Edit: Vi chiêu nghi
“A a a a…. Ta thật ngu ngốc, quá ngu ngốc!” Hoa Hiểu Quỳ ảo não bứt tóc, “Không hẹn trước thời gian địa điểm rõ ràng, thật quá sơ sót!!!”
Vì Naraku đột nhiên nổi hứng chơi trốn tìm, cô nghĩ sẽ không thể thấy hắn trong một sớm một chiều nên quyết định đi tìm Kikyo trước, thương lượng với cô ấy một chút, ai ngờ quay lại ngôi đền đó mới hay Kikyo đã rời đi. Kikyo biết được chân tướng của Ngọc Tứ Hồn, cho dù vì bản thân cô ấy hay vì tư tưởng chính nghĩa trong lòng, chắc chắn cuối cùng cô ấy cũng sẽ đối đầu với Naraku, ai bảo hắn là kẻ nắm giữ trong tay nhiều mảnh vỡ nhất đây. Trong lòng cô cũng hiểu rõ, mục tiêu giống nhau, tất có ngày gặp lại, nhưng vẫn cảm thấy rất thất vọng!
Hoa Hiểu Quỳ rất ảo não, tại sao lúc đó cô lại hứng chí bừng bừng một mình đi tìm người cơ chứ! Càng phiền chán hơn là, không ngờ Naraku sẽ từ chối trả lời, theo bản năng, cô tưởng rằng chuyến đi lần này chẳng mấy chốc sẽ trở về, nhưng ai ngờ Naraku lại không chịu xuất hiện.
Hoa Hiểu Quỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lần trước gặp mặt, cô lờ mờ cảm thấy Naraku dường như có điểm không đúng, nhưng vì ánh sáng Ngọc Tứ Hồn quá tinh khiết, cộng thêm lòng nôn nóng muốn tìm Kikyo khiến cô không quá chú tâm, bây giờ cẩn thận ngẫm nghĩ lại, quả thực có điểm không ổn!
Ngọc Tứ Hồn nhất định sẽ không yên phận. Cô tự tay phong ấn các mảnh vỡ nên biết ý chí của Midoriko không thể áp chế Ngọc Tứ Hồn được bao lâu nữa, Midoriko đã giằng co với đám yêu quái bên trong Ngọc Tứ Hồn mấy trăm năm, hai bên đều không thể hoàn toàn tiêu diệt đối phương, bởi vậy mà duy trì một trạng thái cân bằng kì diệu, nhưng bây giờ, bởi vì tác động ngoại lực là cô, ý thức của ngọc và đám yêu quái bên trong suy yếu đi, Midoriko được hiệp trợ nên chiếm thế thượng phong, tất sẽ phá vỡ thế cân bằng được duy trì bấy lâu này, sau đó có xảy ra biến hóa gì, cô không đoán được. Ban đầu cô không nghĩ nhiều đến vậy, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, trước kia làm vậy không ổn, nhưng không ổn cũng buộc phải làm, lẽ nào bảo cô trơ mắt nhìn Ngọc Tứ Hồn tùy ý làm loạn?
Nó là một vật thể sống sờ sờ, từ trước đến nay đã không yên phận, chắc chắn sẽ không chịu ngồi im chờ chết. Mà Naraku, khi hắn lựa chọn thu thập ngọc, chính hắn cũng hiểu rõ hành động đó giống như đưa bản thân vào hang hổ, nhưng hắn vẫn kiên trì đến cùng, rốt cuộc trong lòng hắn có ý đồ gì? Có thể là thực lòng muốn giúp cô thu thập các mảnh hồn, nhưng chẳng lẽ ý đồ của hắn thực sự chỉ đơn thuần như vậy? Bản tính của Quỷ Nhện vốn tham lam quấy phá, nhất quyết không chịu thua, ban đầu hắn muốn cướp đoạt Ngọc Tử Hồn cũng chỉ để đạt được lợi ích! Ngọc Tứ Hồn không an phận, Naraku lòng mang ý xấu, cá mè một lứa [1], Ngọc Tứ Hồn và Naraku ở gần nhau, thực sự không có chuyện gì sao? Cô không thể không nghĩ đến trường hợp cả hai cấu kết với nhau làm chuyện xấu, Ngọc Tứ Hồn vốn đã qua tay không ít kẻ xấu, hơn nữa, những người có ý đồ với nó, từ trước đến nay đều không phải kẻ tốt, Ngọc Tứ Hồn đầu độc, dụ dỗ lại chính kẻ nắm giữ nó, khiến kẻ đó trở thành quân cờ của nó lúc nào không hay, lã vọng buông cần [2], đoạt được lợi ích mới là mục đích của nó, nó giảo hoạt che giấu việc bản thân có ý thức. Nếu cá mè một lứa nhưng không cấu kết làm việc xấu, thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, ngươi không chết thì ta lìa đời.
[1] Cá mè một lứa: ví tình trạng coi nhau cùng một hạng, không phân biệt trên dưới, không ai chịu ai (hàm ý phê phán)
[2] Lã Vọng buông cần: xuất phát từ điển tích “Câu cá chờ thời” của Khương Thái Công. Khương Tử Nha đoán được thời vận nhà Thương sắp tàn nên ngày ngày ra câu cá ở bờ sông Vị chờ thời cơ để lập nghiệp lớn. Đây là một câu chuyện về đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn, mặc dù các nhà nghiên cứu lịch sử cũng cho là không có thực.
Lông mày Hoa Hiểu Quỳ nhíu chặt, tuy cô vội vàng đi tìm Kikyo, nhưng việc tìm Naraku cũng xếp ở vị trí thứ hai. Trong tay không có Ngọc Tứ Hồn nhắc nhở cô cần tìm cơ hội kiểm tra tình hình của những mảnh vỡ, khi gặp Kagome trong tòa thành trống, cô quên mất việc này. Còn hai mảnh vỡ trên đùi Koga chưa được phong ấn, cô suy đoán, có lẽ Ngọc Tứ Hồn sớm muộn gì cũng bị bức bách, buộc phải hành động, nó chắc chắn không chịu ngồi yên chờ chết, lúc ấy là cơ hội tốt! Phong ấn mảnh vỡ trước hay dò xét ý định của Ngọc Tứ Hồn trước, thật khó lựa chọn, ý thức của Midoriko trấn áp ý thức của ngọc, cũng làm yếu đi cảm giác tồn tại của nó.
Hoa Hiểu Quỳ vò đầu bứt tai, Kikyo thì không rõ tung tích, Naraku thì lẩn trốn chỗ nào không hay, cô đành đi tìm nhóm Inuyasha, dường như bởi vì một nguyên nhân nào đó, Naraku rất thích gây sự với Inuyasha, vừa chế ra phân thân đã vội vã phái đi bố trí cạm bẫy đả thương Inuyasha. Nếu có động tĩnh gì mới chắc chắn hắn sẽ lại tìm Inuyasha, như vậy sẽ để lộ tung tích của hắn.
Rất dễ tìm được nhóm Inuyasha, đặc điểm nhận dạng khá rõ ràng, pháp sư lại thường dẫn mọi người nghỉ qua đêm tại một thôn làng nào đó, họ không hề có ý che giấu hành tung. Trở lại tòa thành trống, hỏi thăm gần đó, rất dễ tìm ra hành tung của họ, Hoa Hiểu Quỳ lên đường đuổi theo họ.
Từ xa đã cảm nhận được hơi thở của Ngọc Tứ Hồn, cộng thêm sức mạnh của bản thân, việc cô tìm thấy họ càng trở nên dễ dàng. Biết họ ở trong thôn phía trước, Hoa Hiểu Quỳ chạy một mạch theo hơi thở của ngọc mà đến. Bóng đen của màn đêm đã phủ xuống, thực lòng, cô rất không thoải mái nếu phải qua đêm một mình trong ngọn núi đen kịt, đám muỗi ở đây rất độc, bị nó đốt rất ngứa, ngoài ra, còn rất nhiều sâu bọ côn trùng khác, rất ảnh hưởng đến cô!
Đi khỏi cánh rừng, đứng trên vách núi, tầm nhìn rộng hơn, hình dáng ngôi làng thu hết vào đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ, cô không tự chủ nhíu mày, không cần tới gần cô cũng cảm giác được trong thôn có yêu khí nhàn nhạt, rất quen thuộc, là hơi thở của Naraku. Chẳng lẽ phân thân của Naraku lại chạy đến tìm Inuyasha rồi? Thật kiên trì!
Chẳng lẽ hắn ta đến thời kì mãn kinh, không gây phiền phức cho người khác thì trong lòng không thoải mái? Hoa Hiểu Quỳ nhổ nước bọt.
Cô vừa định vào thôn bắt Naraku thì phát hiện trong thôn đột nhiên nổi lên chướng khí, có vẻ như hắn muốn rời khỏi. Màn đêm càng ngày càng sâu, cộng thêm khoảng cách xa khiến cô không nhìn thấy rõ, chỉ thấy một luồng gió xoáy xoay tròn, nhưng trong luồng gió xoáy đó, Hoa Hiểu Quỳ nhìn thấy ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn.
Còn chần chừ sẽ bỏ lỡ thời cơ! Còn chần chừ thì người sẽ bỏ đi, chỉ còn vườn không nhà trống! Hoa Hiểu Quỳ quyết định thật nhanh, bay lên không trung đuổi theo luồng gió xoáy đó. Vì không phải trong mộng nên năng lực này rất yếu, bay không cao, sức bền cũng kém, chỉ có tốc độ miễn cưỡng tính là tốt.
Năm ngón tay hơi động, triệu hồi cây kéo làm vườn, hai tay nắm chuôi kéo, mạnh mẽ lao về phía chướng khí, chướng khí bị chém làm hai nửa, tản ra xung quanh, lộ ra ba người được bao vây bên trong, tay mắt lanh lẹ, cây kéo vung về phía Naraku đứng ở giữa. Đường kéo cực kỳ sắc bén, nếu trúng chiêu, chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ, không chết cũng tàn phế. Hoa Hiểu Quỳ vốn đã quen ra tay hung ác không nương tay, không mảy may cảm thấy có gì không đúng.
Xúc tu cứng rắn to dài nhanh chóng cản cây kéo lại, xúc tu quấn lấy cây kéo bị chém thành mảnh vụn, cây kéo vẫn hùng hổ lao tới, thế như chẻ tre. Thân thể Naraku lệch đi, đường kéo vừa dứt khoát chém rơi một cánh tay của hắn, hắn không rên lấy một tiếng, tựa như cánh tay bị chém đứt không phải của mình, nhưng ánh mắt thâm trầm u ám, màu đỏ sậm sền sệt, dày đặc như vết máu khô, hơi thở tàn bạo tỏa ra dày đặc, sát khí nồng đậm, kẻ khác chỉ liếc mắt nhìn qua cũng run sợ lẩy bẩy.
Kagura phản ứng không chậm, chỉ hơi giật mình, lập tức múa quạt phản kích, “cơn gió” hình trăng lưỡi liềm lao về phía Hoa Hiểu Quỳ đang ở khoảng cách gần, nhưng không đánh trúng. Sau khi chém rơi cánh tay Naraku, Hoa Hiểu Quỳ nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, nhận ra động tác của Kagura thì lập tức rút lui tránh né, không hề chậm trễ. Một loạt động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy.
Ở giữa không trung, cô lui về phía sau tránh nè “cơn gió”, kéo làm vườn nhanh chóng biến thành bình làm vườn, cô nhấc lên, vẽ lên không trung một độ cong duyên dáng, dây leo màu xanh lục bỗng dưng xuất hiện, hùng hổ lao về phía ba người, linh hoạt trói họ lại, ba người bị dây leo quấn chặt, lôi xuống đất, chỉ cách nhóm Inuyasha tầm trăm thước.
“Thật lợi hại! Chỉ một chốc đã giải quyết xong cả đám Naraku rồi!” Shippo kinh ngạc nói lắp, thấy cánh tay Naraku rụng ra thì càng khiếp sợ, con mắt trừng lớn như muốn trượt khỏi hốc mắt. Inuyasha cũng bị Naraku đánh bại, vậy mà giờ đây Naraku lợi hại như vậy cũng bị chém đứt một tay.
“Là Quỳ-sama.” Miroku nhận ra vu nữ trước mặt.
Naraku lạnh lùng nhìn gương mặt không cảm xúc của Hoa Hiểu Quỳ, khi tiến vào trạng thái chiến đầu, cô luôn nghiêm túc, lạnh lẽo, cứng rắn. Trong lòng mọi người dâng lên cảm giác khẩn trương, không ai bảo ai, đều ngừng thở không dám phát ra tiếng động, sát khí lạnh lẽo thấu xương như bão tuyết thổi đến, cái lạnh giá dội thẳng vào linh hồn, làm người ta gần như có thể nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập. Cánh tay bị chém đứt rơi trên mặt đất, gần như không dính chút máu, Naraku cũng không thèm nhìn tới, con ngươi màu đỏ u ám chỉ phản chiếu hình ảnh Hoa Hiểu Quỳ.
Sát khí ngày càng nồng đậm cho thấy hắn rất tức giận. Kanna nâng tấm gương, đứng yên như một con rối, Kagura bị khí thế tỏa ra trên người hắn dọa sợ, không dám lên tiếng. Naraku cảm giác rất rõ, đường kéo của Hoa Hiểu Quỳ không hề nương tay, hắn cố gắng áp chế tâm tình không ổn định của mình.
Ngọc Tứ Hồn luôn biết nắm bắt cơ hội để hành động, chỉ chực chờ nuốt chửng người nắm giữ nó, tinh thần Naraku rung chuyển, lý trí hỗn loạn sẽ tạo thành cơ hội để nó cướp đoạt quyền khống chế thân thể này.
“Hừ!” Hoa Hiểu Quỳ hừ lạnh, hơi thở lạnh lẽo trên người bỗng nhiên tự tiêu tán đi như vừa nhận được mệnh lệnh từ đại não, chuyển thành sự phấn chấn sảng khoái, dường như chẳng hề ý thức được việc mình vừa đánh lén người khác, sung sướng hô lên: “Bắt được rồi!”
Nghe xong câu này, mọi người đều có chút mờ mịt, Naraku không nói một lời, vẫn nhìn Hoa Hiểu Quỳ bằng hai tròng mắt đỏ sậm đáng sợ.
“Trước đó ngươi nói muốn ta đi tìm người, bây giờ ta đã bắt được ngươi, tính đi tính lại mới chỉ có hai, ba ngày.” Khi Hoa Hiểu Quỳ cảm nhận được hơi thở của Naraku trong ngôi làng này, cô cũng nôn nóng hẳn lên. Cô chỉ tay vào Naraku, không vui chất vấn: “Có phải ngươi xem thường ta không, thoắt cái đã đi dạo khắp nơi rồi bị ta tóm gọn!”
“Vừa gặp lại đã chém đứt cánh tay của ta, thực là lời chào hỏi vô tình.” Naraku cười lạnh, trên mặt không toát ra vẻ giận dữ, nhưng đáy mắt ẩn giấu lửa giận nồng đậm, sự tức giận dâng trào như bóp nghẹt lý trí của hắn. Tâm trạng tiêu cực bị Ngọc Tứ Hồn khuếch trương vô hạn, vốn chỉ là một chút tức giận, nay lại tràn tới ngày càng nhiều, chiếm cứ toàn bộ đầu óc hắn. Hắn tựa như đang trình diễn màn xiếc đi dây, không cẩn thận sẽ rơi xuống, tan xương nát thịt. Không chỉ có tâm trạng u tối xâm chiếm tâm trí, hắn còn dễ sinh ra ý nghĩ hung tàn, vui giận tùy hứng, trong lòng tích tụ sát khí âm u, sát khí chồng chất như muốn trào ra, như thể một ngày nào đó sẽ không kìm được, mãnh liệt tuôn trào như nước sông cuồn cuộn khi đê vỡ, không thể chống đỡ.
Cánh tay bị chém đứt được nối lại, tùy ý giật giật cánh tay, nếu không phải tay áo bị chém vẫn đang nằm trên đất, không ai nghĩ cánh tay Naraku từng bị chém đứt, nơi tiếp hợp hoàn mỹ không tỳ vết, không để lại chút vết tích nào.
Giao đấu với Ngọc Tứ Hồn, về sau chắc chắn sẽ có di chứng như thế, điều này nằm trong dự liệu của hắn, bởi vậy, hắn mới biến nhóm Inuyasha thành mục tiêu phát giận, giảm bớt hơi thở cuồng bạo trong nội tâm, thuận tiện thử xem sức mạnh đã đạt đến trình độ nào. Kế hoạch diễn ra thuận lợi, duy có một thứ không nằm trong tính toán, đó là sức ảnh hưởng của Quỳ đối với hắn. Đây đã là lần thứ hai hắn không khắc chế đượ cảm giác tiêu cực, hắn muốn trong mắt cô chỉ có một mình hắn, muốn cả thân thể và linh hồn cô dều thuộc về hắn, muốn có được tất cả của cô… Vì lẽ đó mà đố kị ghen ghét với tất cả những kẻ mà cô để ý đến, vì lẽ đó mà tức giận tột cùng vì cô công kích hắn không nương tay!
Ngọc Tứ Hồn giống hắn, đều rất giỏi việc nắm bắt tâm tư của kẻ khác và lợi dụng điều đó, dưới cơn thịnh nộ, hắn không thể chắc chắn mình có thể áp chế được ham muốn hủy diệt!
Dây leo màu xanh lục không giữ nổi Naraku, chỉ thấy bóng hắn lóe lên, một giây sau đã xuất hiện sau lưng Hoa Hiểu Quỳ, đáy mắt âm u ẩn chứa tâm tình hỗn loạn mà chính hắn cũng không hiểu rõ, hơi thở của ngọc phảng phất xuất hiện.
Nhạy cảm phát hiện ra hơi thở sau lưng, Hoa Hiểu Quỳ quay lại công kích theo phản xạ, bình làm vườn trong tay chuyển thành cây kéo làm vườn, nhưng chiêu thức của cô không trúng mục tiêu. Đáy mắt cô thêm căng thẳng, trong nháy mắt đó, cô cảm nhận đó là “Ngọc Tứ Hồn”, chứ không phải Naraku. Chuyện gì đã xảy ra? Đây rõ ràng là Naraku, vì sao cô có ảo giác đó chính là Ngọc Tứ Hồn?
Có nghi vấn thì phải tự tìm kiếm đáp án, chân tướng sẽ không tự xuất hiện. Khí thế của Hoa Hiểu Quỳ bỗng chốc trở nên ác liệt, vóc người mảnh khảnh ẩn sau trang phục vu nữ tỏa ra khí thế bức người của một chiến sĩ đã kinh qua trăm trận chiến, tựa như kiếm tuốt khỏi vỏ, sắc bén kinh người.
Tưởng như dài lâu, nhưng thực ra chỉ có vài giây ngắn ngủi, người ở ngoài thấy Hoa Hiểu Quỳ quét ngang phía sau, nhanh nhóng nhằm vào Naraku, công kích mãnh liệt.
Xúc tu căn bản không cản được cây kéo làm vườn, nhưng kì lạ là Naraku không sử dụng kết giới vốn là niềm kiêu ngạo của hắn. Hoa Hiểu Quỳ không rõ chuyện gì xảy ra, cô không hiểu trong con ngươi đỏ sậm đang giãy dụa kịch liệt kia ẩn chứa điều gì, nhưng giác quan thứ sáu phát huy tác dụng, sau mấy lần giao phong tìm ra sơ hở, cô đột nhiên không dùng kéo làm vườn tấn công nữa, mà dùng tay không hung tợn lao về phía lồng ngực Naraku, móc ra một khối ngọc Tứ Hồn không hoàn chỉnh.
Ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn rất lóa mắt, tinh khiết không dính một hạt bụi, thuần túy sạch sẽ hơn cả tuyết, đẹp đến cực hạn. Trong nháy mắt, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, Hoa Hiểu Quỳ không tự chủ được nheo mắt lại, đột nhiên biến sắc.
Khối ngọc này đẹp mã nhưng không có ý thức bên trong, hẳn là bên trong trống rỗng!
Hoa Hiểu Quỳ ngây người khiếp sợ, Naraku nhân cơ hội dẫn Kanna và Kagura chạy mất, giống như hắn đến đây chỉ để dụ Hoa Hiểu Quỳ lấy được Ngọc Tứ Hồn, khi đã đạt thành mục đích thì không cần ở lại nữa. Bên môi Naraku lộ ra nụ cười quỷ dị, đắc ý vì thực hiện được mưu kế, sát khí giữa hai hàng lông mày yếu đi mấy phần, ý tứ sâu xa nhìn Hoa Hiểu Quỳ vẫn còn ngây ngốc.