Edit: Vi chiêu nghi
Với vốn kiến thức hạn hẹp về dược, chỉ hiểu chút bề nổi của y thuật, cuối cùng Hoa Hiểu Quỳ vẫn chữa khỏi cho Sango nhờ sức mạnh của bình làm vườn. Năng lượng hệ mộc ấm áp ôn hòa, ẩn chứa dòng nhựa sống tràn trề che chở cho thân thể Sango, thời gian dưỡng thương giảm đi một nửa, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Sango đã hồi phục.
“Thật lợi hại!” Kagome kinh ngạc há miệng, “Khôi phục nhanh hơn cả Inuyasha, tôi tưởng Sango phải tĩnh dưỡng rất lâu, còn sợ thuốc tác dụng chậm, không ngờ cô ấy hồi phục nhanh đến vậy!”
“Vết thương của Inuyasha do Phong Chi Thương gây ra, trên miệng vết thương nhiễm yêu khí, nên thời gian khôi phục hơi chậm một chút, như bình thường, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã nhảy nhót hớn hở rồi, sức khôi phục của yêu quái thật đáng ngưỡng mộ!” Hoa Hiểu Quỳ cầm gói khoai chiên, ném một miếng khoai giòn rụm vào miệng.
Tuy trưởng thôn tha thiết giữ mọi người ở lại, nhưng da mặt họ không dày đến vậy. Cũng vì họ nên thôn dân mới bị yêu quái tấn công, họ không thể mặt dày ở lại đây ăn chùa uống chùa lâu vậy được. Hai kẻ bị thương vừa đỡ một chút, họ đã vội vã rời khỏi làng, tìm đến một nhà gỗ bỏ hoang ở khu rừng gần đó, thu xếp nghỉ ngơi ở đây, chưa nói tới Inuyasha, Sango là con người nhưng cũng hồi phục nhanh đáng ngạc nhiên.
Thời Chiến quốc loạn lạc có rất nhiều nhà gỗ bỏ hoang, có lẽ chủ nhân nhà gỗ đã qua đời.
“Inuyasha sống sót đã rất may mắn, hồi phục chậm cũng không sao.” Miroku đang thay thuốc cho Inuyasha, cẩn thận quấn băng vải, hơi hướng mắt nhìn lên trên, Inuyasha nhìn khá ủ rũ, con ngươi màu vàng có chút ảm đạm.
Miroku thở dài, “Bị trọng thương do chính chiêu thức của mình, còn suýt chút nữa mất mạng, chắc chẳn Inuyasha bị đả kích rất mạnh mẽ, nhìn xem, tai hắn cũng cụp xuống rồi!” Hai cái tai màu trắng mềm mại trên đỉnh đầu Inuyasha ỉu xìu hạ xuống.
“Đúng vậy.” Kagome nhìn hai tai màu trắng rủ xuống đầy đáng thương của Inuyasha. Hiếm khi Inuyasha lộ ra vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh, nhưng hai tai ủ rũ lại tố cáo tâm trạng thực của hắn.
Thương thế đã khỏi hẳn, Sango im lặng không nói gì, khẽ nhìn lướt qua Hoa Hiểu Quỳ, trong con ngươi hiện lên cảm xúc phức tạp.
Kirara chú ý tới tâm trạng của Sango, khẽ đong đưa chiếc đuôi xù mềm mại, tiếng kêu nhỏ nhẹ đáng yêu: “Meo…”
Sango khẽ vuốt cái đầu xù lông của Kirara, nó thoải mái nhắm mắt lại, làm nũng cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Sango.
“Sao Sango lại trầm tư vậy?” Sự chú ý của Kagome rời đi.
“Lúc ấy…” Dường như đã đưa ra quyết định cuối cùng, Sango nhìn Hoa Hiểu Quỳ chăm chú, ánh mắt cố chấp, như là chất vấn, lại như là tự hỏi. Có lẽ vì có liên quan đến vấn đề của bản thân, giọng điệu cô căng như dây cung. “Lúc ấy, vì sao lại cứu Quỷ Nhện?”
Đây là vấn đề Sango thắc mắc từ lâu. Hoa Hiểu Quỳ sửng sốt một chút, rồi lại nhanh chóng khôi phục như cũ, ném một miếng khoai chiên vào miệng. Cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm việc gì trái với lương tâm, chẳng có lý do gì phải chột dạ.
“Chuyện đó cũng phải hỏi ư, ta thấy kẻ đó bị thiêu không ra hình người, bị ném từ vách núi cheo leo xuống, ngã nát xương đùi, cả người biến dạng, dù trong hoàn cảnh ác liệt nhất hắn vẫn ngoan cường sống sót, ta không đành lòng bỏ rơi hắn. Ta không thể thờ ơ xoay người rời đi, nếu lúc ấy ta thấy chết không cứu, chỉ sợ sau này lương tâm ta không yên ổn. Lần đầu tiên ta tiếp xúc với một kẻ cận kề cái chết, ấn tượng rất sâu sắc. Dù thời gian đảo ngược, gặp hắn một lần nữa, ta vẫn sẽ làm vậy, lúc ấy và bây giờ không giống nhau, khi đó ta vốn đã quen với cuộc sống yên ổn bình an, còn không nỡ nhìn mẹ giết cá, huống gì là nhìn một người sống sờ sờ chậm rãi chết đi.”
Lúc ấy, không phải cô không biết rằng nếu cô cứu hắn, tương lai sẽ thế nào, cô biết rất rõ, nhưng vẫn lựa chọn cứu người. Có nên cứu hay không là một vấn đề, hiện thực và lý thuyết vốn rất mâu thuẫn với nhau.
“Cảm giác ấy, có lẽ Kagome hiểu được, cô là đồng bạn của cô ấy, trong hành trình thu thập Ngọc Tứ Hồn, hẳn có chút hiểu rõ tính cách của cô ấy, thời đại tác động vào con người, cách hành xử của cô ấy mang màu sắc thời đại của cô ấy, bị ảnh hưởng bởi quan niệm và tư tưởng thời đại của cô ấy.”
“Kagome-sama…” Miroku tỏ vẻ đã hiểu, “Nếu có một người trọng thương ngã trước mặt, kề cận cái chết, dù biết rõ sau này kẻ đó sẽ làm chuyện tội ác tày trời, có lẽ vẫn sẽ ra tay giúp đỡ.”
“Kagome là một cô gái tốt bụng mà!” Shippo ôm ngực, đuôi cáo quơ quơ. Khóe mắt khẽ liếc Hoa Hiểu Quỳ, tiểu hồ ly bối rối, nếu vậy chẳng lẽ cô ta cũng là một cô gái tốt bụng ư?
Chẳng phải đúng vậy ư, hành vi của Koga không khác gì giặc cướp, giết người cướp của, Kagome tận mắt chứng kiến cảnh tượng bi thảm ấy, nhưng vẫn không bận tâm mà che chở hắn ta, người vô tư như vậy, vạn người chỉ có một, thần kinh thô hơn cả cột điện. Đó là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm. Có một câu chuyện thế này: mỗi khi chúng ta bị đối xử tệ bạc hoặc bị tổn thương, hãy tìm cách ghi nó lên cát, thời gian cũng như những cơn gió, sẽ giúp những điều đó mau chóng phai tàn đi, để rồi điều ở lại với chúng ta là sự tha thứ, mỗi khi ta nhận được một điều tuyệt vời gì đó từ cuộc sống, hoặc được ai giúp đỡ, hãy trân trọng và gìn giữ nó mãi mãi qua việc khắc lên đá. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, hành động đó là bao che cho sai lầm của người khác.
Hoa Hiểu Quỳ lại ném một miếng khoai vào miệng, không phải cô nói móc, thực sự chỉ có lấy ví dụ này ra mới diễn đạt chính xác ý của cô.
“Ban đầu nhìn thấy người đó, cô không thể không cứu, nhưng tại sao sau này cô biết Quỷ Nhện là đạo tặc mà vẫn…” Sango miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích đó, đồng hành cùng Kagome, cô hiểu tính cách của cô ấy, thực sự khó có thể tưởng tượng ra cảnh Kagome thấy chết không cứu, thờ ơ rời đi, mặc cho kẻ hấp hối kia tự sinh tự diệt. Nhưng khúc mắc trong lòng Sango khó mà tiêu tan ngay được, tất cả duyên nợ bắt nguồn từ 50 năm trước, cô không thể ngừng suy nghĩ, nếu 50 năm trước Quỷ Nhện chết, vậy có phải bây giờ vận mệnh của cô sẽ không bi thảm như vậy không?
Ban đầu vì không đành lòng, nhưng tại sao đến khi biết Quỷ Nhện là cướp vẫn kiên trì chăm sóc cho hắn? Tên khốn nạn như hắn chết cũng chưa hết tội!
“Ta từng muốn bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt rất nhiều lần, ngày nào ta cũng tự mình chăm sóc một kẻ khó chiều như hắn, ăn uống ngủ nghỉ đều do ta thu xếp, ta không phải Lôi Phong [1], lâu dần ta cũng thấy phiền. Nhưng như ta đã nói, nếu thực sự bỏ mặc, lương tâm ta sẽ bất an, Quỷ Nhện là cướp, cướp đốt giết hiếp không chuyện ác nào không làm, nhưng ta không phải hắn, ta không đủ dũng khí làm chuyện ác, nếu làm chuyện ác, ta sẽ bị nỗi bất an gặm nhấm cả đời.” Nhớ lại thời gian chăm sóc cho Quỷ Nhện, trên trán Hoa Hiểu Quỳ xuất hiện mấy vệt đen, cô có thể giúp hắn thu xếp chuyện ăn uống, nhưng nhu cầu cá nhân nào đó, thực là … May là có thức thần của Kikyo giúp đỡ, không thì chắc chắn cô sẽ thẹn quá hóa giận đánh Quỷ Nhện tơi tả!
[1] Lôi Phong (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa.
Kagome rất đồng tình với Hoa Hiểu Quỳ, dù không trực tiếp đối mặt với tình cảnh đó, nhưng cô có thể tưởng tượng ra. Một người lớn lên trong hòa bình, không đủ dũng khí làm chuyện ác, trừ khi bị chèn ép đến đường cùng, bằng không chắc chắn không làm ra chuyện trái với lương tâm.
Sango cúi đầu, ngơ ngác nhìn sàn nhà, cô không định trút hết hờn giận lên đầu Hoa Hiểu Quỳ, chỉ là khúc mắc trong lòng cô không thể tiêu tan ngay được, người thúc đẩy sự ra đời của Naraku ẩn hiện trước mắt, cô không thể ngăn mình nghĩ ngợi.
“Sango…” Kagome rất lo lắng cho tâm trạng của Sango lúc này.
Cảm nhận được sự quan tâm của Kagome, Sango miễn cưỡng nở nụ cười, “Không sao, chỉ là… Ta có chút để tâm mấy chuyện vụn vặt.”
“Quỳ-sama không phải người không biết phân biệt thị phi, dù không đành lòng cứu Quỷ Nhện, trong lòng ngài ấy vẫn biết nên làm thế nào. Trước đây, khi Kaede-sama kể với ta rằng cả ba người họ đều biết Quỷ Nhện là kẻ cướp, ta cũng từng thắc mắc như Sango vậy, nhưng hiện giờ đã hiểu rõ.” Miroku thay thuốc cho Inuyasha xong, thu dọn hòm thuốc.
“Hiểu rõ cái gì?” Thấy Miroku dường như có lời muốn nói, Sango, Kagome và Shippo đều tò mò hỏi, chỉ có Inuyasha vẫn đang ngẩn người.
“Quỳ-sama, lúc ấy ngài có thể trị hết thương tích của Quỷ Nhện không?” Miroku nhìn lướt qua phần eo đã khỏi hẳn của Sango, hỏi Hoa Hiểu Quỳ.
“Dù rất phiền phức và tốn kém nhưng kết hợp với y thuật của Kikyo thì có thể. Khi đó sức mạnh của ta không được như bây giờ, xương đùi của hắn vỡ nát, không thể trực tiếp dùng năng lượng của bình làm vườn, xương đùi biến dạng ta cũng không thể bẻ thẳng lại.” Miroku hỏi như vậy, Hoa Hiểu Quỳ lờ mờ hiểu ý hắn, cẩn thận ngẫm lại, bây giờ cô đã hiểu rõ sức mạnh của mình, hoàn toàn khác với 50 năm trước.
“Quỷ Nhện bị bại liệt, giấu trong hang động, do Quỳ-sama chăm sóc.” Miroku chuyển mắt nhìn đồng bạn, đặc biệt là Sango, “Giờ đã hiểu chưa?”
“Hiểu gì vậy?” Kagome không theo kịp suy nghĩ của Miroku.
Sango suy tư, dường như đã tìm ra mối liên hệ trong đó.
“Miroku đang nói gì vậy?” Shippo mờ mịt hỏi.
“Thấy Sango bị thương nghiêm trọng, Quỳ-sama chữa trị nhanh như vậy, ta mới nghĩ tới, tuy không đành lòng bỏ mặc Quỷ Nhện, khi biết thân phận của hắn cũng không nỡ để hắn tự sinh tự diệt, nhưng Quỳ-sama không phải người thiện lương đến mức ngu xuân. Minh chứng là Quỷ Nhện bại liệt, không thể tự lo sinh hoạt, chỉ có thể nhờ người khác chăm sóc.” Miroku không có ý nói 50 năm trước sức mạnh của Hoa Hiểu Quỳ yếu hơn bây giờ. Thấy Kagome vẫn chưa hiểu, Shippo thì nghi hoặc lắc đuôi nhìn mình, hắn kết luận, “Quỳ-sama cố ý không chữa khỏi cho Quỷ Nhện, nói cách khác, ngài ấy cố ý duy trì tình trạng bại liệt của hắn, chết không được, nhưng khỏe mạnh cũng không xong.”
Đáp án này khiến Kagome giật nảy mình, “Tại sao? Bị bại liệt rất đáng thương! Hang động kia không thấy ánh sáng mặt trời, âm u ẩm ướt!”
“Chuyện này không phải rất dễ hiểu hay sao, nếu chữa khỏi cho Quỷ Nhện, có khác nào thả hổ về rừng, ta cũng không muốn chuyển từ ‘vu nữ’ sang ‘áp trại phu nhân’, một cô gái thế kỷ mới như ta vẫn thích an phận làm dân thường hơn!” Hoa Hiểu Quỳ nhún vai nhổ nước miếng.
Thực ra lúc ấy cô không chắc có thể chữa trị cho Quỷ Nhện, chỉ chắc là nhặt về cái mạng nhỏ của hắn, nhưng cô cũng không muốn giải thích sự hiểu lầm này.
“Aiz…” Chậm nửa nhịp, cuối cùng Kagome cũng nghĩ thông suốt, ngượng ngùng ngậm miệng.
Sango hơi khó chịu bóp đầu, “… Xin lỗi, vừa rồi là ta mạo phạm.”
“Không sao, ta đoán, bởi vì ta ở trong thân xác trẻ tuổi, không già nua như Kaede, trên người không có mùi vị tang thương của năm tháng, nên cô coi ta như người cùng thế hệ, nghĩ rằng 50 năm trước ta cũng suy nghĩ thấu đáo như hiện tại. 50 năm là bao lâu chứ, tưởng như chỉ là một con số mơ hồ, nhưng đối với các người, đó đã là một thời quá khứ xa xôi rồi, không tự mình trải qua, chỉ nghe từ lời kể của người khác, thì vĩnh viễn không cảm nhận được khác biệt lớn lao giữa hiện tại và 50 năm trước.” Hoa Hiểu Quỳ không bận tâm, vung vung tay.
Nghiêng đầu nhìn Inuyasha vẫn đang ngẩn người, tâm trí lạc trôi vào cõi hư vô, ôm tâm sư nặng nề, nỗi đả kích khi bị trọng thương bởi chính Phong Chi Thương vẫn chưa còn vương lại trong lòng hắn. Nhắc lại chuyện cũ thật vô vị, chẳng bằng nghĩ đến sự tình mai sau, đầu tiên phải xác nhận Naraku có bị linh hồn ngọc xâm lấn, hai kẻ xấu có cấu kết với nhau hay không. Ngọc Tứ Hồn có thể tồn tại đến hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, dường như Naraku không chiếm ưu thế gì!
“Mọi người có kế hoạch gì không? Chuyện đến nước này, có vẻ Ngọc Tứ Hồn đã dần dần từ bóng tối bước ra ánh sáng, đối đấu trực diện với chúng ta, chắc chắn phải xác nhận tình hình của nó. Naraku rất giỏi trốn tránh, tìm kiếm hắn rất tốn thời gian và sức lực, hơn nữa chưa chắc đã có hiệu quả. Ta đề nghị ôm cây đợi thỏ.”
“Quỳ-sama muốn dùng mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trên người Koga làm mồi nhử?” Miroku nhanh chóng hiểu ra.
“Không sai, chắc chắn Naraku sẽ cướp đoạt mảnh vỡ trên người Koga, các mảnh vỡ còn lại không biết ở đâu, không cần bận tâm.”
Nhắc đến Naraku, Inuyasha có tinh thần hẳn lên, mối thù canh cánh trong lòng, chờ ngày đánh bại Naraku trả thù rửa hận. Hắn vốn không phải kẻ biết dùng mưu. Nhưng so với nhũng mảnh vỡ không rõ tung tích, hắn nghiêng về phương án bảo vệ mảnh vỡ mà họ đã nắm rõ vị trí hơn, chỉ có điều, nếu làm vậy, hắn sẽ thường xuyên gặp Koga.
Vừa nghĩ đến Koga, Inuyasha đã thấy không thoải mái.
“Con sói xấu xí đó chịu làm mồi sao?” Inuyasha bĩu môi, không thiện ý nói: “Quả nhiên là trực tiếp đoạt về tốt hơn, đều do Kagome không không đồng ý để ta trực tiếp đoạt nên hai mảnh vỡ mới ở trên người con sói xấu xí đó đến giờ!”
“Inuyasha!” Kagome không đồng tình, hơi tức giận quát.
“Inuyasha, nếu chúng ta lấy mảnh vỡ trên người Koga ngay từ đầu thì bây giờ nó đã nằm trong tay Naraku rồi.” Miroku nói.
“Hừ!” Inuyasha không phản bác được, tức tối quay đầu ra chỗ khác.