“Khuôn trăng đầy đặn, đẹp tựa hoa xuân, tóc mai gọn gàng, mi thanh như họa, nét mặt hoa đào, làn thu thủy sóng sánh trong đôi mắt. Tuy giận mà như cười, tuy lườm mà như liếc mắt đưa tình. Lời nói dào dạt lòng trông ngóng, ngôn từ ẩn hiện ý vui cười. Tựa như thiên nhiên khoe sắc thắm, đầu mày cuối mắt miên man ý tình. A, một giai nhân tuyệt sắc, phong nhã hào hoa, từng động tác giơ tay nhấc chân vô cùng tao nhã, lại tự có mị lực của riêng mình, khí chất như tiên, tựa ngọn đèn trong đêm tối thu hút ánh nhìn bao người. Sinh ra đã nổi bật hơn người! Trong khí chất tao nhã lại phảng phất hơi thở xa cách, một người phụ nữ độc lập như vậy ắt có lúc lạnh lùng, mà lạnh lùng cốt cũng chỉ để che đi chuyện xưa bi thương đến rơi lệ. Đau đớn, yếu đuối, đều chôn sâu dưới lớp mặt nạ mà cô tạo nên, không cho ai phát hiện ra.” Hai tay Hoa Hiểu Quỳ chắp trước ngực, gương mặt cô như chìm trong mộng ảo, trong tâm tư của riêng mình, từng từ ngữ, từng lời miêu tả hoa mỹ vang lên, dựng lên hình tượng một nhân vật rất hơn người. Lại sắp sửa nói đến một soái ca, mà soái ca vốn luôn thu hút sự chú ý của phái nữ, nên Hoa Hiểu Quỳ càng nói càng hưng phấn, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, hoàn toàn lãng quên một người sống sờ sờ trước mắt.
“…!” Quỷ Nhện nghiến răng nghiến lợi, trợn trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, sắc mặt rất khó coi, gân xanh trên trán hắn giật nảy mãnh liệt. Tuy Hoa Hiểu Quỳ đang khen ngợi hắn, nhưng tâng bốc hắn lên tận mây xanh như vậy, thiếu một đôi cánh là hắn có thể biến thành thiên sứ, Quỷ Nhện cũng không hớn hở cho được, mắt hắn trợn trừng sắp bốc cháy rồi.
“Mái tóc đen dày mượt mà như rong biển, viền mắt màu lam nhạt hòa với sắc tím sẫm đầy mê hoặc, đôi mắt hẹp dài, con ngươi đỏ sậm yêu dị mà gian xảo, nhưng cũng xinh đẹp như hoa bỉ ngạn đang nở rộ, đẹp đến nao lòng người. Tâm kế, âm mưu của hắn cũng tinh tế hoàn hảo như vẻ ngoài của hắn, thậm chí càng xinh đẹp hơn, càng nguy hiểm hơn, ngươi sẽ chẳng biết mình lọt vào cạm bẫy từ lúc nào. Người ấy, thông minh tuyệt đỉnh, túc trí đa mưu…” Khen ngợi người khác cũng không mất tiền, nên cô ra sức khen ngợi thật nhiều. Chớ nghi ngờ, đây thực sự là những lời khen ngợi Quỷ Nhện, đến tên của hắn cũng bị Hoa Hiểu Quỳ đào ra ca ngợi. Đương nhiên không phải cô uống nhầm thuốc, cô nói những lời này trong trạng thái rất tỉnh táo, cũng không nói câu nào giả dối.
Trán nổi gân xanh, lông mày nhíu chặt, vệt đen phủ kín gương mặt tuẫn lãng của Quỷ Nhện. Tâm tư ác độc của hắn không ảnh hưởng đến bề ngoài. Hắn có một gương mặt khiến phụ nữ nhìn là đỏ mặt. Nhưng do tác động từ những lời khen ngợi khoa trương của Hoa Hiểu Quỳ, dung nhan tuấn mỹ bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng không thể nhịn được nữa, giận dữ gầm lên.
“Nói lắm quá rồi đấy! Ngươi nhìn ông đây xem!” Quỷ Nhện bị dây leo trói chặt đang ra sức giãy dụa.
Giọng nói vang lên bất ngờ này dọa sợ một đàn chim nhỏ, chúng vội vàng vỗ cánh bay vụt đi, dáng vẻ hốt hoảng chạy trốn khỏi nguy hiểm.
“Hả?” Bị ngắt lời, Hoa Hiểu Quỳ ngơ ngác đáp một tiếng. Cô như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, ngẩng đầu nhìn trời, chớp chớp mắt, rồi lại chậm rãi cúi đầu. Lúc này mới thoát khỏi dòng cảm xúc dạt dào ngợi ca. Ánh mắt cô rất vô tội thuần khiết, xen lẫn cả sự nghi hoặc, tựa như chẳng hiểu vì sao đối phương lại ngắt lời mình.
“Người phụ nữ kia, người ngươi nói thực sự là ông đây chắc? Rõ ràng là một người khác! Trên thế giới này cũng tồn tại loại người hoàn mỹ đến đáng ghét như thằng đó hả? Ngươi đang cố ý? Cố ý phải không?” Quỷ Nhện nghe xong một bài diễn văn ca ngợi chẳng biết chắp vá từ đâu, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập lửa giận. Lời khen ngợi của cô rất dài dòng, lại còn râu ông nọ cắm cằm bà kia, thử hỏi sao hắn không tức giận đến mức gầm thét: “Lời khen ngợi qua loa có lệ như vậy, đừng tưởng ta không biết!”
“… Chỉ vì vậy thôi à.” Hoa Hiểu Quỳ oan ức mím mím môi, cô vô tội như vậy, thành tâm như vậy, chẳng hiểu sao lại khiến Quỷ Nhện càng tức tối, cô chỉ đành đau đớn nói, “Ta thành tâm như vậy, một người thiện lương đơn thuần như ta, làm sao có thể nhìn mặt ngươi rồi nói lời ca ngợi trái với lương tâm, chẳng phải đang gây khó dễ cho ta hay sao!” Hoa Hiểu Quỳ vươn tay, vẻ ghét bỏ đẩy mặt Quỷ Nhện sang một bên.
“Đồ đáng ghét, người phụ nữ đáng chết kia!” Quỷ Nhện hung tợn quay phắt đầu lại, trợn mắt giận dữ nhìn Hoa Hiểu Quỳ. Con ngươi luôn tràn ngập ác ý hơi chuyển, lộ ra ánh mắt tham lam thèm khát, đánh giá Hoa Hiểu Quỳ từ trên xuống dưới. Hắn ta đúng là một kẻ phản diện bẩm sinh. Tựa như đoán chắc cô sẽ không giết hắn, nên không thấy quan tài không đổ lệ: “Người phụ nữ kia, nếu ngươi muốn nịnh nọt lấy lòng ta, không cần phí công phí sức như vậy đâu, cứ nằm xuống là được, ha ha ha…”
Kỳ tích là Hoa Hiểu Quỳ nghe xong câu này lại không giận tím mặt rồi thưởng cho Quỷ Nhện một nắm đấm đầy yêu thương như thường lệ.
Tựa như cô bỗng nhiên nhận ra Quỷ Nhện có một gương mặt rất đẹp, nên tỉ mỉ nghiên cứu mặt hắn một chút. Lông mày, đôi mắt, mũi, miệng, cô nhìn chăm chú đến mức Quỷ Nhện cũng thấy khiếp sợ trong lòng. Nhưng hắn vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, không để lộ chút cảm giác ấy, vẫn nhếch miệng khiêu chiến giới hạn của Hoa Hiểu Quỳ.
“Người phụ nữ kia, có phải ngươi bỗng nhiên nhận ra ông đây rất quyến rũ, định chủ động lao lên đè ông đây sao? Tuy địa điểm không thoải mái lắm, nhưng ông đây cũng không ngại hưởng thụ cảm giác đó ở một nơi như thế này. Mùi vị của vu nữ hẳn rất khác với thôn nữ quen làm lụng bên bờ ruộng. Xưa nay ta chưa từng thử qua vu nữ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hưng phấn ha ha!”
Sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ rất bình tĩnh, bỗng nhiên một nắm đấm lao thẳng về phía Quỷ Nhện. Hắn ta nổ đom đóm mắt, máu mũi chảy ròng ròng. Hoa Hiểu Quỳ thổi đám bụi bặm vốn không tồn tại trên tay mình, bình tĩnh nói: “Quả nhiên là ta vẫn không nhẫn nhịn được.”
Hoa Hiểu Quỳ ghé sát mặt vào, trong con ngươi màu đen tràn ra ý cảnh cáo lạnh lẽo, bên môi lại là nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười này cố tỏ ra dịu dàng, nhưng chỉ càng làm người khác sợ hãi nổi da gà. Tay phải cô đặt lên mặt Quỷ Nhện, nhẹ nhàng vuốt ve, ẩn chứa cả chút khiêu khích đùa giỡn. “Là tù binh thì phải ra dáng tù binh, tận tâm làm tròn phận sự của tù bình, trở thành cái thớt gỗ mặc người xâu xé hiếp đáp, hiểu chưa? Nếu liều lĩnh khiêu khích ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy. Biết chưa?”
Quỷ Nhện ngơ ngác nhìn Hoa Hiểu Quỳ, có lẽ nghe hiểu ý cảnh cáo trong lời nói của cô, nên môi giật giật như định nói điều gì.
Thấy hắn có vẻ đã bị hù dọa, không bày cái trò khiêu khích nhàm chán kia nữa, Hoa Hiểu Quỳ bỗng nổi lòng từ bi, tò mò muốn nghe hắn nói gì. Lời nói chưa kịp nghe, cô đã thấy Quỷ Nhện bỗng nhiên dựa đầu lại gần, sau đó cảm giác được có thứ gì đó mềm mềm ướt át lướt qua gò má, để lại một vệt ẩm ướt. Cứng đờ, hóa đá, tóc dựng đứng lên luôn rồi!
Tên Quỷ Nhện này đúng là chết cũng không biết hổi cải, không thuốc nào chữa nổi. Chỉ thấy hắn say sưa liếm liếm môi, tiếp tục cất lời vô liêm sỉ kích thích dây thần kinh của Hoa Hiểu Quỳ, “Vừa nãy ta muốn nói, mùi hương trên người ngươi thật thơm, hương vị ấy quẩn quanh câu dẫn ta, khiến ta nhộn nhạo vô cùng, a… Da dẻ ngươi đúng là mềm mại trơn mịn như ta nghĩ, ha ha!”
Sự vô liêm sỉ công khai của hắn khiến Hoa Hiểu Quỳ hoàn toàn hóa đá, từng rặng mây đỏ phủ kín lấy khuôn mặt trắng nõn của cô, chúng lại đang có xu hướng tràn xuống cổ, cả người cô hồng như tôm luộc. Nhưng sau đó, gương mặt vặn vẹo, từ đỏ biến thành đen, tâm trạng của cô bây giờ, có thể khái quát trong mấy chữ “thẹn quá thành giận”.
(#‵′) 凸 (#‵′) 凸 (#‵′) 凸
“A a a a ——–” Hoa Hiểu Quỳ gào lên một tiếng chói tai, không nói lời nào, thu lại cây kéo làm vườn. Cô muốn trực tiếp dùng nắm đấm để xả nỗi bực tức này! Quỷ Nhện bị dây leo trói chặt không thể động đậy, nhưng giờ đây dây leo lại trở thành một “tấm áo giáp” cho hắn. Bởi vì dây leo quấn quanh thân thể hắn, phần lớn sức mạnh từ nắm đấm của Hoa Hiểu Quỳ đều do dây leo gánh chịu. Đánh một lúc, cuối cùng thành ra tay cô đau.
Nhưng đương nhiên là, khi Hoa Hiểu Quỳ đang tức điên, cũng chẳng đoán trước được dây leo có bị đấm nát hay không.
Quả nhiên là đánh đấm có thể trút hết bực dọc. Cô thở mạnh một hơi, cảm giác thoải mái hơn nhiều, nhìn ra xa, hít sâu, ổn định tâm trạng. Khi Hoa Hiểu Quỳ rời mắt đi, cô không phát hiện ra Quỷ Nhện đang giả chết nằm trên đất bắt đầu giãy khỏi dây leo. Dây leo có ý thức của riêng mình, càng giãy dụa thì nó càng trói chặt cơ thể Quỷ Nhện. Nhưng vì có vài chỗ bị đứt lìa, tác dụng trói buộc cũng suy yếu rõ rệt, không mạnh mẽ như lúc còn hoàn chỉnh.
Cái tên ghê tởm kia cứng mềm đều không ăn, làm sao để dụ hắn dẫn cô vào tầng trong mộng cảnh đây. Sau khi tiến vào mộng cảnh, trừ khi đi ra ngoài, không thể mở ra đường nối nữa. Từ đường nối rơi vào tầng ngoài mộng cảnh, chỉ có thể dựa vào phương pháp khác để tiến vào tầng sâu hơn. Xem ra Quỷ Nhện tuy háo sắc, nhưng cũng không phải kẻ tầm thường dễ lừa gạt. Hiện tại, cô không dựa vào sức mạnh của mình được. Vì lẽ đó, nhất định phải mượn sức mạnh của chủ nhân mộng cảnh. Nếu bản thân hắn tự nguyện mở tâm linh, sức cản sẽ giảm đến mức yếu nhất. Như vậy, có thể nhờ vào sự dẫn dắt của hắn để thâm nhập vào mộng cảnh. Điều này giống như sự khác nhau giữa người ngoại quốc có hộ chiếu và dân di cư bất hợp pháp vậy.
Tên Quỷ Nhện này rất khó chơi, cô hết lòng hết dạ khen ngợi hắn như vậy mà cũng không được. A, cô biết, cô cũng tự cảm thấy những lời nói kia rất vô căn cứ, lời khen ngợi của cô căn bản không miêu tả Quỷ Nhện, mà là kết hợp giữa Giả Bảo Ngọc [1] + Nhân tố X + Naraku, ít nhất… Người cuối cùng có liên hệ mật thiết với hắn, vậy mà hắn không để cho cô chút mặt mũi nào, làm người ta thật đau lòng.
[1] Giả Bảo Ngọc (chữ Hán: 賈寶玉, bính âm: Jia Baoyu) là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” của nhà văn Tào Tuyết Cần.
Aiz, nên làm gì đây, nên làm gì đây, dùng dằng càng lâu thì càng bất lợi, chẳng lẽ cô thật sự phải dùng nhan sắc đi quyến rũ tên Quỷ Nhện kia?!
Hoa Hiểu Quỳ quyết đoán loại bỏ ý đồ xấu này, độ khó quá cao, thật lòng mà nói, một bà già đã… 70 tuổi như cô ((─. ─ ), vẫn không nên có hành động kích thích như vậy, quyến rũ người khác là công việc đòi hỏi kỹ thuật cao!
Bấy giờ Quỷ Nhện đã thoát khỏi trói buộc của dây leo, khóe môi hắn lộ ra nụ cười tà ác, đứng sau lưng Hoa Hiểu Quỳ, chênh lệch chiều cao giữa hai người tạo thành cảm giác áp bức, tựa như bọ ngựa đứng trước chim sẻ thông vàng [3]. Nếu Quỷ Nhện ra tay đánh lén, chắc chắn sẽ bị đánh bay, may mà hắn chó ngáp phải ruồi, lựa chọn im lặng tới gần.
[2] Sẻ thông vàng (tên khoa học: Spinus spinus) là một loài chim trong họ Fringillidae. Sẻ thông vàng là thiên địch của bọ ngựa.
“A!” Đột nhiên bị người phía sau ôm lấy, Hoa Hiểu Quỳ sợ hết hồn, đầu óc rối loạn.
“Ha ha ha, người phụ nữ này, ngươi sơ ý rôi!” Quỷ Nhện đắc ý ôm chặt người trong lòng, nhân cơ hội này nhiệt tình sỗ sàng.
(#‵′) 凸
Đúng là sơ ý, cái con gián đánh mãi không chết này, quả nhiên đánh nó tàn phế không thể động đậy được vẫn là lựa chọn sáng suốt!
Hoa Hiểu Quỳ hoảng hốt phát hiện ra cô không thể tránh khỏi tay Quỷ Nhện, cánh tay hắn cứng như thép, ôm chặt cô. Không phải do sức lực cô yếu, mà hiện tại thân phận của cô khá đặc biệt, cô chỉ là kẻ ngoại lai trong giấc mộng này, Quỷ Nhện là chủ nhân, chỉ cần hắn muốn và nguyện vọng của hắn đủ mãnh liệt, đủ kiên định, thì hắn hoàn toàn có thể tung hoành khắp thiên hạ mà không có đối thủ. Khi cái “máy nói dối” [3] này vận hành, đến Hoa Hiểu Quỳ cũng chỉ có thể lựa chọn tránh né nguy hiểm, không dám đối đầu.
[4] “Máy nói dối” ở đây là ám chỉ chủ nhân mộng cảnh có thể tạo ra sức mạnh mạnh mẽ hơn thực tế.
Trên lý thuyết là vậy, nhưng thực tế, có rất ít người làm được. Muốn tự do khống chế mộng cảnh cũng cần bản lĩnh. Nếu chỉ đơn giản như lý thuyết, thì ai cũng là người thông minh, ai cũng là thiên tài. Nhưng sự thực là người có thể khả năng này vô cùng hiếm.
“Ngươi quả nhiên vẫn còn quá non nớt đơn thuần, con mồi ta đã nhìn trúng làm sao có thể trốn thoát khỏi tay ta!” Quỷ Nhện nói bên tai Hoa Hiểu Quỳ, hơi thở ấm áp phả lên vành tai mẫn cảm của cô, tạo ra một dòng điện chạy qua.
“Quỷ Nhện, mục đích của ngươi là gì?” Trước khi chém hắn, hỏi thử một chút xem sao.
“Chẳng lẽ ta chưa biểu hiện rõ mục đích của mình hay sao?” Quỷ Nhện cất lời trào phúng, lạnh nhạt mà tùy ý.
“Không, nghe ta nói…” Hoa Hiểu Quỳ trở niên nghiêm túc, “Ngươi nói mục đích của ngươi với ta đi, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu vớt chính mình khỏi cảnh bị Ngọc Tứ Hồn ăn mòn hay sao! Nếu nguyện vọng này đủ mạnh mẽ, cho dù ta ở tầng ngoài mộng cảnh, ngươi cũng sẽ nghe thấy giọng nói của ta. Hiện tại không phải thời điểm để đùa!!!”
Không phải thời điểm để đùa… Không phải thời điểm để đùa… Không phải thời điểm…
Câu nói cuối cùng như có ma lực, không ngừng vang vọng trong không gian, truyền đi rất xa. Vẻ mặt Quỷ Nhện dại ra, không gian trong mộng cảnh vặn vẹo, thật thật giả giả, hư hư thực thực, để lộ đặc tính không ổn định của mộng cảnh. Cô chỉ định thử một chút, không ngờ thực sự có tác dụng. Cảnh tượng xung quanh nhanh chóng biến đổi.
“Quỳ”. Giọng nói vốn tràn ngập sự thô bạo và ham muốn chiếm hữu, nay lại dịu xuống. Bên tai Hoa Hiểu Quỳ vang lên giọng nói của Naraku, giọng điệu ung dung bình thản, ẩn chứa cả sự lạnh nhạt trời sinh, nhưng lại trầm thấp và tao nhã, “Như ngươi mong muốn.”