru cũng băng qua ngàn dặm để truy sát Magatsuhi đấy thôi.”

“Không phải do Magatsuhi, là ta tự phiền lòng, đều là chuyện vặt vãnh cả, chút nữa sẽ tốt thôi.” Naraku bình thản trần thuật tâm tình của mình, nhẹ nhàng cuốn lấy một sợi tóc mềm của Hoa Hiểu Quỳ, hờ hững chơi đùa, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Rất ổn, đã thu về mảnh hồn cuối cùng, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Còn ngươi, làm sao vậy?” Hoa Hiểu Quỳ lười nhác nhoài người gối đầu lên đầu gối Naraku, cô thoải mái nheo mắt, vừa thức dậy khỏi giấc ngủ, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

“À, cũng rất ổn. Loại bỏ được đám yêu quái tạp nham bẩn thỉu trong thân thể, ta rất hài lòng.” Naraku cong cong môi.

“Tiếp theo nên làm gì? Có cần tiêu diệt ý thức của Ngọc Tứ Hồn trước không? Nhân lúc nó chưa hồi phục, ra tay trước chiếm lợi thế.” Làn gió nhè nhẹ lướt qua ráng chiều ngả về tây, đàn chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ.

“Miễn cho đêm dài lắm mộng.” Naraku gật đầu, đồng ý với quan điểm của Hoa Hiểu Quỳ.

“A… Đói bụng quá…” Hoa Hiểu Quỳ lẩm bẩm, ngọ nguậy làm nũng như một chú mèo con.

“Cơm tối đã chuẩn bị xong.” Naraku nhàn nhạt nói.

Bữa cơm hôm nay, trong lòng Hoa Hiểu Quỳ có chút nghi hoặc, cảm giác hôm nay Naraku hơi kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở đâu lại không nói ra được. Cô trầm ngâm cắn đũa, nhai nhai cơm trong miệng, chăm chú nhìn Naraku như tìm tòi.

“Không hợp khẩu vị?” Ánh mắt sáng quắc của Hoa Hiểu Quỳ khiến người khác muốn lơ cũng không lơ được, Naraku đặt đũa xuống, dò hỏi.

“À… Không có gì.” Có lẽ là ảo giác? Trước nay Hoa Hiểu Quỳ luôn là người thích suy nghĩ lung tung, vừa buông lơi vấn đề này đã nghĩ ngay đến vấn đề khác.

“Hiện tại núi Bạch Linh chỉ còn Kagura và Kohaku, Kanna không ở cố định tại đó, thi thoảng sẽ nhận lệnh mà tới nơi này. Nghe Hakudoshi nói, Kohaku có gì bất thường ư? Ta sớm biết Kagura muốn phản bội ngươi để kiếm tìm tự do, nhưng Kohaku đâu có biểu hiện gì kỳ lạ, cậu ấy hẳn vẫn chưa nhớ ra kí ức trước kia.”

“Linh hồn ngọc thoát ly Ngọc Tứ Hồn, mang đi phần lớn sức mạnh, Kohaku vẫn chỉ có thể duy trì sức sống nhờ mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn. Nói đến đây, ngươi hẳn cũng có chút hoài nghi, mảnh vỡ này rốt cuộc có liên hệ gì với linh hồn ngọc hay không. Có thể dù linh hồn ngọc đã tách khỏi bản thể, nó vẫn có khả năng khống chế mảnh vỡ đến một múc độ nào đó. Khối ngọc trong tay ngươi không tính, sức mạnh của Midoriko và phần thiện trong ngọc có thể khống chế khối ngọc, nhưng mảnh vỡ trên người Kohaku thì khác.”

“Này, vậy lẽ nào hai mảnh vỡ trên người Koga cũng vậy? Ta thấy hắn có thể mượn sức mạnh của mảnh vỡ để gia tăng tốc độ của mình. Sau khi thu lại mảnh hồn, ta không lấy hai mảnh vỡ đó. Khi đó hắn bị trọng thương sau trận chiến với Renkotsu và Ginkotsu, ta thu hồi hai mảnh vỡ vào lúc đó, có vẻ bỏ đá xuống giếng. Hai tên tùy tùng của Koga vẫn luôn nhìn ta bằng ánh mắt giận mà không dám nói, đúng là yêu quái chất lượng kém. Trong ấn tượng của ta, yêu quái có thể hóa thành hình người đều rất lợi hại, nào giống họ.” Ngẫm lại thần thoại Trung Quốc, yêu quái trải qua mấy trăm năm tu luyện, lại trải qua mấy lần độ kiếp mới hóa thành hình người, Hoa Hiểu Quỳ chỉ có thể cảm thán, có lẽ là do phong thủy.

“Hai mảnh vỡ trên người Koga cũng cần lưu ý.” Naraku trầm ngâm.

“Hắn vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới, chỉ dẫn theo hai tùy tùng bên người, chẳng lẽ tộc nhân của hắn đều bị giết sạch?”

“Không, chỉ bị giết một phần.”

Trong miệng nhai nhai nhai, nghĩ đến Kikyo đang đồng hành cùng nhóm Inuyasha tới núi Bạch Linh. Miroku muốn giải lời nguyền hang gió, Sango muốn báo thù cho em trai, Inuyasha muốn thu thập mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, sau đó mượn sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn để hóa thành yêu quái thuần khiết, Kagome cũng muốn thu thập các mảnh vỡ, Kikyo có lẽ vì muốn chôn cất Ngọc Tứ Hồn vĩnh viễn, hiện giờ hai người đó lại có thêm một lý do, sự việc năm mươi năm trước… Trong số những người này, thù oán của Sango sâu nhất, Sango hận Naraku giết hại thôn làng của cô ấy, hại chết người thân của cô ấy. Kikyo đồng hạnh cùng họ, không biết chừng lại nảy sinh tình đồng bạn, nếu vậy, haiz, tình hình càng thêm phức tạp.

“Đang nghĩ gì?” Naraku đột nhiên hỏi.

“Đang nghĩ Kikyo.” Hoa Hiểu Quỳ vô thức trả lời, không nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Naraku, vô tình lại khiến Kikyo bị oán hận.

“Khi nào xử lý xong Ngọc Tứ Hồn, ta và ngươi đến Bồng Lai Đảo một chuyến, trùng độc vẫn ngày đêm quan sát tình huống ở đó. Hiện giờ chưa phải lúc kết giới của Bồng Lai Đảo suy yếu, khiến hòn đảo xuất hiện.”

“Hả?” Hoa Hiểu Quỳ ngạc nhiên. Thứ rất giống ong mật kia ngày đêm quan sát hải vực nơi xuất hiện Bồng Lai Đảo?

“Nếu không đúng thời điểm, cố chấp phá vỡ kết giới rất phiền phức.” Naraku tổng kết ngắn gọn, không giải thích thêm.

Nếu trước đó chỉ là chút nghi ngờ, hiện giờ cô càng hoài nghi, bởi vì sau khi ăn cơm xong không lâu, Naraku dẫn cô đi tắm suối nước nóng. Hoa Hiểu Quỳ vẫn không nói được hắn kỳ quái ở đâu. Từ ngoài nhìn vào hắn không chút nào đáng ngờ, nhưng cô lấy trực giác ra thề, chắc chắn có điểm đáng nghi!

Tắm suối nước nóng rất thoải mái, tiêu trừ mọi mệt nhọc, tinh thần sảng khoái gấp trăm lần!

Hoa Hiểu Quỳ đổi sang áo choàng tắm Naraku chuẩn bị cho cô. Lâu nay luôn mặc y phục vu nữ, hiện tại được đổi kiểu dáng quần áo khác, đúng là khiến người khác vui sướng, phụ nữ ai không thích quần áo đẹp đẽ đây. Thực ra Hoa Hiểu Quỳ không quá thích y phục vu nữ, chỉ cảm thấy dễ hoạt động. Ví như mặc kimono di chuyển rất khó khăn.

Sắc trời tối đen, Hoa Hiểu Quỳ dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn trời sao, làn gió thoảng chở theo hương thơm nhàn nhạt của cỏ non hoa dại trộn với mùi của đất đai. Trong nhà gỗ thắp một ngọn đèn, ánh sáng hắt ra mờ ảo chập chờn, gió nhè nhẹ lay ngọn lửa, ánh lửa xung quanh cũng theo đó mà lay động. Những bóng đèn điện sáng sủa gần như mờ dần trong tâm trí cô, cô chỉ còn nhớ tia sáng của đèn điện rất sáng, sáng hơn ngọn đèn dầu này rất nhiều.

“Hakudoshi chạy đi đâu rồi? Lâu không nhìn thấy nó.” Hoa Hiểu Quỳ quay đầu hỏi.

“Đi chơi rồi.” Naraku không thèm chớp mắt nói mò.

“…” Ngươi có chắc ngươi không nói đùa không vậy?

“Dắt ngựa đi rong.” Naraku đổi giọng.

“Entei đúng là ngựa tốt, nhìn rất khí phách, màu lông của nó cũng rất hợp với Hakudoshi.” Hoa Hiểu Quỳ gật đầu khích lệ.

Trong rừng cây nhiều côn trùng, tia sáng trong bóng đêm rất hấp dẫn chúng nó. Song căn nhà gỗ này tọa lạc giữa sườn núi, có lẽ địa thế ngăn cản khát khao ánh sáng của chúng nó, khiến ánh đèn mờ ảo trong gian nhà gỗ không thu hút côn trùng bay tới. Naraku thiết lập một kết giới quanh nhà gỗ để che giấu nơi này. Vì thế ánh đèn không dẫn côn trùng đến, bằng không chỉ sợ đám côn trùng ham cắn đó sớm làm Hoa Hiểu Quỳ tức điên. Có một số loài nhìn nhỏ bé, nhưng bị nó cắn thì ngứa ngáy vô cùng, hận không thể gãi đến rách da mới thôi.

Ngồi ngây một lúc, thấy bên ngoài không có gì xinh đẹp, Hoa Hiểu Quỳ đóng cửa sổ, buồn chán bò qua nhoài người nhào vào lồng ngực Naraku, ấm ấm, thoải mái hơn sàn nhà nhiều.

“Chán?”

“Ừ.” Hoa Hiểu Quỳ rầu rĩ đáp.

Có cái gì mềm mại ấm áp chạm lên môi Hoa Hiểu Quỳ, cô từ trừng mắt ngạc nhiên đến thuận theo nhắm mắt lại, đầu lưỡi giảo hoạt của hắn thăm dò vào khoang miệng, càn quấy cắn mút. Cơ thể cô nóng lên. Vốn tưởng chỉ là nụ hôn thoáng qua, nhưng Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy có chút không ổn, dường như có mùi vị ám muội len lỏi lên men trong không khí, không khỏi làm tâm thần người ta run rẩy.

“Na… Naraku…” Kìm xuống tiếng rên khẽ, hơi thở nóng bừng của đối phương men theo cần cổ, da thịt mẫn cảm như run lên từng hồi, Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy vòng eo nhũn ra trong tay Naraku.

“Chẳng phải nàng luôn trách ta, mỗi lần hôn môi đều dừng lại, hiện tại, sẽ không dừng lại.” Trong giọng nói Naraku như đè nén điều gì, lời nói ám muội, bàn tay lớn ôm chặt lấy Hoa Hiểu Quỳ. Áo choàng tắm rất dễ cởi, nhẹ nhàng kéo thắt lưng, cảnh “xuân” đã không thể che đậy, có bàn tay mơn man trong vạt áo.

“Ai… Ai nói như vậy!” Hoa Hiểu Quỳ đỏ bừng mặt, ai ngờ một lời bốc đồng lại khiến cô xấu hổ đến vậy.

Hơi thở nóng rực lưu luyến nơi bầu ngực, da thịt cũng hừng hực lửa nóng, đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ nhuốm một tầng hơi sương, cô chỉ còn biết túm chặt lấy áo quần Naraku. Hơi thở nóng bừng như cuốn lấy, như nuốt chửng Hoa Hiểu Quỳ, lý trí thủ thỉ với cô rằng phải đẩy Naraku ra, nhưng thân thể lại từ chối lời đề nghị ấy, không kìm lòng được muốn ôm lấy hắn, ôm thật chặt. Từng luồng run rẩy mon men trên da thịt, tâm trí cô như mê man, không biết nên làm gì trước hẵng, chỉ biết nghe theo bản năng thân thể đang chỉ dẫn, muốn gần, gần hơn một chút, gần hơn một chút nữa.

Chẳng biết y phục hai người đã chảy xuống từ lúc nào, có một cảm giác rung động đến lạ khi da thịt kề da thịt. Hắn nhẹ nhàng đỡ Hoa Hiểu Quỳ lên sàn nhà, sau lưng cô lành lạnh. Naraku nghiêng người đè lên, những lọn tóc đen dày như hải tảo cứ thế buông xuống da thịt trắng ngần, đôi con người đỏ sậm chỉ duy độc bóng hình Hoa Hiểu Quỳ.

“Quỳ, có thể không?” Naraku khàn khàn cất tiếng.

“… Không, không…” Hoa Hiểu Quỳ mẫn cảm nhận ra thứ gì nóng bỏng kề trên thân mình, thân thể cô run rẩy, như thể bấy giờ mới nhặt lại chút ý thức. Nhưng tên đã lên dây, muốn ngừng cũng chẳng thể ngừng.

“Ta chỉ hỏi vậy thôi.” Tỏ vẻ dịu dàng săn sóc đến cảm nhận của cô, thực ra đáp án là gì không quan trọng.

“Hu hu!!” Hoa Hiểu Quỳ lệ nóng tràn mi.