Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm

Chương 83




Edit: Gian phi

Ranh giới giữa thế giới này và thế giới kia, phần mộ của đại yêu quái. Do hiệu ứng bươm bướm từ câu nói vô tình của Hoa Hiểu Quỳ, Mimisenri bất đắc dĩ lộ ra tin tức rất hữu dụng, giúp hai người không phí thời gian suy nghĩ về địa điểm bí hiểm kia. Hiện tại có mục tiêu rất rõ ràng, tìm yêu quái chế tác chìa khóa đi đến thế giới kia.

Hosenki [1] giỏi về chế tác Bảo ngọc, những viên ngọc này đều là chìa khóa dẫn đến phần mộ của yêu quái, không ít yêu quái lợi hại đều có giao tình với ông ta, hoặc đã từng nhờ cậy ông ta thứ gì đó ngoài ngọc quý. Điều đó tức là, Hosenki rất nổi tiếng, hỏi thăm tin tức của một yêu quái như vậy không quá khó khăn. Hosenki ở tại đầm lầy Hosen trên núi cao, nếu leo lên vách núi cao chót vót ấy, không biết chừng phải leo bao lâu, dù biết bay cũng không thể đến nơi trong thoáng chốc, vì địa thế quá cao.

[1] Hosenki: một người bạn và là một thuộc hạ cũ của Khuyển Đại tướng, chuyên chế tác ngọc.

Thời đại này tin tức không linh thông, phần lớn là truyền miệng từ người này sang người khác, những tin tức bí mật bị hạn chế, người đời cũng không biết tỉ mỉ, cũng có khả năng nghe phải tin đồn bậy bạ. Vậy nên, chủ yếu phải dựa vào phán đoán của chính mình.

Nghe đồn, Hosenki chế tác Bảo ngọc là lối vào thế giới kia. Nhưng chưa ai từng nhắc tới ông ta là dạng yêu quái gì. Hoa Hiểu Quỳ suy đoán là dạng yêu quái bảo châu ngọc thạch, nhưng nơi ở của ông ta lại phủ định kết luận này, hơn nữa, còn tiết lộ một khả năng khác.

Đứng trước đầm lầy Hosen, Hoa Hiểu Quỳ thẫn thờ cúi đầu, trừng mắt nhìn mặt nước, không khí không có mùi thối nát hỗn tạp như tưởng tượng, thay vào đó, là mùi ẩm ướt tinh khôi của tảo, bèo, rong. Trong đầm lầy xanh nhạt vẩn đục, dường như có rất nhiều vi sinh vật họ tảo.

“Lại là nơi thế này, không thể dọn dẹp sạch sẽ chút sao, chẳng lẽ yêu quái trong nước đều rất thích có một lượng lớn vi sinh vật trôi nổi trên mặt nước?” Hoa Hiểu Quỳ vốn thích nghịch nước, nay lại đứng cách xa đầm lầy, nhổ nước bọt, “Sống trong đầm lầy, sẽ không phải yêu quái trên cạn, còn giỏi chế tác ngọc, ta không rõ mối liên hệ giữa ngọc và sinh vật thủy linh, à, ngọc trai có chút liên quan, lẽ nào bản thể của Hosenki là ngọc trai?”

“Tám chín phần mười là vậy, Hosenki không phải yêu quái thích dọn nhà, ông ta luôn ở đây, vì thế, các yêu quái khác liền gọi đây là đầm lầy Hosen. Bảo ngọc cũng chỉ là một tên gọi, thực ra chính là trân châu.” Naraku tao nhã bước lên trước một bước, nước trong đầm lầy rất cạn, rất yên tĩnh. Nơi trú ngụ của đại yêu quái Hosenki tất nhiên không đơn giản như mắt thường nhìn thấy. Giọng nói tao nhã trầm thấp trời sinh, mang theo yêu lực truyền ra từ yết hầu Naraku, ngạo khí ẩn dưới giọng điệu lễ phép giả dối, từng lời từng chữ truyền vào đầm lầy. “Hosenki-sama, Naraku ta đặc biệt đến bái phỏng, kính xin ngài gặp một lần.”

Nước trong đầm lầy sôi trào như đáp lại, trong mặt nước nhợt nhạt trồi lên một con ngọc trai lớn, bọt nước bắn ra tung tóe. Vỏ trai động đậy, nứt ra một khe nhỏ, lộ ra đôi mắt thăm thẳm, giọng nói già nua: “Là ai? Nơi đây đã không còn Bảo ngọc, nếu vì Bảo ngọc mà đến, xin trở về đi thôi.”

“Ngài là Hosenki?” Naraku hỏi, đối với một đại yêu quái, dù bản thể là ngọc trai thiên tính rụt rè, nhưng trốn lủi trong vỏ trai như vậy, cũng không giống khí chất của một đại yêu quái.

“Không, ta là con trai Hosenki, Hosenki chết rồi.”

“Hosenki chết rồi?” Hoa Hiểu Quỳ kinh ngạc lẩm bẩm, “Chuyện từ khi nào? Vì sao không có chút tin tức nào truyền ra?”

“Không lâu trước đây, các ngươi muốn Bảo ngọc thì đã trễ, Hosenki dùng hết Bảo ngọc mới qua đời, hiện ở đây không còn Bảo ngọc nữa.” Đối phương khá kiên trì giải thích, dù chỉ là người xa lạ, thậm chí có thể “lai giả bất thiện” [2], hắn cũng không thiếu kiên nhẫn.

[2] Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt

“Ngươi là con Hosenki, hẳn cũng sẽ chế tác được Bảo ngọc?” Naraku hỏi.

“Các ngươi muốn Bảo ngọc cũng không phải không thể, ta đang chế tác Bảo ngọc mới, chỉ là phải chờ một chút.”

“Cần bao lâu?” Hoa Hiểu Quỳ hỏi, trong lòng có dự cảm không tốt, chỉ sợ chuyến đi này đã uổng công.

“100 năm.” Con trai Hosenki rất bình tĩnh trả lời, ánh mắt lom lom.

“… Lâu như vậy cũng tính là “một chút”? Chờ thêm 100 năm thì quá muộn.” Hoa Hiểu Quỳ âm thầm thở dài, quả nhiên, đúng như dự cảm, mảnh vỡ cuối cùng này không dễ kiếm.

“Hết cách rồi, ta còn đang tu luyện.”

“Ta hiểu, ngươi chưa tu luyện đến nơi đến chốn, học nghệ chưa tinh, đang miệt mài nỗ lực cố gắng.” Ai kêu tuổi thọ của yêu quái dài lâu như vậy, hơn nữa cả ngày hắn đều trầm mình trong nước không thấy ánh mặt trời, có lẽ khái niệm về thời gian cũng khá mơ hồ. Như vậy, cũng không biết “Hosenki mới qua đời cách đây không lâu” là bao giờ.

Con trai to lớn đóng lại, chìm vào trong nước, bọt nước trào ra khỏi đầm lầy.

“Ngươi dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, thật đáng ngạc nhiên, ta còn tưởng ngươi sẽ sử dụng thụ đoản đặc biệt nào đó, kiếm được Bảo ngọc từ tay đối phương.” Naraku vừa đàm luận vài câu đã bỏ qua cho con trai Hosenki khiến Hoa Hiểu Quỳ hơi ngạc nhiên, thông thường, khi hắn đã có ý, thì nhất quyết không từ bỏ.

“Không như ý nguyện, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được. Từ khi biết được tăm tích mảnh ngọc cuối cùng, ta có một nỗi nghi hoặc. Quỳ, ngươi cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không? Vì sao mảnh vỡ này lại rơi xuống nơi đó. Nơi đó, vật sống không thể tiến vào, Ngọc Tứ Hồn chỉ bị mũi tên bắn nát, mảnh vỡ phân tán khắp nơi, nhưng cũng không thể tiến vào nơi này.” Naraku xoay người, trong lòng đã có đáp án. “Hosenki là yêu quái chuyên chế tác Bảo ngọc, như vậy, ông ta có thể không nghe thấy âm thanh từ mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, ban nãy ta đã suy nghĩ vấn đề này.”

“Nói ra đáp án của ngươi đi.”

“Mảnh vỡ không tự mình di chuyển, chỉ có thể bị mang tới nơi đó, chưa bàn tới xuất phát từ nguyên nhân gì. Con trai Hosenki không rõ ràng về thời gian, như vậy giả thiết Hosenki qua đời trong khoảng thời gian từ khi Ngọc Tứ Hồn vỡ nát đến trước khi chúng ta đến đây. Ta có cảm giác ông ta qua đời quá đúng dịp, ranh giới giữa thế giới này và thế giới kia là phần mộ yêu quái, từ liên hệ này, có thể có chút manh mối.”

“Ai đem mảnh vỡ tới đó, không quá quan trọng chứ?” Hoa Hiểu Quỳ nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: “Quan trọng là làm sao đến đó thu hồi mảnh hồn.”

“Không, điều ấy rất quan trọng, nếu Hosenki mang tới, ông ta dùng hết Bảo ngọc rồi mới qua đời, chết rồi vẫn mang mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn theo, chắc chắn sẽ không dễ gì giao cho chúng ta. Đại yêu quái không phải hư danh, muốn cướp mảnh vỡ từ tay ông ta sẽ tốn không ít công sức. Nếu biết sớm, nên chuẩn bị từ sớm, phòng khi trở tay không kịp. Như vậy, sau khi đến phần mộ, cần có người thăm dò thực lực của Hosenki.” Con ngươi đỏ sậm của Naraku trầm xuống, suy nghĩ hơi chuyển.

“Ngươi nghĩ ra rồi?” Hoa Hiểu Quỳ liếc mắt, “Sẽ không phải Inuyasha chứ?”

“Không phải hắn, để Inuyasha và Thất Nhân Bang quấn lấy nhau đi thôi.”

Vách núi cao vút, vực sâu vạn trượng, gió lạnh hắt hiu, sương mù thăm thẳm khiến vách núi càng thêm khiếp sợ. Naraku đứng một bên vách núi, gió lạnh thổi tới, kimono tối màu lay động trong gió, tóc dài như hải tảo đong đưa, tựa như không bận tâm đến vách núi trước mặt, Naraku đứng vững vàng, ngẩng đầu nhìn phương xa.

“Sợ không?” Naraku đột nhiên hỏi.

“… Ta không sợ độ cao, ta không nhũn chân đâu…” Lời này ai tin được.

“Ngươi nắm rất chặt.” Naraku cúi đầu, vài lọn tóc rủ xuống trước ngực, bị gió lạnh thổi loạn.

“Ha ha… Ta chỉ bị gió thổi lạnh mới trốn sau lưng ngươi, không hề sợ độ cao!” Hoa Hiểu Quỳ cười gượng, vịt chết còn mạnh miệng, giấu đầu hở đuôi, hai tay nắm chặt quần áo sau lưng Naraku. Tâm tư phụ nữ đúng là khó hiểu, thừa nhận cũng không vấn đề gì, nhưng Hoa Hiểu Quỳ lại quyết không chịu yếu thế. Chưa nói đến Naraku không hiểu được tâm lý này, dù là Hakudoshi có thể đọc suy nghĩ của người khác cũng chưa chắc đã thấu suốt.

Naraku ngẩng đầu nhìn phương xa, giờ phút này mặt trời ngả về tây, ánh nắng nhu hòa nhuộm lấy một góc trời, phía xa chân trời, từng đám mây lửa lững lờ trôi. Ánh mặt trời phủ lên hai người, khúc xạ vầng sáng nhợt nhạt mông lung.

Có lẽ đứng lâu, Hoa Hiểu Quỳ có chút quen với vách núi phía trước, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Trong đầu nảy ra một ý nghĩ rất 囧, nghĩ vậy, tự dưng lại cảm thấy vui vẻ.

“Ha ha, Naraku, ngươi dang tay ra chút.” Có gió, bên dưới vách núi là mây mù, để họ tái hiện hình ảnh kinh điển trên con tàu RMS Titanic đi! Naraku đứng trước sẽ là Rose, thế vai cũng là một loại tình thú. Hoa Hiểu Quỳ đắc ý cười.

“Làm gì?” Naraku không hiểu yêu cầu không đầu không đuôi này.

“Giơ lên giơ lên!” Hoa Hiểu Quỳ hưng phấn thúc giục.

“Ngươi không sợ độ cao?” Dứt lời, Naraku còn đi lên trước một bước, gió lạnh thổi tới, lạnh lẽo cả sống lưng.

“… !!” Trò đùa của Hoa Hiểu Quỳ chết trong trứng nước, cô lại run lẩy bẩy bám lấy Naraku.

Từ xa có một vật thể không rõ di chuyển về phía này, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đáp xuống trước mặt. Bạch mã từ trên trời giáng xuống, lông bờm màu lửa, đuôi và mắt cũng vậy, còn lại toàn thân trắng như tuyết, xung quanh bốn móng ngựa là lửa. Hakudoshi ngồi trên lưng ngựa, một tay vịn vào bờm ngựa, một tay cầm trường đao, bạch y tóc bạc, ngạo khí lẫm liệt. Giờ phút này, cậu càng có vẻ tao nhã khí khái.

“Hakudoshi, có chuyện gì?” Naraku đảo mắt nhìn bạch mã, hỏi.

“Đây là Entei [3]. Sau này nó thay ta đi bộ.” Hakudoshi nhàn nhạt nói.

[3] Entei: Chủ nhân cũ của Entei là Luyện Ngục Quỷ.

“A, Entei trong truyền thuyết, không phải có người nói nó bị phong ấn sao, chủ nhân cũ của nó cũng bị phong ấn.” Naraku lộ ra vẻ mặt hứng thú.

“Loại vô danh tiểu tốt đó không đáng bận tâm, sau khi giải trừ phong ấn cho Entei, nó vừa nhìn thấy ta đã vứt bỏ chủ cũ, nhận ta làm chủ nhân.” Hakudoshi cao ngạo nhếch môi.

Entei chỉ nhận cường giả làm chủ nhân. Tất nhiên Naraku lợi hại hơn Hakudoshi, nhưng cường giả như Naraku không dễ nhận ra trong thoáng chốc, Hakudoshi khí thế bức người, cao ngạo vô cùng, Entei lập tức nhận ra ngay, Naraku lại có vẻ âm trầm nội liễm.

“Hakudoshi, đã làm xong việc?”

“Yên tâm. Tất cả thuận lợi.” Trên gương mặt ngây thơ của Hakudoshi lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

“Giúp ta làm một chuyện.” Con ngươi đỏ sậm của Naraku phản chiếu hình ảnh Hakudoshi.

“Ngươi đúng là biết sai khiến.” Hakudoshi hừ nhẹ.

“Ta không tiện tự mình ra tay, phải để nó nghĩ rằng ta vẫn ở núi Bạch Linh, tạm thời không thể ra mặt, chỉ có ngươi có thể đi.”